Chiếc kiệu hoa do tám gã kiệu phu lực lưỡng khiên dừng lại trước hậu sảnh tòa biệt lầu của Mộng Di Hoa.
Đích thân lão bộc Từ Quảng ra tận kiệu vén rèm.
Từ trong kiệu bước xuống một vị công tử phong thái đường bệ trong bộ trường bằng gấm, với thêm chiếc áo khoác bằng lụa bên ngoài. Y có phong thái của một vị đại thiếu gia có quyền thế.
Lão Từ Quảng ôm quyền khom người từ tốn nói :
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Mạc Thiên Tứ đại công tử, mời theo lão hủ.
Vị đại công tử của Kiếm trang bước xuống kiệu, chấp tay sau lưng nhìn lão.
Tinh nhãn của Mạc Thiên Tứ sáng ngời, toát ra cái nhìn như mắt diều hâu rình rập một con mồi.
Y nhỏ nhẹ nói :
- Lão dẫn bổn thiếu gia đi.
- Dạ...
Lão Từ Quảng đi trước, những bước chân của lão có vẻ chầm chậm bởi tuổi tác.
Thiên Tứ nối bước theo sau, lão Từ Quảng đưa Mạc Thiên Tứ đến gian đại sảnh trong biệt lầu.
Lão dừng bước trước cửa, nhìn lại Mạc Thiên Tứ :
- Quý nương đang chờ công tử.
Mạc Thiên Tứ gật đầu.
Lão Từ Quảng ôm quyền :
- Lão phu cáo lui.
Thiên Tứ nhìn lão, nhón tay lấy một nén kim lượng đặt vào tay lão. Lão Từlắc đầu từ chối :
- Mạc công tử hãy giữ lấy. Lão Từ chỉ làm theo phận nghiệp của mình, lão không dám nhận kim lượng của công tử.
Mạc Thiên Tứ mỉm cười gật đầu :
- Tốt.
Lão Từ Quảng ôm quyền xá rồi quay bước lặng lẽ bỏ đi, Thiên Tứ sửa lại phục trang mặc dù y biết đó chỉ là hành động thừa, bởi trang phục của y đã thẳng nếp.
Y gõ cửa biệt sảnh ba tiếng.
Cộc... cộc... cộc...
Sau ba tiếng gõ cửa của Mạc Thiên Tứ, cửa biệt sảnh dịch hé mở. Một màn xạ hương thơm ngát từ trong phả ra xông vào mũi Mạc Thiên Tứ. Ngửi làn xạ hương thơm nồng đó, bất giác Thiên Tứ cảm thấy nao nao trong lòng. Một cảm giác mà y không lường trước bất ngờ xuất hiện. Thiên Tứ lắc đầu như muốn xua những ý tường vừa mới nảy nở phát sinh trong tâm tưởng ra khỏi đầu mình.
Y len qua cửa biệt sảnh.
Ả cung nữ bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mạc Thiên Tứ hướng mắt nhìn về tấm rèm lụa màu hồng che ngang tràng kỷ. Phía trước tràng kỷ là chiếc lư ngọc đang thả mùi hương ngào ngạt.
Mạc Thiên Tứ lại sửa trang phục, cứ như đó là thói quen ở chàng mỗi khi phải suy nghĩ, hay rơi vào tình cảnh này. Thiên Tứ thả bước chậm rãi tiến về phía bức rèm bằng lụa. Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo của bốn chiếc chân đèn, rồi xuyên qua tấm rèm lụa, y thấy một nữ nhân trong tư thế nửa nằm, nửa ngồi trên tràng kỷ. Trong tư thế đó nàng như muốn phô diễn những đường cong của cơ thể mình.
- Công tử đến rồi à?
- Mạc Thiên Tứ không thể không đến khi nhận được tín thư của Mộng Di Hoa tiểu thư.
Mạc Thiên Tứ vừa nói vừa bước đến vén tấm rèm lụa màu hồng nhạt. Mộng Di Hoa nằm dài trên tràng kỷ trong bộ cánh trắng toát, chân phải của nàng duỗi ra ngoài qua đường xẻ dọc từ dưới lên tới tận phía trên. Mộng Di Hoa nhìn Mạc Thiên Tứ điểm nụ cười mỉm.
Mạc Thiên Tứ nhìn Di Hoa như muốn nuốt chửng nàng vào hai con ngươi sáng ngời như mắt cú vọ. Y cũng điểm nụ cười mỉm đáp lại nàng, rồi dời ánh mắt thao láo chạy dài từ trên xuống dưới. Sau đó thì dừng lại trên chiếc chân trần với làn da trắng nõn và mỏng như một lớp lụa. Cảm giác nao nao, bồn chồn lại xuất hiện trong Đan điền Mạc Thiên Tứ. Y nuốt nước bọt, thứ nước bọt mà gã không tự kìm chế được mà tự nó trào ra theo cảm xúc đang dâng lên ngồn ngộn.
Mạc Thiên Tứ ngồi xuống tràng kỷ, theo một thứ bản năng mà gã thầm nhủ đó là chức phận, đặt tay lên chiếc chân trần của Mộng Di Hoa. Năm ngón tay của Mạc Thiên Tứ như chạm vào một lớp lụa mềm mại, đúng hơn là chạm đến làn da của một trái đào chín mộng, đang tươm mất với tất cả sự quyến rũ không một bút mực nào có thể tả được.
Chỉ những ngón tay thôi mà Thiên Tứ cảm thấy nôn nao, bủn rủn cả người.
Y nhè nhẹ vuốt bản thủ dọc theo chiếc chần trần của Mộng Di Hoa, lần xuống bên dưới.
Nàng không chút biểu hiện gì phản kháng lại hành động của Mạc Thiên Tứ, còn điểm nụ cười rất mãn nguyện khích lệ gã.
Bản thủ Thiên Tứ dừng lại dưới gót chân của Mộng Di Hoa. Bàn chân nhỏ nhắn thanh mảnh của nàng như một tuyệt tác nghệ thuật mà chỉ cần phóng nó thành trang đã có thể biểu thị được cho người xem biết đó là bàn chân của một trang giai nhân hoàn hảo.
Thiên Tứ nhìn Di Hoa. Y mỉm cười với tất cả sự thỏa mãn. Y nhỏ nhẹ nói :
- Mạc Thiên Tứ nghĩ Mộng Di Hoa đã quên Thiên Tứ rồi chứ?
Di Hoa hơi chỏi tay tựa đầu, nhỏm lên. Sự dịch chuyển của nàng tạo ra một làn sóng dục tình xuất hiện ngay trong tầm thức của Mạc Thiên Tứ. Y phải rít một luồng chân khí thật sâu mới khả dĩ kềm chế được những xúc cảm dục tình vừa phát sinh kia.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
- Làm sao Mộng Di Hoa quên được Mặc công tử, đại thiếu gia của Kiếm trang.
Thiên Tứ ngửa mặt cười khà một tiếng, rồi nhìn lại nàng.
- Nàng không quên Thiên Tứ, vì Thiên Tứ là đại thiếu gia của Kiếm trang. Kể từ sau cái chết của gia phụ Mạc Cự, bổn thiếu gia trở thành Trang chủ Kiếm trang, hay nàng không quên vì những thỏa ước giữa ta và nàng.
Di Hoa chỏi bàn tay ngồi lên.
Dưới ánh sáng của bốn ngọn chân đèn, mặc dù bộ cánh bằng lụa vẫn còn trên người nàng, nhưng Mạc Thiên Tứ vẫn thấy đôi quả tuyết lê ngồn ngộn qua làn lụa mỏng đó. Nàng không vẫn yên bên trong nền ánh sáng của bốn chiếc chân đèn vẫn rọi xuyên qua tôn tạo đôi gò bồng đảo của nàng. Một tuyết lê dong dỏng với tất cả sự quyến rũ đầy hấp lực mê hồn.
Thiên Tứ nhìn đôi quả tuyết lê đó mà những tưởng không khí trong gian biệt sảnh này đang cô đặc lại khiến cho y muốn ngợp thở.
Di Hoa nhìn Thiên Tứ từ tốn nói :
- Mạc công tử còn nhớ thỏa ước với Mộng Di Hoa à?
Mặt Mạc Thiên Tứ hơi bối rối y gượng cười rồi nói :
- Ta không quên thỏa ước đó.
Đôi chân mày vòng nguyệt được tỉa như hai lá liễu của nàng nhướng lên. Dung diện xinh đẹp của Di Hoa càng đẹp hơn khi nàng biểu thị thái độ qua cái nhướng mày đó. Nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu vẫn còn hiện trên hai cánh môi của Mộng Di Hoa.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Mạc công tứ nhắc lại thỏa ước với Di Hoa xem.
- Sao nàng muốn ta nhắc lại thỏa ước đó.
- Nếu không nhắc lại, Di Hoa sợ Mạc công tử sẽ quên.
Mạc Thiên Tứ phá lên cười :
- Ta đã từng ước mơ mình sẽ trở thành Trang chủ Kiếm trang.
- Mạc công tử đại thiếu gia đã là trang thủ Kiếm trang.
Thiên Tứ lắc đầu :
- Đúng... Thiên Tứ đã là Trang chủ của Kiếm trang, Sát Thủ Vô Diện đã sát tử lão nhân gia, tạo tiền đề cho ta đảm trách chức vị Trang chủ.
- Mộng Di Hoa đã nhờ đến Sát Thủ Vô Diện làm chuyện đó. Vậy công tử đã đáp lại gì cho Mộng Di Hoa nào?
Mạc Thiên Tứ lộ vẻ bối rối. Hữu thủ của y nắn nót bàn chân Di Hoa. Y miễn cưỡng nói :
- Ơ... Thiên Tứ...
Y như không tìm được câu trả lời, liền phá lên cười khỏa lấp. Thiên Tư vừa cười vừa nói :
- Nàng muốn ta làm gì?
Mộng Di Hoa vẫn giữ giọng từ tốn, ôn nhu nói :
- Hỏi Di Hoa câu đó, đại công tử đã quên lời hứa với Di Hoa rồi.
- Ơ...
Thiên Tứ cười khẩy vuốt hữu thủ từ dưới lên trên.
Y vừa vuốt ve mơn trớn chiếc chân trần của Mộng Di Hoa vừa nói :
- Thiên Tứ vẫn đang chờ sự sai khiến của nàng đây.
Mộng Di Hoa liếc Mạc Thiên Tứ.
Cái liếc mắt của nàng thật tình tứ nhưng Mạc Thiên Tứ lại cảm nhận một sự bồn chồn phát sinh và nảy nở nhanh chóng trong tâm gã.
Di Hoa mỉm cười rồi nói :
- Chàng nói thật lòng mình không, hay Mạc thiếu gia đang có một dự tính?
Thiên Tứ nhìn vào mắt Mộng Di Hoa. Bản thủ của gã vẫn tiếp lần chầm chậm lên trên. Di Hoa tiếp nhận ánh mắt cú vọ của Mạc Thiên Tứ mà không màn đến hành động của gã.
Thiên Tứ giả lả nói :
- Ta chẳng có toan tính gì cả.
Mộng Di Hoa chỏi tay ngồi hẳn lên.
Nàng rút chân thả xuống tràng kỷ rồi đứng lên, Di Hoa chấp tay sau lưng bước đến chiếc ngai đặt trước bức họa bút có bài thơ :
"Bi Ca khả dĩ đương khấp
Viễn vọng khả dĩ đương quy
Tư niệm cố hương, uất uất lũy lũy
Dục quy gia vô nhân, dục độ hà vô thuyền
Tâm tư bát năng ngôn, trường trung xa luân chuyển".
Dịch.
(Bi ca có thể xem như khóc
Nhìn xa có thể xem như về
Chương trước | Chương sau