Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 3 - Đại lượng đắc hiền thê. Đào hoa cung lưu huyết

↓↓

Hồng Nhất Điểm cười khanh khách:

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chứ không phải lão thấy bổn nhân anh tuấn, trẻ trung hơn nên sanh lòng uý kỵ hay sao? Bổn nhân mà vào cung thì đám thê thiếp của lão sẽ ốm nặng vì tương tư mất.


Đào Hoa cung chủ quắc mắt:


- Nếu không vì nể mặt Tây Môn lão huynh, bổn tòa đã đuổi ngươi ra khỏi đây rồi.


Hỏa chân nhân vội mắng cháu rể:


- Ngươi có im đi không?


Mọi người sửng sốt khi thấy Đào Hoa cung chủ lại không hoan nghênh một đại cao thủ như Hồng Nhất Điểm.


Chính Lan lẩm bẩm:


- Có lẽ lão ta đã biết ai giết bảy lão tống hôn sứ giả rồi!


Sơn Đông Tử Phòng đứng lên cao giọng:


- Nay cung chủ đã công khai xuất đầu lộ diện, xin cho võ lâm đồng đạo biết tính danh. Và dám hỏi gương mặt kia là thực hay hóa trang?


Đào Hoa cung chủ cười mát:


- Bổn tòa là Thang Chí Quân, suốt đời chẳng thèm đeo mặt nạ.


Cái tên ấy rất xa lạ với võ lâm, nhưng mọi người đều giật bắn mình khi nghe Sơn Đông Tử Phòng hỏi tiếp:


- Phải chăng cung chủ là hậu duệ của Tam Tuyệt Huyết Ma Thang Ưng?


Thang cung chủ biến sắc, mắt chói lọi oán khí, ngửa cổ cười vang:


- Giỏi cho Sơn Đông Tử Phòng. Bổn tòa chính thực là nam tử của huyết ma.


Lời thú nhận của lão khiến quần hùng khiếp đảm, kinh tâm. Bốn mươi năm trước, Tam Tuyệt Huyết Ma Thang Ưng từng khuynh đảo giang hồ, tay vấy máu mấy trăm đồng đạo, thủ đoạn tàn nhẫn vô song. Sau lão bị Hoàng Hạc Tú Sĩ giết chết.


Thang Chí Quân gầm lên:


- Hồng Nhất Điểm! Nay lai lịch bổn tòa đã bị tiết lộ. Mối thù của tiên phụ chẳng thể bỏ qua. Ngươi là truyền nhân của Hoàng Hạc Tú Sĩ, vậy hãy thay lão mà trả món nợ năm xưa!


Thang Chí Quân khiêu chiến theo đúng luật giang hồ nên Hỏa chân nhân chẳng thể nhúng tay vào. Lão bối rối nói:


- Cung chủ có thể vì bần đạo mà dời ngày khác được chăng?


Thang Chí Quân cười nhạt:


- Bổn tòa chỉ sợ y trốn mất mà thôi. Mong Tây Môn lão huynh thông cảm cho.


Quần hùng nhìn về phía Hồng Nhất Điểm chờ đợi. Họ rất hy vọng được xem cuộc chiến giữa hai cao thủ hạng nhất này. Có vài tay đã sự hét lên:


- Hồng Nhất Điểm! Hồng Nhất Điểm!


Quần hào hô theo như để cổ vũ cho gã, nhưng không hiểu sao vị đại sát tinh kia lại cứ ngồi yên. Gã và hai mỹ nhân nhìn về phía bàn Chính Lan vớI ánh mắt hổ thẹn và van xin.


Lôi Đao nói lớn:


- Chắc Hồng các hạ hôm nay không được khỏe. Hay là Hán Trung Tam Ngốc Hiệp đứng ra thay mặt cũng được.


Quần hào đồng thanh khen phải. Ba gã ngốc hoảng hồn chối đây đẩy:


- Bọn tại hạ chẳng sợ gì Đào Hoa cung chủ, nhưng đâu thể làm trái với luật võ lâm được?


Dù nói cứng như vậy nhưng mặt chúng xanh lè như tàu lá, chẳng còn chút oai phong nào cả.


Thang Chí Quân mỉa mai:


- Không ngờ lão quỷ Hoàng Hạc Tú Sĩ lại có một đồ đệ khiếp nhược như vậy? Thật đáng hổ thẹn!


Bỗng Hồng Nhất Điểm và hai ái thê rời bàn, chạy đến một bàn gần đấy, nhất tề sụp xuống chân một chàng thư sinh gầy gò, ốm yếu. Tây Môn Tử Quỳnh nói thay:


- Xin tướng công tha lỗi cho bọn thiếp!


Hồng Nhất Điểm thì ấp úng:


- Biểu ca! Tiểu muội biết tội mình.


Quần hùng ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Chính Lan thở dài:


- Ba nàng đứng lên và làm quen với Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu Uyển Như. Từ nay về sau nhớ bỏ thói ghen tuông.


Uyển Như tươi cười đỡ ba mỹ nhân kia lên ngồi chung bàn. Chính Lan cầm lấy bảo kiếm của Kính Hồ Tiên Cơ, vòng tay nói lớn:


- Tại hạ là Hồng Nhất Điểm, mong đồng đạo lượng thứ cho trò đùa nghịch của chuyết thê.


Mọi người ồ lên kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện vợ giả ra chồng. Hơn nữa, Chính Lan chẳng có vẻ gì giống một đại cao thủ cả. Đào Hoa cung chủ thì khác, lão chăm chú nhìn chàng với vẻ dò xét. Dường như bản lãnh gã thư sinh kia đã đạt đến mức phản phác quy chân nên tinh anh nội liễm, chẳng hề biểu hiện ra ngoài.


Còn có một người nữa nhìn Chính Lan với cặp mắt ngưỡng mộ, đó là Tiểu Linh Thố Tây Môn Tố Bình. Nàng là người tinh minh, mẫn tiệp, xem nam nhân trong thiên hạ như lũ ngốc. Dẫu họ có anh tuấn phi phàm như Dương Châu công tử, nàng cũng chẳng để tâm. Nhưng ở chàng thư sinh này tiềm ẩn một nhân cách cao cả, khiến nàng bị thu hút. Việc chàng thản nhiên thu nạp Kính Hồ Tiên Cơ càng biểu lộ được lòng đại lượng như biển.


Cả bốn người trong võ lâm ngũ đại mỹ nhân đều đã trở thành thê thiếp của Chính Lan, chỉ còn lại mình nàng. Vậy vì sao nàng không thể chung thuyền với họ?


Nhắc lại, Chính Lan ung dung bước ra khoảng sân trống, nghiêm nghị nói:


- Năm xưa, lệnh tôn Tam Tuyệt Huyết Ma lạm sát đồng đạo nên bị tiên sư diệt trừ. Nay các hạ là con, đứng ra đòi báo phục cũng là phải đạo. Nhưng trước khi giao đấu tại hạ muốn các hạ thành thật trả lời một nghi vấn!


Đào Hoa cung chủ cười nhạt:


- Ngươi cứ nói!


Chính Lan trầm giọng:


- Có phải các hạ chính là người đã sát hại phu thê Nhu diện phán quan Âu Dương Tùng ở bên hồ Côn Minh?


Toàn trường ồ lên, hiểu rằng Chính Lan là hậu nhân của Âu Dương Tùng. Đào Hoa cung chủ cười vang:


- Bổn tòa cũng muốn ngươi được an lòng nhắm mắt, nhưng rất tiếc là bổn tòa chưa hề đến Vân Nam lần nào cả.


Chính Lan biết lão nói thực. Chàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi:


- Các hạ cho rằng trong bao nhiêu chiêu sẽ giết được tại hạ?


Thang Chí Quân ngạo nghễ đáp:


- Dù võ công ngươi có bằng lão Hoàng Hạc Tú Sĩ ngày xưa thì cũng không qua khỏi ba trăm chiêu.


Chính Lan gật đầu:


- Thế thì hôm nay chúng ta sẽ lấy giới hạn là ba trăm chiêu. Nếu không ai bỏ mạng, sang năm, đúng ngày này sẽ tái đấu. Tại hạ cũng có mối gia thù cần báo phục như các hạ.


Thang Chí Quân gật đầu:


- Được! Các hạ mà thoát chết sau ba trăm chiêu, thì sẽ có thời gian một năm để lo việc trả thù riêng. Nhưng lần sau sẽ không có giới hạn nữa.


Hỏa chân nhân đứng lên:


- Bần đạo xin được làm trọng tài, đếm theo số chiêu mà Thang cung chủ đã đánh ra!


Rượu thịt ê hề đầy bàn nhưng chẳng ai còn lòng dạ nào mà ăn, quần hùng hướng cả về trận đấu vô tiền khoáng hậu sắp diễn ra. Nhất là bốn mỹ nhân, họ nắm chặt tay nhau lòng vô cùng lo lắng. Tử Quỳnh nghẹn ngào nói:


- Bọn ta đã hại tướng công rồi. Chàng đến đây chủ yếu là để điều tra lai lịch kẻ thù, vì bọn ta mới phải lộ mặt, dấn thân vào tử địa.


Chu Thục Nghi hậm hực:


- Trò này là do con nha đầu Tố Bình bày ra. Biểu ca mà có mệnh hệ gì, tiểu muội quyết không tha cho ả đâu.


Lúc này, Đào Hoa cung chủ đã xuất chiêu đầu. Lão luyện Huyết Ảnh thần công nên kiếm kình có màu hồng của máu. Ngược lại, kiếm quang của Chính Lan tỏa ánh xanh biếc, lạnh lùng.


Các đại cao thủ giao đấu với nhau thường rất thận trọng. Những chiêu khởi đầu chỉ để thăm dò công lực đối phương. Sau đó, là đến lộ số võ thuật.


Chính Lan và Đào Hoa cung chủ cũng vậy, chưa ai dở đến tuyệt chiêu thủ mạng, vì nếu không thành công, lần sử dụng kế tiếp sẽ chẳng còn yếu tố bất ngờ nữa.


Không phải chỉ có kiếm quang của Thang Chí Quân là tỏa ra sắc đỏ, chung quanh lão cũng có màn sương hồng mờ mờ. Đây chính là lớp cương khí Huyết Ảnh bảo vệ cơ thể lão trước mọi ngoại lực, nhất là tuyệt kỹ Nhất điểm hồng. Chính vì vậy, Chính Lan chưa hề thi triển công phu này. Công lực của đối phương quá thâm hậu, chàng chỉ có thể bắn vào mắt lão mới mong đắc thủ. Mục tiêu nhỏ như vậy, rất khó thành công. Chàng tận dụng pho khinh công Hoàng Hạc Khinh Vân di chuyển như làn gió thoảng để đối phó với những chiêu kiếm mãnh liệt của đối phương. Nhờ đấu pháp ấy mà chàng vẫn cầm đồng, chưa chịu kém chiêu nào.


Tam Tuyệt kiếm pháp chủ ở sự hùng mạnh và tàn độc, còn Thái Chân kiếm pháp lại chủ ở độ nhanh và biến ảo. Hai thanh trường kiếm chạm nhau chan chát, hoặc ngân dài, hoặc vang lên những tiếng tinh tang thánh thót.


Quần hùng thấy rõ rằng màn kiếm quang xanh biếc thu nhỏ lại, và màn huyết quang ngày càng mở lớn ra như nuốt chửng đối phương.


Nhưng Hỏa chân nhân đã đếm đến chiêu thứ hai trăm tám chục mà tình hình vẫn cứ thế. Đào Hoa cung chủ động sát cơ, nạt lớn một tiếng như để cướp tinh thần Chính Lan. Và luồng kiếm quang của lão rực rỡ màu máu tươi, che kín cả toàn thân, lao về phía chàng. Chiêu kiếm cực kỳ thần tốc nên chàng chẳng kịp né tránh, cắn răng tiếp đòn. Hai đạo kiếm kình vun vút xé không gian, bay vút về phía nhau. Trong tiếng thép va chạm còn có tiếng nổ của chưởng kình. Đào Hoa cung chủ đã dùng tả thủ giáp một đòn Đào Hoa mê hồn chưởng, kèm theo chiêu kiếm. Tất nhiên, Chính Lan cũng phải đưa tả thủ chống chọi. Chàng nghe tay tê chồn, khí huyết nhộn nhạo, tự biết mình thất thế.


Đào Hoa mê hồn chưởng không phải sở học của Tam Tuyệt Huyết Ma. Thang Chí Quân tình cờ tìm được bí kíp của Đào Hoa Tẩu nên kiêm thông tuyệt kỹ hai nhà. Pho chưởng pháp này lừng danh vũ nội từ trăm năm trước, ngoài tính quỉ dị, mãnh liệt, nó còn mang theo mùi hương rất độc hại.


Do đó, khi dùng đến công phu này, Thang lão đã áp đảo được đối phương. Lão xuất liền tám chiêu kiếm chưởng hợp nhất đẩy Chính Lan lùi lại hai trượng. Máu trên miệng chàng ứa ra ướt cả ngực áo vải trắng. Bốn mỹ nhân kinh hãi rú lên.


Chính Lan chịu đủ một đợt chưởng liên hoàn. Thừa lúc đối phương đổi hơi, tung mình rời đấu trường. Chàng lau máu miệng, lao vào đối phương.


Gặp đối thủ có tu vi thâm hậu hơn vài bậc, trường kiếm chàng bị luồng huyết quang chặn đứng ngay. Và Đào Hoa cung chủ lại vung chưởng đổi đòn.


Lần này, Chính Lan không thèm chống đỡ mà thản nhiên xạ một mũi tên bằng máu vào mắt đối phương. Đào Hoa cung chủ bối rối trước lối đánh đồng quy ư tận của chàng, vội phi thân né tránh.


Lần này, kẻ phải thoái lui lại là Thang Chí Quân. Chính Lan xuất liền mười chiêu tuyệt kiếm và mười đạo Huyết Tuyến Nhất Điểm Hồng, đẩy họ Thang lùi ba trượng. Lão vung tả chưởng đánh bạt được tám mũi, còn hai mũi kia xạ vào gò má phải và trán. Tuy không xuyên thủng xương nhưng da thịt tổn thương, máu ứa ra. Quần hào mừng rỡ hoan hô nhiệt liệt. Chính Lan đánh liền một lúc mười chiêu phối hợp, chân khí hao tổn rất nhiều, trong khi ấy đối phương vẫn còn sung sức. Chàng bèn dồn toàn lực vào thân kiếm, tay tả vẫn chĩa ra nhưng chẳng hề có chút lực đạo nào!


Đào Hoa cung chủ không biết điều ấy nên vẫn dành bốn phần chân khí vào tả thủ, bên hữu thủ chỉ có sáu phần. Vì vậy, lần này mũi kiếm của Chính Lan đã xuyên qua được màn lưới thép. Đâm vào ngực trái Thang lão ma.


Tuy nhiên, Đào Hoa cung chủ đã phản ứng cực kỳ thần tốc, đưa vai đỡ mũi kiếm, còn tả thủ vỗ vào ngực chàng để đổi mạng. Tất nhiên Chính Lan không để lão thành công. Chàng buông tay cho lưỡi kiếm bay vút đi, cắm vào bả vai trái đối phương, rồi phi thân tránh chưởng.


Chính Lan tựa như cánh hạc vàng, lướt ra xa hai trượng, đứng mỉm cười.


Toàn trường reo hò như sấm dậy. Họ chẳng ưa gì Đào Hoa cung chủ, vì lão là con của một đại ác ma.


Thang Chí Quân nhổ thanh kiếm ra khỏi vai, gầm lên ghê rợn:


- Âu Dương tiểu tử, ngươi đừng hòng thoát chết dưới tay bổn tòa!


Hỏa chân nhân cao giọng:


- Cung chủ chỉ còn có một chiêu nữa thôi đấy.


Thang Chí Quân gằn giọng:


- Một chiêu cũng quá đủ rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bản năng đàn bà

Bản năng đàn bà

Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau ôm chặt đứa nhỏ bây

28-06-2016
Vu Lan và hồi ức mẹ

Vu Lan và hồi ức mẹ

Mỗi lần họp lớp, tôi lại cười trừ mỗi khi tụi bạn học cấp III khoe về việc mua

28-06-2016
Răng khểnh

Răng khểnh

Mà cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, có một cái việc ấy thôi thế mà cứ mỗi độ

27-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016

Old school Swatch Watches