Thiên Hựu đạo trưởng múa tít thanh trường kiếm. Tiếng kiếm khí phát ra vi vu nghe buốt cả cột sống. Tất cả quần hùng đồng loạt dạt ra hai bên khi tiếng kiếm khí đập vào tai họ.
Cùng với những âm vực của kiếm khí là màn hào quang ngũ sắc xuất hiện theo từng đường kiếm do Thiên Hựu đạo trưởng tạo ra.
Nhìn Thiên Hựu đạo trưởng vận hóa kiếm chiêu, ai cũng biết võ công của đạo sĩ kỳ tài của Võ Đang phái đang dụng đến "Âm Dương Thái Cực" kiếm pháp.
Sự ảo diệu của "Âm Dương Thái Cực" kiếm pháp buộc Kim Tiêu và mọi người chú nhãn quan sát.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phía đối diện Giác Viễn đại sư vẫn chấp tay trước ngực, thiên trượng nằm chọn giữa đô bản thủ của người.
Thiên Hựu đạo trưởng thét lớn :
- Giác Viễn hòa thượng đỡ thái cực kiếm của bần đạo.
Thiên Hựu đạo trưởng vừa thốt ra câu nói đó điểm mạnh mũi kiếm về phía Giác Viễn đại sư.
Ngạn Kim Tiêu bất ngờ thét lớn :
- Dừng tay!
Thiên Hựu đạo trưởng chẳng màn đến tiếng thét của chàng mà phát động kiếm khí "Âm Dương Thái Cực" kiếm pháp. Hại đạo sát quang xanh đỏ quyện lấy nhau phát ra từ đầu mũi kiếm lướt thẳng đến Giác Viễn đại sư.
Giác Viễn đại sư không né tránh mà đụng đến tuyệt học Phật môn, từ đầu ngọn thiền trượng, vầng hào quang ngũ sắc cũng xuất hiện, đón thẳng lấy khí kiếm của Thiên Hựu đạo trưởng.
- Ầm Khi hai đạo sát quang chạm vào nhau một tiếng sấm chưởng nổ ra làm rung chuyển cả tòa dịch quán. Cùng với tiếng sấm chưởng đó là quả cầu khí huyền ảo xuất hiện.
Hai cao thủ giao chưởng với nhau đều là những kỳ tài có một không hai trong võ lâm. Một bên là đệ nhất cao thủ Võ Đang phái, còn người kia là Phương trượng Thiếu Lâm, đều là những bậc cửu đỉnh trong giới võ lâm giang hồ. Mặc dù Thiên Hựu đạo trưởng chủ động tấn công trước, nhưng không chiếm thế thượng phong, chính vì thế cuộc giao thủ của Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư rơi vào thế giằng co bất phân thắng bại. Cả hai rơi vào tình huống thi đấu nội lực, mà chẳng bên nào lấn lướt được bên nào.
Quả cầu huyền ảo càng lúc càng rực rỡ, lúc thì trôi về phía Thiên Hựu đạo trưởng, khi thì dạt qua hướng Giác Viễn đại sư.
Cả hai đối thủ phải vận dụng tất cả nội lực tu vi của mình để giữ cho thế trận cân bằng. Chân điện hai người căng thẳng cực kỳ.
Kim Tiêu nhìn hai người, miễn cưỡng nói :
- Đạo trưởng, đại sư hãy thu hồi nội lực đi, đừng giao đấu với nhau nữa. Trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm đáng tiếc rồi, không chừng lại là mưu kế của Sát Thủ Vô Diện.
Tống Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu. Đệ nói như thế có ý gì?
Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :
- Tống huynh, mau ngăn cản đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng.
Mặt Thừa Ân đanh lại, y lắc đầu :
- Lúc này chẳng ai có thể ngăn được Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư được. Nếu như ta giúp Thiên Hựu đạo trưởng thì Giác Viễn đại sư sẽ thảm bại ngay, và nhận một kết cục khó lường. Còn ngược lại, thì Thiên Hựu đạo trưởng sẽ vong mạng.
Chúng ta đành làm người bàng quang tọa thị xem hai người đấu nội công thôi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Tống huynh, phải làm gì giúp họ?
Thừa Ân bối rối.
Kim Tiểu nói :
- Nếu để kết cục hôm nay rơi vào thế lưỡng bại câu thương thì kẻ đắc lợi chính là Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu nói đến đây thì từ quả cầu huyền ảo do Âm dương Thái cực kiếm pháp và Tiên thiên thần công tạo ra, phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Khi quả cầu huyền ảo phát ra những âm thanh đó thì cả Thiên Hựu đạo trưởng lẫn Giác Viễn đại sư đều có sự thay đổi. Tấn trụ của hai người run rẩy kéo theo những vết rạn nứt dưới sàn gạch dịch quán.
Nhìn cảnh tượng đó, Kim Tiêu biết cả hai người đang rơi vào tình cảnh gì.
Chàng khẩn trương hơn :
- Tống huynh phải làm điều gì để ngăn cản hai người đó lại.
Chàng gạt tay Thừa Ân :
- Tống huynh! Không thể để kết cục lưỡng bại đau thương xảy ra. Nếu để điều đó xảy ra thì kẻ đắc lợi chính là người huynh đang truy tìm.
Thừa Ân đanh mặt, nghiêm giọng nói :
- Kim Tiêu... Lúc này ta không thể làm gì được nữa rồi. Ta có muốn ngăn cũng không được.
- Huynh phải nghĩ ra được cách gì chứ. Chẳng lẽ một Tiêu Diêu Khách lẫy lừng thiên hạ lại chẳng làm gì được để ngăn cản hai người này. Không cản được Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng thì còn gì là uy danh của Tiêu Diêu Khách.
Thừa Ân nhíu mày, sượng sùng khi nghe lời nói này của Ngạn Kim Tiêu.
Y miễn cưỡng trả lời :
- Ngạn Kim Tiêu, đâu phải chuyện gì Thừa Ân cũng làm được.
- Không làm được, hóa ra Tống huynh là kẻ hữu danh vô thực à?
- Ngươi đừng nói bừa.
- Nếu muốn đệ không nói bừa. Tống huynh phải ra tay ngăn cản Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng.
- Thừa Ân đã nói với Kim Tiêu rồi... Ngươi không hiểu ra hay sao mà cứ lằng nhằng hoài vậy. Cả hai người này đều là kỳ tài bậc nhất võ lâm, chỉ một chút sơ xuất nhỏ thôi, vô hình trong sẽ giúp người này hại người kia, nếu không thì cũng tự chuốc kiếp họa tử vong vào bản thân mình.
Thừa Ân chau mày nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói :
- Tống huynh bất lực.
Thừa Ân gật đầu :
- Ta đành bất lực, chẳng giúp gì được cho Giác Viễn đại sư lẫn Thiên Hựu đạo trưởng.
- Ngạn Kim Tiêm thì không bất lực Tống huynh.
Thừa Ân nhíu mày :
- Ngươi định làm gì. Ngươi nên biết lượng sức mình, đừng có làm càn sẽ hại đến bản thân mình đó.
- Huynh bất lực, nhưng Kim Tiêu không để cho để tà nhân đứng sau chuyện này đắc ý được.
Kim Tiêu nói rồi rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực.
Chàng nhìn lại Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng. Sắc diện hai người lúc này đã chuyển sắc màu đỏ ối như hai khối than hồng. Đỉnh đầu họ xuất hiện hai làn khói trắng bốc lên thẳng tấp, trong khi cước pháp run bần bật, chứng tỏ cả Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng rơi vào cảnh giới cạn kiệt nguyên khí như ngọn đèn sắp hết dầu.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân :
- Tống huynh, Kim Tiêu không chờ đợi lâu hơn nữa đâu.
- Ngươi định làm gì?
- Huynh không làm được thì Kim Tiêu sẽ làm. Hy vọng Ngạn Kim Tiêu sẽ đạt được ý muốn của mình. Còn nếu như không được thì đây là ý trời.
Kim Tiêu nói dứt cầu điểm mũi giày, lướt thẳng vào quả cầu huyền ảo do Âm dương Thái cực kiếm pháp và Tiên thiên thần công tạo ra.
Quần hùng đồng loạt thốt lên :
- Ồ...
Kim Tiêu lọt thỏm vào vùng ảo khí do hai đối thủ tạo ra. Đôi song thủ của chàng giai động xoay tròn hướng về hai người. Kim Tiêu ngỡ như mình bị chèn giữ hai quả thái sơn khổng lồ khiến cho huyết lưu nhộn nhạo kinh mạch, những tưởng đứt đoạn.
Kim Tiêu rống lên :
- A...
Thừa Ân chẳng thể làm chủ được mình, toan lướt vào nhưng một tiếng nổ như sấm động phát ra từ quả cầu ảo khí.
Ầm...
Kim Tiêu tợ một quả cầu bị hất tung lên trên mái dịch quán rồi rơi xuống, trong khi Giác Viễn đại sư lẫn Thiên Hựu đạo trưởng thì trượt dài về sau đến hai trượng, để lại những rãnh sâu trên sàn gạch.
Thừa Ân lắc vai, lướt vụt đến đón lấy Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu rơi xuống như quả chín rụng khỏi cành nhưng được Thừa Ân đỡ, không để chàng rơi xuống sàn gạch dịch quán.
Kim Tiêu rùng mình, ói luôn một vòi máu rưới đỏ sàn gạch.
Thừa Ân vội áp chưởng vào đại huyệt Vĩ Lư để giúp Kim Tiêu điều hòa chân khí, đẩy dịch huyết lưu.
Sắc diện Kim Tiêu tái nhờ tái nhợt.
Thừa Ân hỏi :
- Kim Tiêu không sao chứ?
Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :
- Kim Tiêu xuống cõi a tỳ rồi à?
- Ngươi thấy trong nội thể thế nào?
Kim Tiêu xoa Đan điền :
- Lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, đầu hoa, mắt mờ, chẳng cần biết mình là ai nữa.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, rồi dựa hẳn vai vào người Thừa Ân.
Thừa Ân nói :
- Ngươi không biết tự lượng sức mình.
- Nhưng không hành xử như vậy thì kẻ đắc ý là đệ tam nhân Sát Thủ Vô Diện.
- Sao Kim Tiêu nói như vậy?
Giác Viễn đại sư bước tới trước mặt chàng ôm quyền :
- A di đà Phật! Bần tăng vô cùng cảm kích, đa tạ Tiêu thí chủ đã hóa giải tình huống ngặt nghèo cho bần tăng.
Thiên Hựu đạo trưởng nhìn Kim Tiêu :
Chương trước | Chương sau