Do việc vào Quân Sơn, đất địa của Hiệp Thiên bang, không phải chuyện đùa. Cao Nhẫn không thể không có trợ thủ!
Nghĩ đến lão Võ Lâm Thần Toán đã có mặt ở Quân Sơn, để dễ tìm lão cũng như để dễ cho lão nhận dạng được mình. Sau khi Hà Thúy, Đệ nhất chuyên lệnh sứ bỏ đi, Cao Nhẫn xả công, bỏ dị dung thuật, thay đổi y phục.
Lúc này Cao Nhẫn trở lại như trước, vẫn là một văn sinh, tay trói gà không chặt. Áo quần màu xanh, hành trang gọn nhẹ, đúng như một văn nhân đang lãng du trên đường tầm sư học đạo, hoặc một thi nhân đang thả chân phiêu định, tìm vần thơ tuyệt tác.
Đến Quân Sơn.
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồ Động Đình đây.
Người người đi lại đông đúc, phần nhiều là những người nhàn rỗi đi thăm thắng cảnh ở Quân Sơn... Lẫn vào trong đám tao nhân mặc khách, có không ít nhân vật giang hồ.
Tuy họ cố giữ vẻ thản nhiên (...) mà che hết dấu võ biền. (...) lúc nào cũng tỏ vẻ phòng bị, cặp mắt láo liên, một là tìm người, hai là là tìm tông tích của kẻ hiềm khích.
Tất cả những nhân vật đó đều không qua được mắt của Cao Nhẫn!
Còn Cao Nhẫn, nội công đã đạt đến mức tối thượng, lộ hỏa thuần thanh. Mục quang ẩn tàng, tướng đi nhẹ nhàng siêu thoát, đúng vẻ con nhà nho. Mọi người cơ hồ không để mắt đến Cao Nhẫn. Ngoại trừ...
Phải, ngoại trừ một cặp mắt đang dõi theo từng bước của Cao Nhẫn.
Để ra đúng vẻ một văn nhân, Cao Nhẫn thả bước đến một trà đình, bước vào tìm một bàn trống, gọi một ấm trà ngon, đăm chiêu tư lự, nhấp từng ngụm trà...
Một thiếu nữ y phục thướt tha, một màu toàn tía, cũng theo chân bước vào. Đến một chiếc bàn trống gần bàn của Cao Nhẫn, cũng gọi một ấm trà, tự nhiên hớp trà, thả hồn theo khói trà đang bốc lên nghi ngút...
Được chừng hai tuần trà, Tử y giai nhân (...) hỏi Cao Nhẫn :
- Công tử cũng là thi nhân?
Quay đầu nhìn lại, thấy vẻ đẹp của thiếu nữ, Cao Nhẫn bất giác động tâm can. Cao Nhẫn gật đầu đáp :
- Sao tiểu thư lại nói vậy? Bộ dạng tại hạ giống thi nhân sao?
Tử y giai nhân mỉm cười, gò má lộ rõ hai lúm đồng tiền, giai nhân đáp :
- Nhìn công tử đang tư lự, trông giống như là một thi nhân đang tìm tứ thơ.
Cao Nhẫn cũng phải phì cười, giai nhân thỏ thẻ :
- Công tử đi du sơn ngoạn thủy?
Lắc đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Không phải, tại hạ chỉ thuận chân đi đây, đi đó thôi!
Giai nhân vẫn mỉm cười, miệng anh đào nói :
- Công tử có người thân quen ở đây?
Lắc đầu, rồi lại gật đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Tại hạ cũng đang tìm người quen, nhưng người quen này không sống ở nơi đây! Chỉ cũng vừa mới đến gần đây!
Giai nhân cười chúm chím, môi đỏ tợ son :
- Công tử có ước hẹn với họ?
Lắc đầu Cao Nhẫn đáp :
- Không, không có hẹn trước!
Giai nhân tròn mắt phụng hỏi :
- Vậy làm sao công tử tìm được họ giữa biển người này?
Cao Nhẫn đáp :
- Đành vậy, có thể họ sẽ tìm được tại hạ trước, và hẹn gặp!
Đôi mày lá liễu cong lên, mặt hoa cau lại :
- Tìm được công tử? Công tử có dấu hiệu?
Cười khẽ, Cao Nhẫn đáp :
- Họ chỉ tìm được tại hạ qua nét mặt mà thôi!
Da mặt trắng như tuyết của giai nhân thoáng ửng hồng :
- Cho hỏi, phải chăng công tử đại tánh là Cao?
Ngạc nhiên đến sửng sốt, Cao Nhẫn hỏi :
- Sao tiểu thơ biết?
Đung đưa mắt phụng, giai nhân hỏi tiếp :
- Tôn danh của công tử là Nhẫn?
Cao Nhẫn sa sầm nét mặt hỏi lại :
- Tiểu thơ đã rõ, hà tất phải hỏi lại!
Bao nhiêu chiêu pháp đã đưa ra, không ngờ Cao Nhẫn lại không để mắt đến. Tử y giai nhân phất nhẹ tay, ném một tờ hoa tiên về phía Cao Nhẫn, lạnh lùng nói :
- Các hạ xem thư sẽ rõ!
Tờ hoa tiên băng băng bay đến Cao Nhẫn. Đến trước mặt lại từ từ hạ xuống, nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Cao Nhẫn gật đầu tán thưởng :
- Thủ pháp khá lắm!
Đọc tờ hoa tiên, Cao Nhẫn thấy ghi:
"Cao Nhẫn túc hạ nhã giám,
Nếu có gan, canh ba đêm nay xin đến tại Quan Đế miếu, phía Bắc Động Đình hồ.
Thập".
Cao Nhẫn gật đầu, tay xếp tờ hoa tiên cho vào bọc, miệng đáp :
- Được! Tại hạ sẽ đến! Còn tờ hoa tiên này, cho phép tại hạ được giữ làm kỷ niệm!
Tử y giai nhân lúng túng mặt ửng đỏ, đứng ngay dậy, quay người bỏ đi ngay.
Cao Nhẫn cười to, nói với theo :
- Tiền trà, để tại hạ trả thay! Đánh dấu lần đầu tiên gặp gỡ!
Nghe được lời Cao Nhẫn nói, Tử y giai nhân tức tối, giậm gót sen xuống nền nhà thình thịch, bỏ đi luôn.
Cao Nhẫn ngồi một lúc, cũng đứng dậy, ném xuống bàn một quan tiền, nói to :
- Này! Trả luôn cho bàn kia! Tiền dư khỏi phải đưa lại!
Bước ra khỏi trà đình, Cao Nhẫn đủng đỉnh đi vào chốn thị tứ, nơi đông người nhất ở Động Đình hồ này. Mong tìm được Võ Lâm Thần Toán, kịp trước lúc trời tối.
Thật may mắn cho Cao Nhẫn, ở phía trước một đại tửu lầu đã có một nhóm người đứng tụ tập đông đảo. Cao Nhẫn nghe loáng thoáng được những lời bàn :
- Lão gia thật là thần khẩu!
- Lão ấy nói chuyện quá khứ như trong lòng bàn tay vậy!
- Ái chà! Lão nói vậy, xem mạng người ấy chí nguy.
Thấy mọi người khâm phục, Cao Nhẫn như được chính người ta khen mình. Bất giác, Cao Nhẫn cũng cảm thấy hãnh diện!
Chen lần vào trong. Đến lúc thấy được Võ Lâm Thần Toán, Cao Nhẫn nhìn thần thái của lão, lòng cảm phục nảy sinh, không dám coi thường lời nói của Võ Lâm Thần Toán lúc trước. Tuy lão đoán mệnh cho người chỉ là phương tiện kiếm tiền, nhưng lão không lừa bịp một người nào.
Vấn đề người ta đưa ra, lão trả lời thông suốt. Người bàng quan dẫu không hiểu hết ý của lão. Nhưng thấy người đưa ra vấn nạn, gật đầu liên tục, kính cẩn đón nghe lời của lão, cũng đủ hiểu lão nói không sai.
Tiền lão kiếm được do đó cũng được coi là tiền chính đáng!
Võ Lâm Thần Toán trải một manh chiếu, tuy cũ kỹ nhưng lành lặn, lão ngồi chễm chệ ở giữa mặt chiếu. Trước mặt lão không có dĩa để gieo tiền, như các người toán số khác thường làm. Trái lại, chỉ có một bát sành, để cắm những nén nhang.
Thẻ nhang ở gần tầm tay của lão cũng đã gần hết. Nén nhang đang đốt dở cắm ở trong bát cũng đã sắp tàn, lão đưa tay, lấy một nén nhang mới, lão đốt và cắm vào bát nhang.
Trong những người đứng xung quanh có một ít người đang xôn xao, Cao Nhẫn nghe họ nói thầm thì với nhau :
- Này Trương Tam, tiến vào đặt tiền và hỏi nhanh lên, theo thông lệ của lão, thẻ nhang mà hết, lão sẽ nghỉ ngơi, không trả lời thêm bất kỳ một câu hỏi nào nữa! Có muốn hỏi phải để qua ngày sau. Xem kìa! Lão đã đốt một nén nhang mới. Vậy là chỉ còn nén này và một nén nhang nữa mà thôi!
Cao Nhẫn thầm khen ngợi lão Võ Lâm Thần Toán. Vì lão không quá tham tiền, lão cũng đã có định kỳ thời gian khá minh bạch. Hiểu thêm điều này, Cao Nhẫn không ngại khi có một trợ thủ như lão!
Ngày đã sắp tàn, thời gian đã hạn hẹp, Cao Nhẫn không chờ đợi thêm nữa, nhanh chân bước vào. Đến gần Võ Lâm Thần Toán, Cao Nhẫn cất tiếng nói :
- Lão gia, vãn bối nhờ lão gia đoán mệnh đây!
Võ Lâm Thần Toán ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Cao Nhẫn. Lão vội vàng đứng dậy ngay, đưa tay xá khắp vòng, lão nói :
- Hôm nay nghỉ sớm đây! Hẹn hôm khác!
Bỏ luôn cả bát nhang lẫn manh chiếu, lão đi trước dẫn đường, sau khi ra hiệu cho Cao Nhẫn đi theo.
Mọi người lại một phen xôn xao. Họ nghĩ hôm nay có việc gì gấp, đến nỗi lão phải bỏ cả thông lệ thường nhật.
Quanh đi quanh lại, đã đến trước một tửu điếm nhỏ, Võ Lâm Thần Toán bước vào, Cao Nhẫn cũng theo vào luôn. Sau khi đã an vị, Võ Lâm Thần Toán nói thật khẽ :
- Sao thằng bé, ngươi dám để mặt mày như thế kia mà chường ra chốn này?
Cao Nhẫn ngạc nhiên đáp :
- Đã có việc gì sao?
Lão gay gắt :
- Còn bảo là không sao! Thế lão ăn mày đã không nói với ngươi à? Mạng của ngươi lúc này chẳng khác chỉ mành treo chuông!
Tửu bảo đến gần, vừa lúc lão đã nói hết câu. Quay ra, lão gọi thức ăn và rượu uống. Khi tửu bảo đã đi khỏi, lão lại nói tiếp :
- Lão được tin lệnh của Quân chủ đã ban ra, quyết không để ngươi được sống! Vậy mà thằng bé ngươi lại ngông nghênh đi đứng như thế!
Chương trước | Chương sau