Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 125 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 14 - Hoạt náo Đổng gia

↓↓

- "Người của Đổng gia coi khinh Ngạn Kim Tiêu này quá. Lão Từ đã xếp ta vào ngủ chung với một lão Cái Bang mà hình như trăm năm nay chưa hề tắm gội, nên mới bốc mùi xú uế như thế này".

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kim Tiêu lấy vò rượu, mở nắp chực chuốc ra chén thì nghe giọng nói nhừa nhựa.


- Tiểu tử... Rượu của ta sao ngươi uống?


Kim Tiêu quay lại. Đập vào mắt chàng là một lão Cái Bang, đầu tóc rối bời, mà đúng là một đôi hài bám bụi lâu ngày, khô cứng.


Kim Tiêu ôm quyền :


- Vãn bối không biết đây là rượu của tiền bối mà cứ ngỡ là rượu của Đổng gia.


- Đổng gia cái con khỉ. Rượu của lão hũ đó.


- Vậy gian mộc xá này là của tiền bối ư?


Lão ăn mày vuốt chòm râu bệu dạt khô cứng. Lão giả lã nói :


- Căn mộc xá này là của Đổng gia.


- Vậy còn rượu.


- Cũng của Đổng gia.


- Vậy cái gì của tiền bối.


- Ơ... lão phu đã ở đây trên năm năm rồi, nên tất cả mọi thú đều là của lão chủ cả đó. Tiểu tử hẳn biết câu sống lâu lên lão làng chứ?


- Câu này thì vãn bối biết rành à.


Nói rồi Kim Tiêu ôm quyền, giả lả nói tiếp :


- Kính gia chủ. Kính gia chủ.


Lão ăn mày vuốt râu nhìn chàng :


- Tốt tốt, biết trước biết sau là tốt, biết kẻ trên người dưới càng tốt hơn.


Lão bước đến bên Ngạn Kim Tiêu. Mặc dù lão đứng cách Kim Tiêu hơn một bộ nhưng chàng vẫn ngửi mùi xú khí từ người lão phả ra xông vào mũi.


Lão ăn mày phủi trang phục mình.


Một lớp bụi tuôn ra từ quần áo lão.


Lão nhìn Ngạn Kim Tiêu giả lả cười :


- Tục danh của tiểu tử là gì?


Kim Tiêu ôm quyền :


- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu, còn tiền bối.


- Lão chẳng có tên họ gì cả, nhưng bọn cái bang thì gọi lão là Ngoan Đồng Nhi.


- Cái tên nghe cũng hay đó.


- Lão hủ cũng thích cái tên này.


Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nói vừa chùi hai tay vào quần.


Lão nhìn Kim Tiêu nói :


- Tiểu tử, ngươi cũng muốn làm môn khách của Đổng gia à?


- Ai mà chẳng muốn trở thành môn khách của Đổng gia, nhưng vãn bối thì chỉ quá vãng qua đây mà thôi.


Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện cứng, nhướng mày nhìn Ngạn Kim Tiêu :


- Hê... ngươi nói thật đó chứ?


- Thật là như. Vậy Vãn bối chỉ quá vãng qua mà thôi.


Lão Ngoan Đồng Nhi khẽ gật đầu :


- Thế thì được. Nếu như tiểu tử có ý muốn trở thành môn khách của "Đổng gia", lão khuyên ngươi bỏ ý niệm đó.


- Tại sao tiền bối lại có ý khuyên vãn bối bỏ ý niệm trở thành môn khách của "Đổng gia". Ai cũng muốn trở thành môn khách của Đổng gia mà.


Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu, nhìn Kim Tiêu nói tiếp :


- Tiểu từ nhìn lão phu nè, lão hủ đã ở gian mộc xá này suốt năm năm trời nhưng có người nào của Đổng gia để mắt đến lão đâu.


- Chính vì vậy mà đâu phải ai cũng có thể làm môn khách của Đổng gia.


Lão Ngoan Đồng Nhi bước đến bên bàn, lão bưng vò rượu khui niệm, chuốc ra hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :


- Lão hủ xem phong thái của tiểu tử đâu phải hạng người bần cùng như lão mà lão Từ Quảng lại đưa ngươi vào đây ngụ cùng với lão.


Lão nhìn lại Kim Tiêu :


- Xem chừng lão Từ Quảng có ý muốn đuổi ngươi rồi đó nên mới sắp tiểu tử vào ở chung với lão hủ.


- Vãn bối ở đâu cũng được mà. Nếu tiền bối có thể ở trong gian mộc xá này năm năm, thì Ngạn Kim Tiêu cũng có thể lưu bước năm con trăng, đâu có gì chứ.


Kim Tiêu bưng chén rượu :


- Ma mới mời ma cũ.


Nghe chàng thốt ra câu này Lão Ngoan Đồng Nhi phấn khích phá lên cười sang sảng. Tiếng cười của lão rất đắc ý, và thích thú với lời nói của Kim Tiêu.


Lão bưng chén :


- Ma cũ kính lại ma mới.


Cả hai người cùng cạn chén.


Lão Ngoan Đồng Nhi đặt chén xuống bàn nhìn Kim Tiêu nói :


- ở khu vực mộc xá của lão và tiểu tử mặc dù không sánh bằng với khu dành cho những gã môn khách có danh có phận, nhưng chẳng thiếu gì đâu. Chúng ta đã không thiếu gì ngược lại tránh được những kẻ vờn giỡn khó chịu nữa.


Lão nới rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.


- Uống thêm một chén nữa nào.


- Cung kính không bằng tuân lệnh.


Hai người lại cạn chén.


Kim Tiêu uống xong chén rượu, vừa đặt chén xuống bàn, chàng vừa hỏi lão ăn mày Ngoan Đồng nhi :


- Tiền bối lưu ngụ ở "Đổng gia" năm năm trời hẳn biết rành về "Đổng gia" và những vị môn khách của Đổng gia.


Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện đất cứng ngắt.


- Hê... tiểu tử hỏi ta câu này có ý gì?


- Ngạn Kim Tiêu chỉ tò mò thôi.


- Tò mò thôi ư. Nếu tiểu tử tò mò thì Lão Ngoan Đồng Nhi sẽ nói cho tiểu tử biết.


Mặc dù lão chỉ là kẻ bần hàn được lưu chân trong mộc xá này nhưng với bọn môn khách của "Đổng gia" lão biết rành cả đó.


Lão Ngoan Đồng Nhi xòe bàn tay phải.


- Lão rành như chính chỉ tay của mình vậy. Có thể mới gọi là sống lâu lên lão làng chứ.


Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :


- Lão tiền bối đúng là _ sống lâu lên lão làng. Chí lý, chí lý. Thế vãn bối hỏi tiền bối nhé.


- Tiểu tử hỏi gì?


- Tiền bối sống lâu ở khu vực này, vậy có biết chỗ nào chứa nước không?


- Nước? Ngươi hỏi đến nước để làm gì?


- Hỏi cho biết đó mà.


- Đi theo lão Lão Ngoan Đồng Nhi dẫn Kim Tiêu đến một hồ nước. Lão chỉ xuống nước rồi nói :


- Đấy nước đó. Tiểu tử muốn uống bao nhiêu thì uống.


- Vãn bối không uống, mà chỉ muốn tắm thôi.


Nói rồi Kim Tiêu bất ngờ nắm tay Lão Ngoan Đồng Nhi cùng kéo lão nhảy vào trong hồ.


Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên :


- Tiểu tử, ngươi làm cái con khỉ gì vậy?


Kim Tiêu giả lả cười rồi ghì vai Lão Ngoan Đồng Nhi nhấn xuống nước.


Lão Ngoan Đồng Nhi đập chân trồi lên, lão trợn mắt gắt giọng nói :


- Tiểu tử ngươi định sát tử lão ăn mày này à. Ngươi định chiếm mộc xá một mình à.


Ma mới ăn hiếp ma cũ à?


Kim Tiêu chồm mặt tới.


- Vãn bối phải tắm cho tiền bối. Không dễ gì được Ngạn Kim Tiêu tắm rửa đâu.


Vãn bối muốn ở chung với tiền bối trước tiên thì phải dọn dẹp sạch cái mùi xú khí tỏa ra từ người của tiền bối, may ra mới ở được. Còn để cái mùi xú khí nồng nặc này làm sao mà ở.


Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên.


Lão vừa giẫy nẩy vừa nói :


- Lão dơ thì mặc xác lão... cớ gì tiểu tử lại bắt ta tắm chứ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tớ nhớ cậu!

Tớ nhớ cậu!

"Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?" Một chiều cuối đông, cái lạnh rét buốt

24-06-2016
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Cha và con gái

Cha và con gái

Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin

24-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

23-06-2016
Siết tay

Siết tay

Đã sáu năm cô và anh không gặp nhau. Cô không thích anh như trước nữa. Nhưng cũng không

27-06-2016
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016

Old school Easter eggs.