Cao Nhẫn gật gù, tỏ vẻ đắc ý. Trở lại bên đường, Cao Nhẫn lẩm bẩm :
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Giờ ta phải làm gì trước?
Suy nghĩ một lúc, Cao Nhẫn nói to ý nghĩ của mình :
- Được rồi, ta phải đi tìm bọn Chuyên lệnh sứ cái đã!
Vừa nói dứt, Cao Nhẫn nghe một giọng nói cất lên :
- Các hạ cần tìm bổn Lệnh sứ có việc gì?
Giật mình, vừa quay người về hướng có tiếng nói, vừa thầm trách mình quá sơ xuất, nếu thực sự bị ám toán ắt khó toàn mạng.
Vừa nhìn thấy người này, Cao Nhẫn đã nhận ra ngay đấy chính là ả Đệ thất chuyên lệnh sứ. Tự dặn lòng dừng có khinh xuất vì hình vẻ bên ngoài đã biến đổi, đối phương khó nhận ra, Cao Nhẫn đánh tiếng :
- Cô nương là ai, sao lại xưng là Lệnh sứ?
Đệ thất lệnh sứ khinh khỉnh nói :
- Nếu tai ta không nghe lầm! Người mà các hạ đang tìm là Chuyên lệnh sứ của Quân chủ thì đấy chính là ta!
Ỡm ờ Cao Nhẫn nói :
(Thiếu 2 trang)
Cao Nhẫn đưa tay cụp ngay vào Mệnh Môn huyệt, gằn giọng Cao Nhẫn nói :
- Dừng lại, nam tử bất đả với nữ nhân! Bản thiếu gia tha mạng cho ngươi, biết điều hãy trả lời câu hỏi của thiếu gia!
Tay còn lại của cô nàng lại chực động thủ. Cao Nhẫn bóp khẽ vào Mạng Môn huyệt, cô nàng khí lực bay biến đi mất, hậm hực cô nàng nói :
- Muốn hỏi gì thì hãy buông tay ta ra trước đã! Các hạ không nghe câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao?
Cao Nhẫn quát khẽ :
- Xảo ngôn! Bọn người ác tâm như bọn ngươi cũng biết nói đến câu đó sao? Nghe bản thiếu gia hỏi đây, trong bọn ngươi, ai là hung thủ gây ra huyết án toàn gia họ Đinh cách đây năm năm ở Tuần Dương phủ?
Cô nàng mím môi, mím lợi không nói, Cao Nhẫn lên giọng :
- Thế nào? Lệnh của Quân chủ là không trao thông tin cho cho người lạ, nói cho ngươi biết, trả lời thì còn cơ sống sót. Bằng không nói, đến Quân chủ cũng khó cứu dược mạng ngươi! Nói mau!
Cô nàng bị Cao Nhẫn thúc đẩy thêm chân lực vào huyệt Mạng Môn, đau đến túa mồ hôi, loè cả mắt, cô nàng vẫn cương quyết :
- Ta không nói!
- Khá lắm, cương cường lắm, không kém bậc nam nhi đại trượng phu! Bây giờ thử trả lời bản thiếu gia câu hỏi khác xem, lần này thiếu gia không khách sáo đâu nhé!
Cô nàng Đệ thất mới bớt đau, người nhẹ nhõm được một chút, nên nói :
- Nếu trả lời được, ta sẽ nói cho các hạ biết! Hỏi đi!
Khẽ gật đầu, Cao Nhẫn hỏi :
- Thần Ưng tam tú đang ở đâu? Tin này chắc cô nương trả lời được chứ?
Khẽ lắc đầu, cô nàng nói :
- Điều này ta e cũng không đáp ứng cho các hạ.
Tức giận đến cùng cực, Cao Nhẫn quát lớn :
- Cái gì? Điều nào cũng không nói được, nghĩa là sao? Cô nương không thiết sống nữa à? Này! Cô nương đừng nghĩ bản thiếu gia không nỡ xuống tay chứ! Mau nói đi!
Vận thêm ít kình lực, Cao Nhẫn lại bóp vào Mạng Môn huyệt cô nàng.
Mặt cô nàng trở lên tái mét, đau đớn khôn cùng, cô nàng thở hổn hển :
- Buông tay... để... ta nói!
Khẽ mỉm cười Cao Nhẫn lõng bớt tay nói :
- Có thế chứ! Nào nói ra xem nào!
Cô nàng há miệng chực nói đã nghe một loạt các giọng kêu lên :
- Không được nói!
- Thất muội câm ngay!
- Thất tỷ, dám vi lệnh của Quân chủ à.
Cùng theo các giọng quát, một loạt bốn người xuất hiện. Cao Nhẫn đưa mắt nhìn thấy chính là bọn Hiệp Thiên bang, lúc nãy ở Không Động, ngoài ra còn có cả Huyền Hạc đạo trưởng, Chưởng môn Võ Đang cũng tháp tùng theo.
Thấy họ đang vây quanh, định động thủ, Cao Nhẫn quát tướng lên :
- Đứng lại! Các ngươi không nghĩ đến cô nương này à?
Mọi người vội dừng lại ngay, riêng tên Đệ cửu chuyên lệnh sứ quát lớn :
- Đánh! Thất tỷ đã vi lệnh, tội đáng tử hình, không thể buông tha được!
Cô nàng Đệ thất chuyên sứ sợ đến mất mật, cô nàng nói đến líu cả lưỡi :
- Cửu đệ! Ngươi... dám giết ta?
Tên Đệ nhất chuyên sứ trấn an :
- Thất muội yên tâm! Mọi việc còn có ngu huynh đây mà!
Hướng về phía Cao Nhẫn, hắn nói tiếp :
- Các hạ uy hiếp một nữ nhân, không thấy thẹn à?
Cao Nhẫn cười lên :
- Ha...ha...! Thế bọn ngươi khi giết sạch toàn gia họ Đinh, bất kể đàn bà trẻ con, kể cả những người trong tay không một tấc sắt là anh hùng đấy sao? Ha... ha... Đừng khích ta, bản thiếu gia chỉ phí công vô ích! Nghe đây bản thiếu gia chỉ cần một câu trả lời, đổi lấy mạng của ả này! Thế nào? Được chứ?
Các tên Chuyên sứ, Ngân và Thiết lệnh sứ nghe Cao Nhẫn nói xong, đưa mắt nhìn nhau hội ý, đoạn đồng loạt vung vũ khí, áp dần vào.
Cao Nhẫn xoay người cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ đến trước mặt, lưng quay người vào Cao Nhẫn, Cao Nhẫn nói nhỏ cho cô nàng nghe :
- Cô nương thấy chưa! Nói hay không nói, cô nương cũng phải chết bởi tay đồng bọn. Hừ, nếu cô nương thuận tình đáp ứng yêu cầu của bản thiếu gia, bản thiếu gia thừa sức cứu cô nương qua khỏi kiếp nạn này! Sao, trả lời đi?
Cô nàng nhắm mắt, khẽ thở dài trong miệng, nói nhỏ :
- Các hạ còn mong thoát được ư?
Cao Nhẫn cười khẽ :
- Chỉ cần cô nương đáp ứng, bản thiếu gia sẽ làm cho cô nương thấy! Đồng ý chứ?
Như thấy được tia hy vọng hồi sinh, cô nàng gật đầu :
- Được, nếu các hạ cứu thoát được ta, ta nguyện đáp ứng!
Trong lúc cả hai đang bàn bạc, bọn kia tuy chậm nhưng vẫn đang áp sát vào, họ chưa ra tay vì còn sợ ném chuột vỡ đồ, riêng phần Đệ cửu chuyên lệnh sứ thì nóng lòng thật sự, không đợi gì nữa, hắn tiến đánh trước, miệng thét lên :
- Còn chờ gì nữa? Hãy ra tay!
Theo tiếng thét, đồng loạt những vũ khí đưa ra, đâm chém loạn vào.
Cô nàng Đệ thất chuyên sứ sợ quá, mắt nhắm nghiền, miệng kêu lên :
- Chết!...
Còn Cao Nhẫn thì cười vang, người đã như chiếc bóng xoay tròn, luồn qua luồn lại dưới các loại vũ khí, nguy hiểm nhất vẫn là năm thanh trường kiếm của năm tên Chuyên sứ. Nhưng đối với Cao Nhẫn, thì khi gặp kiếm trận, Cao Nhẫn còn đôi chút khó khăn, chứ đối với việc loạn đả này, thì Cao Nhẫn xem như là trò trẻ con.
Với Ảo Ma bộ pháp, không bao lâu Cao Nhẫn đã thoát được ra ngoài an toàn, trên tay vẫn còn giữ cô nàng Đệ thất chuyên sứ. Lướt mình đến cạnh Huyền Hạc đạo trưởng. Vút ra một chưởng, Cao Nhẫn nói :
- Gởi lão đạo sĩ khả ố làm kỷ niệm!
Do bất ngờ, phần nữa không nghĩ là Cao Nhẫn thoát được vòng vây của những tên Chuyên sứ mà võ công thâm hậu lão đã từng biết, cũng như không nghĩ là Cao Nhẫn lại tung chưởng đánh lão, lão chỉ biết trân mình hứng chưởng.
Bùng...
Người của Huyền Hạc đạo trưởng như diều đút dây, bay ra sau một trượng, té nằm xuống đất. Lão lồm cồm bò dậy, nội thương tức thì khởi phát, lão thổ ra một bụm máu tươi, chảy xối xả.
Cao Nhẫn lại còn nói :
- Nếu lão không biết quay về đường sáng, lần sau bản thiếu gia nhất quyết lấy mạng!
Bọn người kia, trước tình cảnh này, thoáng ngẩn ngơ.
Cao Nhẫn không muốn dằng dai, đã tung người lướt đi, mang theo cả cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ.
Cao Nhẫn còn nói với lại :
- Tạm biệt nhé! Ha... ha... ha...
Tên Đệ cửu chuyên sứ tức mình đuổi theo, được hơn ba trượng đường thì không thấy bóng hình của Cao Nhẫn đâu nữa! Bỏ cuộc, hắn quay lại nói với đồng bọn còn đang đứng đó :
- Võ công tên này đáng sợ thật!
Tên Đệ nhất chuyên sứ lẩm bẩm :
- Ở đâu lại ra nhiều tay võ công khiếp người đến thế?
Chán nản, hắn khoa tay ra dấu cho người đến đỡ Huyền Hạc đạo trưởng đứng lên, hắn tiếp tục lẩm bẩm :
- Võ công như vậy mà cũng là Chưởng môn một phái! Thế nên Quân chủ không muốn làm bá chủ sao được?
Huyền Hạc đạo trưởng đã hôn mê chứ nếu không, lão ắt phải tức đến ói máu mà chết.
Đệ thất chuyên sứ quay lại nói với đồng bọn :
- Đi thôi! Việc của Thất muội về bẩm với Quân chủ! Theo ta nghĩ, đối phó với tên này trừ phi các Lệnh sứ đệ thập, thập nhất, thập nhị, e rằng trong chúng ta không phải là đối thủ.
Các tên Chuyên sứ khác cũng đồng cảm qua với Đệ nhất chuyên sứ, nên lặng thinh không nói gì. Mang tâm trạng buồn nản, cả bọn đồng đi!
Chương trước | Chương sau