Tòa cổ tự Pháp Quang tự được bao bọc bằng những táng cây bồ đề tạo nên một mảng không gian xanh mang vẻ thanh bình và thoát tục. Nếu so sánh cổ tự Pháp Quang với Thiếu Lâm Tự thì Pháp Quang không sánh bằng với chốn Phật môn đó.
Ngay cả tiếng tăm của tòa cổ tự Pháp Quang cũng không sánh kịp với Thiếu Lâm, nhưng chỉ có những cao tăng đạo hạnh mới thấu đáo được cái thần của tòa cổ tự Pháp Quang. Cái thần đó chính là Giác Chánh hòa thượng. Vị cao tăng mà tuổi đã ngoại thất tuần, cái tuổi nhân sinh thất thập cổ lai hy, thế nhưng ngay cả vị Phương trượng đức cao trọng vọng của Thiếu Lâm Tự là Giác Viễn đại sư cũng phái hành bái khi diện kiến.
Trong bộ tăng bào đã ngã màu, Giác Chánh đại sư ngồi khiết đà trước bệ đài Phật tổ Như Lai. Người như thoát khỏi cảnh giới thực tại trong tư thế khiết đà, Thâm thiển nhập định, hướng tâm tưởng vào cõi Phật. Bộ tăng bào ngã màu, lẫn tuổi tác không làm giảm đi tăng tướng uy nghi thoát tục của Giác Chánh đại sư. ánh hào quang thỉnh thoảng lại lóe lên từ xâu chuỗi bồ đề trên cổ vị cao tăng.
Ngạn Kim Tiêu bước qua cửa tòa chính diện Pháp Quang tự. Chàng dừng bước nhìn Giác Chánh đại sư. Kim Tiêu không muốn sự xuất hiện của mình sẽ khiến vị cao tăng mà chàng ngưỡng mộ bị phân tâm trong lúc đang hành thiền.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kim Tiêu đứng một lúc chấp tay xá ba cái trước khi quay bước trở ra. Chàng vừa dợm bước thì nghe tiếng Phật hiệu :
- A di đà Phật.
Cùng với tiếng Phật hiệu với chất giọng trầm trầm. Giác Chánh đại sư với thân pháp kỳ tuyệt, trong tư thế ngồi khiết đà phía dưới là chiếc bồ đoàn bằng đá, là là lướt đến trước mặt Kim Tiêu.
Khinh thuật siêu phàm xuất chúng của Giác Chánh đại sư khiến Kim Tiêu sững sờ nhìn.
Kim Tiêu ôm quyền quỳ xuống.
- Vãn bối tham bái đại sư.
Vừa nói Kim Tiêu vừa hành đại sá.
Giác Chánh đại sư lần chuỗi bồ đề niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai.
Giác Chánh đại sư nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu từ tốn nói :
- Đại sư, lần này vãn bối đến cáo từ đại sư. Không biết chừng nào Ngạn Kim Tiêu mới quay về Dương Châu.
- A di đà Phật...
Sau lời Phật hiệu đó, Giác Chánh đại sư buông tiếng thở dài, rồi từ tốn nói :
- Đức thế tôn đã dạy chúng sinh, đời người như kiếp phù du, trong vòng sinh tử luân hồi, sinh tử bịnh lão, tan hợp hợp tan là con đường đi của chúng sinh. Chỉ có những người đã đặt chân đến cõi niết bàn thoát vòng tử sinh mới tránh được con đường của thế nhân.
- Những lời huấn thị của đại sư, vãn bối luôn ghi tạc trong tâm thức của mình.
- A di đà Phật!
Kim Tiêu cởi chiếc tráp đeo trên lưng mình.
- Trước khi vãn bối rời khỏi Dương Châu, vãn bối gởi lại tất cả những gì mà vãn bối đã có được cho đại sư. Nhờ đại sư mở lòng tu tâm hỷ xả gởi đến bá tánh lầm than.
- A di đà Phật....
Giác Chánh đại sư nghiêm giọng nói :
- Trước khi Ngạn công tử rời Dương Châu, bần tăng không biết có còn gặp lại Ngạn công tử hay không, những gì Ngạn công tử gởi gắm, chư tăng Pháp Quang sẽ thay bần tăng phát cho chúng sinh tạo công đức Phật môn.
Giác Chánh đại sư đứng lên khỏi bồ đoàn :
- Lão nạp biết sẽ có cái ngày này, và đã chờ Ngạn thí chủ tại chính điện Pháp Quang tự.
- Vãn bối hy vọng sẽ sớm quay lại vấn an đại sư.
- A di đà Phật, chúng sinh đều có nghiệp và có phần, lão nạp cũng là một con người trong tục sinh cũng có phần và có nghiệp. Lão nạp gặp được Ngạn thí chủ, đó là duyên phận của thí chủ và lão nạp. Tan rồi không chắc có ngày gặp lại.
Nhìn vào mắt Ngạn Kim Tiêu, lão đại sư Pháp Quang tự Giác Chánh trang trọng nói tiếp :
- Ngày bần tăng và Ngạn Kim Tiêu công tử tao ngộ biết là ngày nào mà cõi tục linh thì luôn có những điều vô thường xảy đến. Chuỗi đời người là chuỗi những vô thường nối tiếp nhau. Nay Ngạn Kim Tiêu sắp rời khỏi đây, lão nạp có một món quà gọi là gởi lại cho Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Đại sư đã có gợi ý đó, vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh đại sư.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai.
Sau lời Phật hiệu bằng chất giọng từ bi hỷ xả. Giác Chánh đại sư bất ngờ phát tác chỉ công điểm vài ba mươi sáu đại huyệt của Ngạn Kim Tiêu. Hành động của vị cao tăng quá ư bất ngờ khiến Ngạn Kim Tiêu gần như không kịp phản ứng gì. Chàng bối rối nói :
- Đại sư...
Giác Chánh đại sư chấp tay niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật... Món quà mà lão nạp định trao cho Ngạn Kim Tiêu chính là chân khí tu vi của lão nạp.
Kim Tiêu càng ngạc nhiên và sửng sốt hơn với câu nói này của Giác Chánh đại sư :
- Đại sư... đại sư làm như vậy sẽ tổn thọ đến người.
- A di đà Phật... lão nạp nay đã ngoài thất tuần. Thời khắc lão nạp đến tây phương, hầu Phật tổ Như lai không còn xa nữa. Chân nguyên dương khí do lão nạp tụ thành qua năm tháng, thiết nghĩ lão nạp cũng không cần đến, nên muốn trao lại cho Ngạn công tử.
Lão nạp có ý đó bởi vì đã nhận ra trong tâm của Ngạn công tử là từ tâm của một đại thiện nhân. Hy vọng những gì lão nạp để lại sẽ có ích cho Ngạn Kim Tiêu sau này. A di đà Phật.
Giác Chánh đại sư nói rồi không cho Kim Tiêu có lời giải trình nào nữa, mà buộc chàng phải ngồi xuống bồ đoàn, vị cao tăng Pháp Quang tự ngồi xuống ngay sau lưng Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu... thí chủ định tâm nhận dưỡng nguyên chân khí dịch cân của lão nạp.
- Đại sư.
- A di đà Phật... Đừng phụ lòng bần tăng.
Nói rồi lão tăng Pháp Quang áp thẳng song thủ vào hai đại huyệt vĩ lư và thiếu khê của Ngạn Kim Tiêu. Người từ từ vận chuyển nguyên khí thụ nạp trên sáu mươi năm công lực tải qua cho Kim Tiêu.
Một làn khói nhạt xuất hiện bao bọc khắp người Ngạn Kim Tiêu. Kim Tiêu có cảm tưởng như mình đang được thay da đổi thịt, thoát cốt luân thể pháp bước qua một cảnh giới khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một canh giờ, rồi hai canh, đến canh thứ ba, Giác Chánh đại sư mới rút tay lại, đồng thời ba mươi sáu điểm huyệt của Kim Tiêu cũng được hóa giải.
Giác Chánh đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật.
Kim Tiêu quay lại đối diện với người.
Kim Tiêu kịp nhận ra tăng tướng của Giác Chánh đại sư có sự thay đổi. Chân diện của người giờ đây khác nào vị lão tăng đà ngoài trăm tuổi với mi mắt kéo sụp xuống.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Đại sư... vãn bối vô hình trung đã tước đi tuổi thọ đạo hạnh của đại sư.
- A di đà Phật... đây là duyên phận của lão nạp và Kim Tiêu. Lão nạp hy vọng với những gì Ngạn Kim Tiêu thụ nạp hôm nay sẽ là duyên lành cho Ngạn Kim Tiêu trong ngày mai. A di đà Phật.
Lão Tăng Pháp Quang tự nói rồi điểm nụ cười mỉm với vẻ thỏa mãn tột cùng.
Người chấp tay trước ngực từ từ nhắm mắt lại.
- Thí chủ có thể rời khỏi Pháp Quang tự được rồi. Lão nạp chúc thí chủ lên đường vạn an.
Kim Tiêu sụp hành đại lễ.
Giác Chánh đại sư tiếp nhận đại lễ của chàng.
Kim Tiêu đứng lên, chàng ngắm vị lão tăng Pháp Quang tự ngồi tư thế khiết đà giống như những pho tượng bồ tát hầu Phật tổ Như Lai, Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Đại sư bảo trọng, vãn bối sớm quay phục dịch đại sư.
Giác Chánh đại sư không đáp lời chàng mà giữ sự im lặng trong cõi thâm thiền nhập định của mình.
Kim Tiêu quay bước chậm rãi đi ra xa chính điện. Chàng dừng bước ngoài mái hiên khi thấy trước mặt mình là bốn vị cao tăng hộ tống đứng thành hàng ngang. Cả bốn người đều chấp tay trước ngực với vẻ uy nghi thâm trầm.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Ngạn Kim Tiêu tham bái tứ đại tăng tướng.
Bửu Hiền tăng tướng nhìn chàng từ tốn nói :
- Ngạn thí chủ muốn rời Pháp Quang tự phải đi qua Tứ đại tăng tướng.
Kim Tiêu không khỏi ngơ ngẩn bởi câu nói này của Bửu Hiền đại sư. Chàng miễn cưỡng trả lời :
- Ngạn Kim Tiêu không hiểu ý của đại sư.
- A di đà Phật... đây là chủ ý của chủ trì Phương trượng Giác chánh đại sư, rất mong thí chủ đừng để chư tăng thất vọng.
Kim Tiêu ngầm hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Bửu Hiền đại sư, chàng ôm quyền thủ lễ :
- Ngạn Kim Tiêu không để chư đại đức tăng thất vọng, chỉ mong chư đại đức tăng nương tay cho vãn bối.
Tứ đại Tăng tướng cùng niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật.
Lời Phật hiệu còn đọng trên cửa miệng của tứ đại tăng tướng, thì nghe Ngạn Kim Tiêu thình lình chỉ lên trời.
- Chư đại đức tăng xem kìa...
Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng, nhưng giọng nói lẫn thái độ của Kim Tiêu khiến bốn vị tăng tướng vừa bất ngờ vừa tò mò. Cả bốn người không làm chủ được mình mà đồng ngẩng mặt nhìn lên trời.
Kim Tiêu chớp động thân thủ, thi triển những bộ pháp thần kỳ, thân ảnh chàng nhoang nhoáng, vụt lướt qua bốn vị tăng tướng mà họ không hề hay biết. Tứ đại tăng tướng nhìn lên trời nhưng chỉ thấy có những tảng mây trắng bồng bềnh trôi.
Bửu Hiến đại sư buột miệng hỏi :
- Bần tăng có thấy gì đâu.
Vừa nói Bửu Hiền đại sư vừa nhìn lại, nhưng không còn thấy Ngạn Kim Tiêu đâu nữa. Vị cao tăng Pháp Quang tự buột miệng thốt :
- Y... Ngạn thí chủ....
Kim Tiêu đứng sau lưng bốn người, ôm quyền thủ lễ :
- Có vãn bối.
Tứ đại tăng tướng quay lại đối diện với chàng.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Đa tạ chư đại đức đã mở đường cho Ngạn Kim Tiêu.
Chương trước | Chương sau