80s toys - Atari. I still have
Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 13 - Tuyệt bích nan phan nhân vi điểu. Thê thê hồ thủy nhân vi ngư

↓↓

- Chúng ta đi thôi.

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


* * *


Chiều hôm sau, bọn Hỏa chân nhân đến nơi thì quân Bạch Liên giáo đã rút hết, và cánh rừng dưới chân đèo Đan sơn cũng chỉ còn trơ những thân cây đen nám, ẩn hiện trong làn khói mịt mù. Liễu Thi Mạn biến sắc hỏi:


- Lão gia, chẳng lẽ Bạch Liên giáo đã dùng hỏa công để thiêu chết tướng công rồi?


Tây Môn Nhỉ vội trấn an:


- Khoan vội kết luận, chờ ta hỏi thăm thử xem sao?


Lúc này, ở vệ đường có một đám lương dân đang tụ tập, nhìn cánh rừng mà rầu rĩ. Họ là những tiều phu, thường vào đây chặt củi, đổi gạo, nay rừng cháy rụi, biết lấy gì làm sinh kế?


Hỏa chân nhân xuống ngựa, bước đến hỏi họ:


- Chư vị có biết vì sao cánh rừng lại bốc cháy hay không?


Một lão già vạm vỡ buồn rầu đáp:


- Đêm qua, khu vực này bỗng xuất hiện mấy trăm kỵ mã, vó ngựa khua vang, khiến tiểu đệ không ngủ được, chạy ra xem thử. Nhờ vậy mới thấy họ vây kín khu rừng này và phun lửa đốt.


Tây Môn lão gia chết điếng người, quên cả cảm ơn, quay lại với đoàn nhân mã. Họ gồm có tám người, cải trang thành một đoàn Sơn Đông mãi võ, mang theo một xe chiêng trống, đạo cụ. Nghe Hỏa chân nhân thuật lại, Thi Mạn bật khóc nức nở, những người kia thì cúi mặt. Nhưng Hồng Nhị Điểm đại hiệp Âu Dương Tiểu Ngưu lại thản nhiên nói oang oang:


- Ngũ đại tẩu quả là mau nước mắt. Đại ca rơi xuống vực thẳm còn không chết, lẽ nào lại bỏ mạng vì lửa đỏ? Gia sư từng kể rằng tấm áo khoác của Báo Ứng Lang Quân không hề sợ lửa, mở rộng ra che kín được hai ba người. Họ mà thoát ra thì ai mà cản nổi.


Hỏa chân nhân mừng rỡ khen:


- Không ngờ một gã ngốc như ngươi mà cũng có lúc sáng suốt. Chúng ta thử đến phía đông khu rừng xem thử có dấu vết gì không?


Thực ra, vì chân nhân quá lo lắng cho Chính Lan nên quên khuấy mất tấm áo choàng bằng tơ Hắc Tằm. Bảo vật này không chống nổi đao kiếm nhưng kỵ lửa thì tuyệt vời.


Cuối cùng, họ phát hiện sau một bụi rậm cách khu rừng hai chục trượng, có dấu chân của năm người. Cả bọn hân hoan, bỏ cả xe song mã lại, đuổi theo dấu vết bọn Chính Lan.


Trong lúc ấy, phu thê Chính Lan và ba lão già họ Bạch đã có mặt tại một khách điếm cạnh hồ Cao Bảo. Cũng may, trong trận hỏa thiêu miếu lâm thần, Tố Bình kịp khoác tay nải vào vai nên tiền bạc, y phục của nàng và dụng cụ hóa trang vẫn đấy đủ.


Hồ Cao Bảo thông với Hồng Trạch hồ bằng Đại Vận hà. Từ đây, bọn Chính Lan có thể đón thuyền xuôi nam một cách an toàn. Nhưng Chính Lan quyết tâm cứu cho được bằng hữu, nên tiếp tục đi lên phía bắc. Chàng nghiêm giọng bảo Tố Bình:


- Ta vì nghĩa bằng hữu nên không thể bỏ mặc Thiết Xuyên được. Nương tử và tam vị sư thúc cứ trở về Vu Hồ trước đi.


Tố Bình nhất quyết đòi theo:


- Thiếp thà chết chung với tướng công chứ chẳng thể yên tâm về nhà chờ đợi được.


Chính Lan cảm động bảo:


- Thôi được, nhưng nàng phải ở yên trên thuyền, không được theo vào hổ huyệt.


Tố Bình đồng ý, cùng trượng phu bàn bạc kế hoạch hành động. Năm người rời khách điếm, ra bến đò đón khách đi Hồng Trạch hồ, sáng hôm sau đã đến nơi. Bờ đông của hồ có một khu chợ rất sầm uất. Ngoài tôm cá còn có những mặt hàng của người tây dương từ bờ biển đưa vào. Do đó, nơi này cực kỳ phồn vinh, tấp nập, quán xá, lâu điếm nhiều vô số kể. Bạch Liên giáo cũng có tai mắt ở đây, nhưng chẳng thể nào giám sát được hết khách vãng lai.


Bọn Chính Lan chia làm hai nhòm, lần lượt vào khách điếm mướn phòng. Chính Lan tìm đến xóm chài, hỏi mua một chiếc thuyền câu. Đếm ấy, năm người lên thuyền, chèo về hướng tây. Mặt hồ giờ đây lung linh hàng trăm ngọn đèn của đám dân chài, nên chẳng ai nghi ngờ gì cả.Trọng địa của bọn thủy tặc Hồng Trạch hồ, cũng là sào huyệt của Bạch Liên giáo, nằm ở phía tây nam của hồ. Những kiến trúc chính đều nằm cả trên bờ, còn dưới nước là bến đậu thuyền bè. Bến này được vây quanh bởi một hàng rào gồm những thân cây dài, cắm thẳng xuống đáy hồ, ló khỏi mặt nước hơn trượng.


Và trên đầu vòng rào ấy, cứ cách ba trượng là một chòi canh bằng gỗ. Khoảng cách giữa các thân cây hẹp đến nỗi đầu người không qua lọt. Lại có một đoàn thuyền thân dài, qua lại tuần tra, đuổi những thuyền câu nào vô tình lạc vào phạm vi năm chục trượng.


Đêm đến, hàng trăm ngọn đuốc dầu mỏ được thắp lên, soi sáng cả một vùng nước quanh thủy trại. Với cách phòng thủ nghiêm mật ấy, khó có ai vào được bằng đường thủy. Thuyền của bọn Chính Lan lảng vảng ở khoảng cách cho phép, quan sát tình hình thủy trại. Ba lão hộ pháp Hỏa giáo phải nấp trong mui thuyền, chẳng dám ló mặt ra. Thường thì mỗi thuyền câu chỉ có tối đa là hai người.


Chính Lan dặn dò Tố Bình cùng ba người kia rồi trườn xuống nước. Chàng có ống sậy trong người nhưng không sử dụng, mà lặn một hơi đến tận chân hàng rào. Khả năng kỳ diệu này là kết quả của mười mấy năm trời rèn luyện Qui Tức Bảo Tâm đại pháp. Trừ chàng ra, khó có người thứ hai làm được như vậy.


Đến nơi, Chính Lan nhẹ nhàng trồi lên, đổi hơi hụp xuống ngay. Chàng rút tiểu kiếm cắt một đoạn thân cây, tạo thành lỗ hổng vừa một người chui qua. Chàng cẩn thận lặn xuống tận đáy hồ, cắm khúc gỗ vừa cắt ra, vì sợ nó nổi lên gây sự nghi ngờ.


Sau đó, Chính Lan luồn qua hàng rào, và trồi lên giữa những chiếc thuyền đậu bên trong. Chàng len lỏi bơi về phía bờ hồ. Hơn khắc sau đã có mặt trong vườn hoa phía tả tòa đại sảnh. Chính Lan chui vào giữa những bụi cây rậm rạp, ngồi vận công cho cơ thể nóng lên. Chờ y phục bớt ẩm ướt, chàng lướt nhanh vào trong. Khu vực này được vây quanh bằng bức tường dày, cao hơn trượng, trên đỉnh có sàn gỗ để bọn võ sĩ đi lại tuần tra. Còn phía ngoài tường là một hào nước rộng bốn trượng, dưới thả hàng trăm con cá sấu Trường giang. Đấy là lý do vì sao Chính Lan phải vào bằng đường bến thuyền.


Chàng thận trọng nương theo từng bụi cây, từng góc nhà, luồn lách khắp nơi, cố tìm cho ra chỗ giam giữ Thiết Xuyên. Cuối cùng, chàng nhìn thấy một tòa nhà kiên cố, cửa bằng gỗ dày đai sắt, có hai giáo đồ áo xanh đứng gác.


Dưới ánh đuốc chập chờn, chúng nghiêm trang, bất động như hai pho tượng. Đây là công trình bền chắc nhất trong thủy trại, có thể là nhà lao. Chính Lan đoán vậy nên bò đến nấp sau hàng rào. Vị trí này chỉ cách hai hán tử áo xanh chừng trượng rưỡi. Không thấy toán tuần tra nào cả Chính Lan vững bụng xuất thủ. Chàng rút tiểu kiếm, vận toàn lực bay về phía cửa nhà lao, trong chớp mắt đã chặt phăng thủ cấp của một tên và xạ đạo Huyết Tuyến Điểm Hồng xuyên thủng tim tên thứ hai.Chàng đỡ cho hai tử thi nằm xuống một cách êm ái, rồi lục túi chúng tìm chìa khoá. May thay nó nằm ở thắt lưng của một trong hai gã. Chính Lan mở khoá, lách vào. Không gian tối đen như mực, chàng phải bật hỏa tập soi đường.


Chung quanh vách là những ổ rơm dày và có người nằm phục trên ấy. Riêng Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên thì bị trói đứng vào một chiếc cột gần vách cuối của tòa thạch lao. Chàng mừng rỡ lướt đến định cắt đứt dây trói, đưa họ Hách ra ngoài.


Chàng thò tay vào mũi Thiết Xuyên, kinh hãi nhận ra gã đã tuyệt khí. Trong cơn đau đớn, phẫn nộ, tai chàng bỗng nghe tiếng hỏa tập bật lách cách. Âm thanh này Chính Lan đã được nghe khi bọn Bạch Liên giáo dùng hỏa đồng thiêu hủy miếu lâm thần ở chân đèo Đan sơn. Sau mấy lần suýt chết, bản năng sinh tồn của Chính Lan càng thêm mạnh mẽ, chàng phản ứng rất thần tốc, dù lòng chưa kịp nghĩ đến.


Thân hình Chính Lan bốc thẳng lên không trung như chiếc pháo thăng thiên. Kịp thời thoát khỏi lưới lửa của mười cây hỏa đồng. Thì ra bọn tù nhân nằm quanh đấy lại là người của Bạch Liên giáo giả mạo.


Thân hình Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng gã đã chết từ lâu nên không còn cảm thấy đau đớn nữa.


Chính Lan bay lên đến nóc thạch lao, vung chưởng đánh thủng mái ngói, lao thẳng ra ngoài. Nếu không có công lực thâm hậu và khinh công quán thế, chàng đã bỏ mạng bởi mười cây hỏa đồng lợi hại kia. Khi đột nhập thủy trại bằng đường thuỷ, chàng đã phải bỏ lại áo choàng Tỵ Hỏa Bảo Y trên thuyền.


Lúc này, toàn thủy trại sáng rực đèn đuốc, tiếng reo hò như ong vỡ tổ, mấy trăm giáo đồ Bạch Liên giáo đã vây chặt thạch lao, giương cung chờ đợi.


Trước khi phe đối phương nhận ra chàng trên nóc nhà, Chính Lan đã vận toàn lực nhảy xuống đầu bọn cung thủ ở mặt trước thạch lao. Chiêu Thủy Thượng Hoa Phi gồm ba mươi sáu thức chưởng mãnh liệt, giết liền tám tên giáo đồ Bạch Liên.


Chính Lan hạ thân, lao vào hàng ngũ cung thủ mà tàn sát. Lúc này cung tên đã trở thành vô dụng, chúng rút đao chống cự. Chính Lan nghiến răng đem bảy mươi hai chiêu cận chiến trong pho Cuồng Lãng thần chưởng mở đường máu, chạy về phía cửa trước thủy trại. Chỉ cần lao được xuống nước là chàng sẽ thoát nạn.


Thân hình chàng lướt đi như cơn bão, quyền cước liên tục tung ra những đòn mãnh liệt và chuẩn xác. Đám giáo đồ Bạch Liên liều chết cản đường, bị đánh văng lông lốc, rên la thảm thiết. Chính Lan vừa ra đến phía sau tòa đại sảnh bằng gỗ thì chạm trán cường địch. Đó là bảy lão tống hôn sứ giả Đào Hoa cung. Họ bày kiếm trận, để chặn đường Báo Ứng Lang Quân. Bảy lão lùn kia chưa gặp chàng lần nào, nhưng chàng thì đã gặp mười bốn vị sứ giả khác, nên chẳng lạ gì kiếm trận. Đấy là lợi thế của chàng. Chính Lan bốc thẳng lên không giáng liền bốn chưởng vào trận thế.


Chàng không tấn công đối phương mà lại đánh vào những phương vị họ sắp di chuyển đến. Cổ nhân có câu "tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng," áp dụng vào trường hợp này càng chí lý. Bốn lão sứ giả nhỏ bé kia trúng đòn ngã gục.


Ba lão còn lại căm hận xông vào, tiểu kiếm trên tay họ loang loáng dưới ánh đuốc, chứa đầy sát khí. Tuy hung hăng như vậy nhưng trông họ như những đứa trẻ đang giận dữ. Thế mà trong ba mươi năm qua, những con người nhỏ bé này đã giết hàng trăm người để bắt mỹ nhân về cho cung chủ. Vì vậy, Chính Lan chẳng thể nương tay được. Chàng xuất chiêu Đông Hải Phù Lâu, chưởng ảnh mờ mờ, chưởng kình cuồn cuộn như sóng biển ập vào cơ thể lão lùn trước mặt. Lão ta vẫn kiên cường lao đến, như không biết sợ chết là gì.


Hai lão kia chia nhau tấn công tả hữu, gài thế đồng qui ư tận. Tuy nhiên, gặp phải đối thủ có khinh công quá cao cường, đấu pháp ấy hoàn toàn phá sản. Thân hình Chính Lan bốc lên thêm vài thước, tránh thoát đòn hợp công, và tiếp tục lao đến phía trước. Ba đạo chưởng phong cuối cùng của chiêu Đông Hải Phù Lâu đã giáng vào cơ thể lão sứ giả trước mặt, đẩy văng xa hai trượng.


Chính Lan không quay lại mà tiến thẳng lên, tìm đường thoát thân. Nhưng số đối phương quá đông, chàng không thể cầm cự mãi được. Lại thêm có bốn tên giáo đồ Bạch Liên bỏ mạng, và trên cao có tiếng quát:


- Báo Ứng Lang Quân, ngươi còn mong đào tẩu nữa không?


Chàng ngước lên, thấy Miêu Ưng Lão Tổ, cùng hai lão già đầu hói, đứng trên lan can lầu. Lão ta bị chàng đánh trọng thương, chắc chưa thể tái chiến được. Nhưng hai lão kia là ai mà cũng mặc áo vàng, thắt lưng bạc như phó giáo chủ.


Chính Lan chẳng còn thời gian suy nghĩ thêm, tiếp tục mở đường máu. Chàng còn cách bến thuyền đến hơn hai mươi trượng nữa.


Chợt vòng vây phía trước dãn ra, nhường đường cho hai gã khổng lồ. Chúng cao lớn chẳng kém gì Âu Dương Tiểu Ngưu, tay cầm ngũ mang chùy nặng năm mươi cân, trông rất uy mãnh. Gai chùy lại lóng lánh sắc xanh của chất độc. Tóc chúng không búi mà như bết lại quanh đầu.


Chính Lan xuất thủ ngay để chiếm tiên cơ. Chiêu Lãng Đả Quần Thạch giáng vào ngực hai đối thủ, nhưng chỉ đẩy chúng lùi vài bước chứ không đả thương được. Chàng kinh hãi đoán rằng dưới bộ y phục bằng vải kia là một lớp giáp kiên cố. Hai quái nhân gầm gừ, vung chùy lao đến, bộ pháp nhanh nhẹn và chiêu thức cũng cực kỳ hiểm độc.


Chính Lan vội thi triển pho Ngự Phong Thân Pháp, liên tục bốc cao, giáng chưởng vào đầu bọn chúng. Nhưng dường như hai chiếc thủ cấp kia có phủ một lớp gì đó bên ngoài mái tóc, nên chưởng kình không đánh vỡ đầu chúng được.Chính Lan biết rằng không còn có thể giấu diếm lai lịch được nữa, xuất chiêu Vân Vụ Mãn Thiên. Chưởng ảnh trùng trùng ẩn hiện, tạo thành đám mây mù vây chặt cả hai gã quái dị kia. Chúng chẳng hề sợ hãi, vẫn múa chùy xông đến. Hai đạo chưởng kình không mạnh lắm vỗ vào ngực, chỉ đủ làm cho chúng khựng lại. Nhưng từ trong đám mây chưởng ảnh lại có hai ánh hồng bay ra như tia chớp xạ thẳng vào mắt chúng.


Mắt là nhược điểm muôn đời của người học võ, dẫu có luyện thành Kim Cương Bất Hoại cũng vậy thôi. Hai quái nhân ôm mặt rú lên thảm thiết, ngã ngửa ra mặt đất, lăn lộn, co giật một hồi mới chịu chết.


Miêu Ưng Lão Tổ kinh hoàng thét lên:


- Té ra ngươi là Hồng Nhất Điểm.


Chính Lan chẳng còn úy kỵ gì nữa, bật cười vang dội:


- Đúng vậy, chính là ta đây.


Hai lão hói đầu đứng cạnh Lão Tổ liền hú lên cao vút, và tám gã quái nhân nữa chạy đến. Chính Lan thở dài, biết đêm nay lành ít dữ nhiều. Công lực chàng đã hao tổn trầm trọng, khó mà tiếp tục chấp nhận cách xa luân chiến này nữa. Chàng suy nghĩ rất nhanh, không xông đến bọn quái nhân mà lao về phía hữu, vung chưởng đánh thủng vách gỗ tòa mộc lâu, chui luôn vào đấy.


Chính Lan chụp chiếc đèn tọa đăng ném mạnh vào những bức màn trướng bằng tre, rồi đánh thủng vách đối diện thoát ra ngay. Lực lượng Bạch Liên giáo đã dồn cả về phía bên kia Mộc Lâu nên bên này rất ít người. Dĩ nhiên chúng chẳng thể nào cản nổi bước tiến của đại sát tinh Hồng Nhất Điểm. Chính Lan không ham chém giết mà chạy khắp thủy trại, châm lửa đốt những căn nhà bằng gỗ.


Năm nay tiết trời khô hạn, đã vào thu mà chỉ lác đác vài trận mưa. Vì vậy, ngọn lửa bùng lên rất nhanh. Gần khắc sau, thủy trại biến thành một đám cháy khổng lồ.


Lúc này, trên mặt nước Hồng Trạch hồ lại phát sinh quái sự. Một chiếc bè chuối phủ đầy lục bình lờ lững trôi về phía hàng rào gỗ. Bọn phòng vệ đang quay cả về phía trong quan sát đám cháy nên không để ý đến. Chiếc bè vừa chạm chân rào thì phát nổ. Do chủ ý của người bố trí hỏa dược, toàn bộ sức công phá đều hướng vào phía trong, đánh sập hàng rào phá hủy hàng thuyền đậu bên ngoài.


Không chỉ có tiếng nổ kinh thiên động địa hay sức công phá mãnh liệt, mà còn kèm theo muôn ngàn tia lửa của pháo hoa, bao trùm một nửa bến thuyền. Tất nhiên những chiếc thuyền bốc cháy ngùn ngụt.


Và từ bóng đêm ngoài kia, ba chiếc thuyền con lao đến như tên bắn. Mười ba cao thủ nhảy lên những chiếc thuyền chưa kịp cháy, tiến vào trong. Trên đường đi, họ phóng tay chém giết, khí thế như chẻ tre. Đáng sợ nhất là tám đạo chưởng kình đỏ rực như lửa của bốn lão già râu đen. Sau đó đến cây thiết côn của gã khổng lồ.


Trước cảnh khói lửa ngập tràn thế này, bọn giáo đồ Bạch Liên giáo chẳng còn chút dũng khí nào cả, đua nhau nhảy xuống nước đào tẩu.


Những người mới đến chính là bọn Hỏa chân nhân. Nhờ tài truy tung của Giang Tây Thần Bộ Trịnh Thiều. Họ đã bám theo đúng dấu vết của Chính Lan. Họ Trịnh còn tìm ra cả nơi chàng mua thuyền câu, nhờ vậy mới biết Chính Lan đột nhập thủy trại bằng đường mặt nước. Bọn Hỏa chân nhân lập tức mướn hai chiếc thuyền, chèo đến sào huyệt đối phương. Lúc ấy, Tây Môn Tố Bình đang đứng trên mũi thuyền nhìn những ánh đuốc rực rỡ trong thủy trại mà bồi hồi lo lắng. Gặp được viện binh, nàng mừng như sống lại, hối thúc Tây Môn Nhỉ tìm cách cứu Chính Lan.


Sự tình là như thế, giờ đây chúng ta hãy trở lại với cuộc chiến.


Âu Dương Tiểu Ngưu vừa đặt chân lên bờ đã gọi vang:


- Đại ca, có Tiểu Ngưu đến tiếp viện đây.


Thi Mạn, Tố Bình cũng hét đến lạc giọng:


- Tướng công, tướng công.


Miêu Ưng Lão Tổ đã điều tám quái nhân ra đối phó với những kẻ địch mới đến. Còn hai lão già đầu hói chỉ huy cuộc truy sát Chính Lan. Họ biết rằng chàng sắp kiệt lực và đã trúng một mũi trường tiễn.


Miêu Ưng Lão Tổ căm thù Chính Lan đến tận xương, nên để mặc sào huyệt cháy rụi, đốc thúc thủ hạ bám theo chàng.


Đã mấy lần Chính Lan định vượt tường đào thoát, đều bị trận mưa tên cản lại. Chân khí suy giảm, chưởng kình không đủ sức đánh bạt trường tiễn, nên chàng thọ thương.


Lâm nguy bất loạn, Chính Lan lao thẳng về phía tây nam, nơi mà vẫn còn những công trình chưa bị đốt.


Lúc hai lão hói và hơn trăm quân chạy đến, ra sức lùng khắp nơi. Miêu Ưng Lão Tổ xuất hiện, quát vang:


- Đằng nào chúng ta cũng bỏ căn cứ này, hãy phun lửa đốt sạch khu vực, tất nhiên Hồng Nhất Điểm phải lòi ra.


Năm mươi cây hỏa đồng lập tức biến bảy tòa biệt viện thành đuốc lửa. Lúc này Chính Lan đang tĩnh dưỡng trên mái ngói tòa nhà cao nhất.


Chàng tranh thủ những giây phút hiếm hoi để uống linh đan và chăm sóc vết thương. Chính Lan sợ mất máu nên không dám rút mũi tên ở bắp tay trái ra, mà dùng tiểu kiếm chặt cụt đi. Nhưng đối với ba vết đao sau lưng, chàng chẳng thể với tới được.


Chờ lửa bốc lên đến mái, Chính Lan mới tung mình xuống đất, tiến về phía đối phương. Miêu Ưng Lão Tổ mừng rỡ nói:


- Hay lắm, đúng là cháy nhà ra mặt chuột, ngươi tận số rồi.


Chính Lan không để ý đến câu nói ấy mà bình thản hỏi:


- Hai lão hói đầu kia là ai vậy?


Lão tổ cười hăng hắc:


- Họ là Trung Ly song thần ở Hồ Bắc, ngươi không nhận ra sao?


Chính Lan khẽ chấn động:


- Té ra Ngô thị huynh đệ. Tại hạ nghe danh đã lâu, muốn thử vài chiêu có được chăng?


Nhất thần Ngô Hiển lạnh lùng đáp:


- Ngươi định kéo dài thời gian để chờ bọn Hỏa chân nhân vào cứu ngươi đấy ư? Làm sao họ vượt qua nổi đám Thạch Thể Thiết Chùy quái nhân của chúng ta?


Nhưng từ ngoài đã vọng vào ba tiếng nổ kinh hồn. Miêu Ưng Lão Tổ biến sắc bảo:


- Nhị vị còn chần chờ chi nữa mà không thanh toán Hồng Nhất Điểm cho xong đi? Với Đảo Thiên thần đạn thì chẳng ai cản nổi bước chân của Tây Môn lão quỉ đâu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tao thích có tờ rym

Tao thích có tờ rym

"Sao mày đứng tè thế? " Con bé tròn xoe mắt lên hỏi. "Tao có tờ rym thì tao phải đứng

27-06-2016
Chim ưng và cáo

Chim ưng và cáo

Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho

24-06-2016
Em yêu anh, hàng xóm à!

Em yêu anh, hàng xóm à!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Định

25-06-2016
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016