XtGem Forum catalog
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 8 - Một phen ngộ tử kỳ. Thoát hiểm đắc kỳ duyên

↓↓

- Có lẽ đây là nơi mà má má tiểu đệ đã nói. Nhưng...

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đứa bé lưỡng lự hồi lâu, không nói trọn câu. Tất cả mọi người đều chờ đợi đứa bé nói tiếp. Không kể tốp người đang đứng cùng đứa bé trên tảg đá, còn những đôi tai của những kẻ đang rình rập gần đó cũng dằn tâm chờ nghe.


Nam nhân còn lại trong tốp người như nóng nảy, không đợi chờ được nữa, lên tiếng hỏi :


- Nhẫn đệ, nhưng thế nào? Sao Nhẫn đệ không nói ra?


Đứa bé chính là Tiểu Nhẫn, giờ phút này, đến được tận nơi mà má má nó... (nó đã quen nghĩ nhũ mẫu chính là má má, nó không thể thay đổi thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức nó kể từ lúc ấu thơ) Nơi mà má má nó đã đề cập đến. Nhưng má má nó có ý gì khi đề cập đến nơi này thì Tiểu Nhẫn không sao biết được!


Do dó, Tiểu Nhẫn đâm ra lưỡng lự, không biết nói sao cho Tôn đại ca và Tư Đồ Sương tỷ tỷ và hai thị tỳ kia hiểu được.


Vì họ đã trải qua bao gian nguy, đường xa ngàn dặm để đến đây, không lẽ lại về không? Tiểu Nhẫn không đành lòng về, cũng không đành lòng nói rõ ra cho họ biết điều đó. Nhưng không nói không được.


Sau một lúc im lặng, Tiểu Nhẫn đành lắc đầu và nói :


- Tôn đại ca, tiểu đệ không thể nào nói cho đại ca hiểu được.


- Sao thế Nhẫn đệ? - Tôn Bình nghi ngờ hỏi.


Tiểu Nhẫn biết Tôn Bình đã hiểu sai ý mình, nó đâm ra e ngại, khó mà mở miệng...


Tam Thủ Thái Tuế Tôn Bình thất vọng về Tiểu Nhẫn. Tôn Bình thở dài một hơi, miệng hé ra, nửa muốn nói, nửa lại thôi...


Tiểu Nhẫn không thể nào chịu được tình cảnh này, cố lấy hết can đảm, Tiểu Nhẫn nói khẽ, đầu hơi cúi xuống :


- Đại ca, tỷ tỷ, các người có tin Tiểu Nhẫn đệ không? Tiểu đệ không có việc gì phải giấu các người cả. Vì không có gì đáng để giấu các người cả. Thật ra, trước khi má má tiểu đệ chết. Má má chỉ đề cập đến nơi này và có nói một câu: 'Chắc chắn có liên quan gi đó giữa nơi chốn này và Loạn Thạch cước...' Thế thôi! Đại ca, đại ca nói đi, tiểu đệ bây giờ phải làm sao?


Hiểu được sự thật, Tôn Bình như trút được gánh nặng này, lại đưa mắt nhìn quanh quất.


Tiểu Nhẫn dõi theo ánh mắt của Tôn Bình, thấy Tôn Bình đã hiểu và tin ở sự thành thực của nó. Tiểu Nhẫn vô cùng xúc động.


Rồi Tiểu Nhẫn trở lại thực tại, thực tại phải tìm ra điều gì ở đây, ở hai vết chân này có liên quan gì đến Loạn Thạch cước...


Bất chợt, Tiểu Nhẫn và Tôn Bình cùng bước chân vào hõm đá, vết lõm đuợc tạo thành khi tảng đá lăn khỏi vách đá.


Nhìn kỹ vào phía trong chỗ hõm đá, thấy hõm đá rộng chừng ba trượng vuông, phía trên lại có một tảng đá lớn khác đứng chênh vênh như sẵng sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.


Tôn Bình và Tiểu Nhẫn lo sợ, không dám đặt chân vào hõm đá núi.


Tư Đồ Sương cười thành tiếng, nói :


- Không ngại, Tôn tướng công và Nhẫn đệ yên tâm, chủ tớ chúng tôi đã từng vào đây nghỉ ngơi, xem vậy chứ tảng đá phía trên khó mà rơi xuống được.


Ngượng ngùng, Tôn Bình và Tiểu Nhẫn khẽ khàng bước sâu vào phía trong.


Nhưng thật chán nản, phía trong ba bên đều là vách đá, chỗ lồi chỗ lõm, chứng tỏ chốn này hoàn toàn là do thiên tạo, chưa từng có một ai đặt tay vào đây để sửa sang hoặt lưu cất cái gì đó.


Nhún nhẹ đôi vai, Tôn Bình hỏi Tiểu Nhẫn :


- Nhẫn đệ, có nhận thấy gì không? Đại ca vô phương, vô pháp rồi đó.


Diện mạo của Tiểu Nhẫn lúc này trông thật khó coi, mếu không ra mếu, khóc chảng khóc. Đôi mắt như muốn nhòa lệ, ngước nhìn Tôn Bình, Tiểu Nhẫn không nói được gì.


Tôn Bình phải lên tiếng an ủi :


- Đừng khẩn trương! Từ từ chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn!


Tôn Bình và Tiểu Nhẫn lại bước ra, nhìn quanh cả hai cùng thất sắc...


Tư Đồ Sương và hai thị tỳ không thấy đâu cả. Kinh hoàng, cả hai cùng gọi to :


- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đâu rồi?


- Tư Đồ Sương cô nương... Tư... Đồ... Sương!


Đáp lại tiếng gọi của cả hai là những tràng cười vang dội...


Một bóng tía chớp lên...


Vút...


Lại thấy từ phía kia có những bóng người phóng vụt lên tảng đá...


Một xanh, một vàng, một xám và một ánh kim chói lòa trong nắng sớm...


Vút... vút... vút...


Định thần nhìn kỹ, Tôn Bình và Tiểu Nhẫn nhận ra đó là:


● Tử y công tử trong Thập nhị chuyên sứ


● Huyền Hạc đạo trưởng Chưởng môn phái Võ Đang


● Thoát Trần đại sư


● Tâm Như sư thái


● Thần Đao Nhất Trụ kình Thiên Khương Hoắc.


Dù thấy đối phương năm người, thuộc hàng cao thủ đệ nhất lưu, nhưng Tôn Bình, Tiểu Nhẫn không thấy lo sợ bằng sự mất tích của Tư Đồ Sương và hai thị tỳ.


Như đọc được ý nghĩ của cả hai, Tữ y công tử thốt lên :


- Tiểu quỷ, ngươi muốn tìm con nhãi Tiềm Long bang à? Xem đây!


Hắn vỗ hai tay vào nhau như một hiệu lệnh. Lập tức đã nghe tiếng nói của Tư Đồ Sương :


- Nhẫn đệ, đừng lo cho tỷ tỷ, hãy chạy đi!


Quay về hướng đã phát ra tiếng nói, Tiểu Nhẫn và Tôn Bình giận đến sôi gan...


Vì Tư Đồ Sương đang đứng giữa hai tên Ngân diện bạch y, Ngân lệnh sứ của vị Quân chủ nào đó. Hai tên này đang đưa kiếm kề vào cổ của Tư Đồ Sương, trong lúc nàng đã bị trói chặt bằng dây rừng...


Tôn Bình mặt bừng bừng lửa giận, gằn từng tiếng :


- Còn hai người nữa đâu?


Huyền Hạc đạo trưởng và Tâm Như sư thái cũng ra hiệu. Lại nghe tiếng nói của A Xuân quát :


- Bọn ngươi không biết xấu hổ, lại đánh lén người sau lưng! Có giỏi hãy thả ta ra đánh nhau một trận, có chết ta cũng thỏa lòng!


Một giọng khác lên tiếng :


- Xuân tỷ, đừng có tức giận. Hãy xem xem tiểu thư ở đâu?


Hóa ra, hai thị tỳ cùng lọt vào tay của phái Nga Mi và Võ Đang...


Tôn Bình như nổi cơn điên, chàng ngửa mặt lên trời, phát ra tràng cười như quỷ khóc :


- Hắc hắc hắc... Hay cho các người, thật uổng mang danh là võ lâm chính phái. Hắc hắc...


Thoát Trần đại sư đỏ mặt đến cả mang tai, chỉ biết cúi đầu làm thinh.


Còn Huyền Hạc đạo trưởng, Tâm Như sư thái và Khương Hoắc thì gương mặt trơ trơ.


Tử y công tử khuôn mặt không đổi sắc, vẫn cười cười nói :


- Thế nào, tiểu quỷ, mi có muốn ta tha mạng cho tỷ tỷ ngươi không?


Tiểu Nhẫn quá lo cho Tư Đồ Sương nên không chần chừ, nói ngay :


- Ngươi luốn gì ở nơi ta?


- Mi hãy nói cho ta nghe về hai vết chân này!


- Không được! Không được! Không được!


Nhiều tiếng phản đối cùng thốt ra.


Đó là Tư Đồ Sương, Tôn Bình, Huyền Hạc đạo trưởng, Tâm Như sư thái, Thần Đao Khương Hoắc và... kể cả Thoát Trần đại sư, quên cả niệm Phật cũng ngăn cản.


Tử y công tử quắc mắt nhìn mọi người, hỏi lại :


- Sao lại không được. Mạng sống của các ngươi còn chưa chắc lo được. Lại còn lo chuyện người khác à!


Huyền Hạc đạo trưởng như không để tâm câu nói của Tử y công tử, đạo trưởng nhìn Tiểu Nhẫn nói :


- Ngươi không lo cho mạng sống của hai đứa kia sao? Có nói thì nói cho tất cả đây cùng nghe!


- Không được!


Lần này là tiếng ngăn cản của Tử y công tử.


Huyền Hạc đạo trưởng xoay người thật nhanh, nhìn Tử y công tử vẻ như cân lượng đạo thanh của đối phương. Gật đầu, đạo trưởng từ tốn nói :


- Từ ngày hôm qua đến nay, bần đạo thấy các hạ như không xem bần đạo được nửa mắt, mục hạ vô nhân. Bần đạo xin được các hạ chỉ giáo vài chiêu để mở rộng tầm mắt.


Khoát nhẹ bàn tay, một trong Võ Đang thất tử đang đứng phía dưới phóng người lên tảng đá trong tư thế rất đẹp mắt, hai tay nâng thanh trường kiếm để ngang ngực, không nhún mình đã thấy thân hình bốc thẳng lên theo thân pháp 'Nhất Hạc Xung Thiên'.


Kế đó hạ mình rơi nhẹ đến trước mặt Huyền Hạc đạo trưởng, hai tay vẫn đang tư thế cũ thì vừa đúng lễ nghi thượng kiếm cho bề trên.


Đồng môn của Võ Đang và môn đệ của phái Nga Mi, Thiếu Lâm đồng hoan hô vang dội. Thần Đao Khương Hoắc gật đầu thán phục :


- Đạo trưởng huấn luyện được một cao đồ xuất sắc, tương lai Võ Đang còn rạng rỡ nhiều.


Tuy thầm đắc ý, Huyền Hạc đạo trưởng không hề dám sơ thất. Nhấc nhẹ trường kiếm, khoa nhẹ trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tử y công tử nói :


- Xin mời các hạ chỉ giáo!


Tử y công tử nhìn cục diện trước mắt, thấy phe hắn chưa đủ để uy hiếp quần hùng. Huống chi, qua thần tình của Huyền Hạc đạo trưởng, không phải vô cớ mà thành danh, không phải vô tài mà lại là Chưởng môn một môn phái vào nhất nhì võ lâm.


Suy xét lại, hắn nghĩ thầm: "Tuy chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng lệnh của Quân chủ đã ban khó mà không tuân, lại nữa trách nhiệm trước mắt của mình một là đứa bé kia, hai là nếu không được thì cũng chỉ cần ý nghĩa cũng như sự liên quan giữa hai dấu chân này và Loạn Thạch cước ở Kỳ Liên sơn là đủ..."


Đang suy nghĩ, Tử y công tử lại nghe Huyền Hạc đạo trưởng lên tiếng :


- Thế nào? Các hạ không nể mặt mà chỉ giáo cho bần đạo sao?


Sau khi đã nghĩ kỹ, Tử y công tử bấm bụng nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016
Anh và cô

Anh và cô

Cô trễ kinh 3 ngày. Mừng quýnh, cô vội mua que thử. 1 vạch. Cô tự nhủ chắc còn sớm

23-06-2016
Chợ biển

Chợ biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Bạn sẽ ôm khi nào?

Bạn sẽ ôm khi nào?

Một cô gái nhắn tin cho một người bạn rằng: "Khi bị stress, người ta thường làm

28-06-2016
Vợ và bão

Vợ và bão

 Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. *** Nhà tôi và vợ cùng thành phố.

27-06-2016