Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 21 - Uyển tại thủy trung ương đảng

↓↓

- Sao... Tôn giá nói Ngạn Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu?

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tà Nhân Vô Diện nhìn lại nàng.


- Theo ta Ngạn Kim Tiêu chính là Đạo Soái Dương Châu. Ngoài y ra không còn ai khác. Nhưng đó chỉ là sự vô đoán của ta, nhưng ta tin sự vô đoán đó chắc chắn trúng.


Ngạn Kim Tiêu chính là Đạo Soái Dương Châu, người mà ta cần.


Di Hoa từ tốn hỏi :


- Nếu như Ngạn Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu, Di Hoa phải làm gì?


Tà Nhân Vô Diện xoa hai tay vào nhau, từ tốn nói :


- Trước tiên ta muốn nàng thẩm định Ngạn Kim Tiêu có đúng là Đạo Soái Dương Châu hay không? Nếu thực sự y đúng là Đạo Soái Dương Châu thì nàng biết phải làm gì rồi.


Tà Nhân Vô Diện ngưng lời, sự im lặng đột ngột của Tà Nhân Vô Diện khiến cho không khí trong gian đại sảnh của Mộng Di Hoa bỗng chốc trở nên nặng nề như thể đang cô đặc lại.


Tà Nhân Vô Diện nhìn Mộng Di Hoa :


- Điện Thái Hòa. Nàng hiểu ý ta chứ?


Di Hoa gật đầu :


- Di Hoa hiểu.


Tà Nhân Vô Diện cười khẩy :


- Nàng sẽ mãi mãi đi chung với ta trên mỗi chiếc thuyền. Hy vọng sau khi bá nghiệp tụ thành, với quyền năng của một chủ nhân... Ta có thể tìm trong thiên hạ phương cách hóa giải độc chất cho nàng.


Di Hoa nhìn Tà Nhân Vô Diện :


- Di Hoa chỉ chờ đợi đến ngày đó.


Tà Nhân Vô Diện gật đầu :


- Bảo trọng! Ta nghĩ Ngạn Kim Tiêu không phải là hạng nam tử hán tầm thường đâu. y thông minh hơn ta nghĩ, không biết Ngạn Kim Tiêu đến Đổng gia với mục đích gì, nhưng rõ ràng ta có cảm giác, y đang đánh hơi lần theo từng bước chân của ta. Ta cần phải sớm hoàn thành bá nghiệp chừng nào tốt chừng nấy.


- Có phải giết Kim Tiêu không?


Tà Nhân Vô Diện nhìn nàng :


- Nếu y may mắn có được giải dược cho bản thân mình thì y sẽ có giải dược cho nàng.


Di Hoa buông tiếng thở dài với vẻ ngao ngán. Nàng khẽ lắc đầu nhưng im lặng.


Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :


- Hình như Di Hoa có điều gì trăn trở?


Di Hoa lắc đầu :


- Ta không phụ bá nhân thì bá nhân cũng phụ ta.


Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi lập lại câu nói của nàng :


- Ta không phụ bá nhân, bá nhân cũng sẽ phụ ta. Hay lắm! Đừng thố lộ thân phận mình trước khi Ngạn Kim Tiêu đến điện Thái Hòa.


- Di Hoa biết.


Tà Nhân Vô Diện nhìn Di Hoa một lần nữa. Hai con ngươi của y sáng ngời như muốn thâu tóm thân dạng của Di Hoa vào tinh nhãn của mình. Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :


- Nàng đẹp lắm, ta lúc nào cũng mọng tưởng đến buổi đầu gặp nàng, và cùng ân ái.


Nhưng bây giờ ta chỉ còn biết đứng từ xa chiêm ngưỡng người mình tương tư.


Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới, từ từ cúi mặt nhìn xuống.


Tà Nhân Vô Diện khẽ lắc đầu :


- Di Hoa cẩn trọng! Ta đi đây!


- Tôn giá đi.


Tà Nhân Vô Diện đi đến ngách cửa bí mật Y khởi động cơ quan mở ngách cửa lẽn vào mật đạo. Ngách cửa từ từ đóng lại tạo ra vách tường phẳng lì không có lấy một dấu tích nào để phát hiện ra mật đạo bí mật phía sau nó.


Còn lại một mình, Di Hoa thả bước đến vòm cửa sổ. Nàng mở cửa, một làn gió đêm thổi vào khiến cho ánh sáng từ bốn chiếc chân đèn lung lay như có những oan hồn vừa mới ùa vào đại sảnh của nàng.


Di Hoa khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ. Bóng đêm bên ngoài phủ lên mọi cảnh vật cùng với sự tĩnh lặng âm u. Màn đêm và sự tĩnh lặng gợi lên trong tâm thức của Mộng Di Hoa một cái gì muộn phiền và u uẩn. Nàng có cảm nhận mình đang lạc lỏng, đơn độc trong màn đêm tăm tối mà vầy bọc chung quanh chỉ có sự tĩnh lặng âm u.


Di Hoa buông tiếng thở dài nghĩ thầm :


- "Ta đã là độc nhân, đã là độc nhân thì phải cô độc, đơn lẻ. Mãi mãi Mộng Di Hoa là người cô độc. Biết đến bao giờ ta mới thật ra khỏi sự cô độc này".


Ý niệm đó trôi qua, nàng buông tiếng thở dài một lần nừa. Di Hoa chợt nghĩ đến Ngạn Kim Tiêu. Một sự liên tưởng mơ hồ nhưng nó lại tạo ra một cái nhói nơi trái tim nàng.


Mộng Di Hoa ôm lấy vùng ngực trái.


Nàng bâng quơ gọi tên chàng.


Cạch...


Âm thanh khô khốc từ cửa đại sảnh đập vào thính nhĩ Di Hoa. Nàng buột cắt bỏ những ý niệm trong đầu mình mà quay lại.


Đổng Kỹ Thượng đã bước vào đại sảnh của nàng.


Di Hoa giả lả cười :


- Đại công tử.


Kỹ Thượng khoát tay :


- Di Họa đang có tâm sự phải không? Nếu như có tâm sự, thì ta đến chia sẻ với nàng đây.


Kỹ Thượng nói đứt câu nhìn nàng.


Trên hai cánh môi của Kỹ Thượng điểm nụ cười tươi khích lệ Di Hoa.


Tiếp nhận nụ cười của Kỹ Thượng, Di Hoa đáp lại bằng nụ cười như nụ hàm tiếu trong ngày đầu xuân. Nàng giả lả nói :


- Di Hoa chẳng có tâm sự gì cả, nhưng đêm vắng bỗng cảm thấy đơn độc và đang muốn nghe thi phú của đại công tử.


Kỹ Thượng nhíu mày mày :


- Nàng sao cứ gọi ta là đại công tử, hãy gọi là tà Đổng huynh. Chỉ cần nàng thay đổi cách xưng hô, Đổng Kỹ Thượng sẽ tặng cho nàng một bài thơ.


Di Hoa phá lên cười khanh khách.


Nàng vừa cười vừa ôm quyền hướng về Đổng Kỹ Thượng.


- Đổng huynh :


Đến lượt Kỹ Thượng đắc ý với câu nói của nàng mà cất tràng tiếu ngạo. Y bước đến bên cạnh Di Hoa. Hai người cùng hướng mắt nhìn ra ngoài màn đêm.


Kỹ Thượng nhỏ nhẹ ngâm như chuốc mật vào thính nhĩ nàng :


Tiên bất kiến cổ nhân


Hậu bất kiến lai giã


Niệm thiên địa chi du du


Độc thương nhiên nhi thế hạ.


Dịch :


(Trước không thấy người xưa


Sau chẳng có ai đến


Nghĩ trời đất dằng dặc


Tự buồn lệ tuôn rơi).


Kỹ Thượng ngâm rồi nhìn sang nàng.


Di Hoa mỉm cười.


Nàng nhỏ nhẹ đọc :


- Sàng tiền ngưỡng nguyệt quang


Nghi thê địa thượng sương


Cử đầu vọng sơn nguyệt


Đệ đầu tư cố hương.


Dịch :


(Trước giường xem trăng sáng


Ngỡ rằng đất phủ sương


Ngửa mặt nhìn trăng núi


Cúi đầu nhớ quê hương).


Nàng mỉm cười sau khi ngâm xong tứ thớ đó, rồi nhỏ nhẹ nói :


- Mộng Di Hoa đáp lại Đổng huynh đó.


Kỹ Thượng khẽ gật đầu rồi nói :


- Di Hoa đúng là tri kỹ của ta.


- Thật không?


- Thật mà.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Viết cho Nhăn Mập

Viết cho Nhăn Mập

Thế Giới loài người có cái quy luật hài hước và khốn nạn vậy đó con

24-06-2016
128 Căn (e980)

128 Căn (e980)

Thật ra có thích thì mới có ghét được chứ, đâu phải tự dưng mà ghét

28-06-2016
Em rơi

Em rơi

Có những lúc em đứng chông chênh trên gờ đá bằng một chân, tự thích thú khi chìm vào

24-06-2016
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Quên và mất

Quên và mất

Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ

01-07-2016
Cười hay khóc!

Cười hay khóc!

Và nếu đến một ngày bạn không còn khóc được nữa thì đó cũng là lúc bạn chẳng

30-06-2016

Snack's 1967