XtGem Forum catalog
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 15 - Võ Lâm nhị thần

↓↓
Hai ngày nữa lại trôi qua.


Màn đêm đã buông xuống.


Cao Nhẫn vì không từng biết đến Không Động sơn, đường đi lối lại chưa tỏ tường, không tính được thời gian cho phù hợp. Do vậy, trời đã tối mà chung quanh vẫn là rừng. Xa tít phía trước không biết có tìm được chỗ trú chân?


Quay lại trấn thành đã vượt qua lúc chiều thì phí công! Đành dựa vào ánh sao đêm mà đi, không nhanh, không chậm. Một dặm rưỡi đường nữa đã được Cao Nhẫn bỏ lại sau lưng. Trời đã vào canh hai. Tiếng thú rừng đi ăn đêm bắt đầu kêu vang đó đây!

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có ánh sáng!


Cao Nhẫn mừng quá, thốt lên thành tiếng và lướt người tới. Ánh sáng Cao Nhẫn vừa nhìn thấy, bập bùng cháy, khi tỏ khi mờ, từng đóm lửa nhỏ theo khói cuồn cuộn cuốn bay lên không trung.


"Ai đó đốt lửa rừng để sưởi ấm qua đêm" Cao Nhẫn nghĩ thầm "E mình đến thì quá đường đột. Người đang ngồi sưởi lửa sẽ cho là cường đạo. Lên tiếng trước thì cũng ngại người có tính khí thất thường sẽ chối từ lại bẽ mặt".


Đang tiến thối lưỡng nan thì đã nghe tiếng chào mời :


- Ai đang đến? Muốn sưởi ấm, tự tiện vào ngồi đây!


Nghe tiếng nói mà không thấy người đang nói ngồi ở đâu. Cao Nhẫn thầm nghĩ: "Ta qua ánh lửa mới đoán là có người, mà vẫn chưa thấy người đâu! Còn người này có thể phát hiện mình trong bóng rừng dày đặc giữa đêm tối mịt mờ. Điều này quả thật đáng ngại".


Đang còn suy nghĩ, người kia đã nói thêm, nghe giọng nói trầm, từ tốn, hơi khàn có lẽ người này đã lớn tuổi.


Cao Nhẫn mãi suy đoán, không nghe được người kia đã nói gì, nên đành đứng im tiếp tục. Một lần nữa, giọng người kia lại nói, qua thanh âm chứng tỏ đã bực tức :


- Thế nào? Còn đợi lão phải thân chinh đến mời nữa à?


Cao Nhẫn đành phải lên tiếng :


- Vãn bối lỡ đường, ngại quấy rầy sự yên tĩnh của tiền bối nên chưa dám đến ra mắt. Nay được tiền bối chấp thuận, vãn bối xin thất lễ.


Nói xong, không đợi giục lần nữa, Cao Nhẫn tiến vào. Đến cách đống lửa chừng hơn hai trượng, hơi nóng đã tỏa ra xua tan sương lạnh thấm đầy y phục. Cao Nhẫn dừng lại vẫn không thấy người đã gọi đang ở đâu.


- Là nam nhi đại trượng phu, sao lại rụt rè như nữ nhân. Ngồi nghỉ đi, lão đang ngồi ở đây.


Nhìn về nơi phát ra tiếng nói, Cao Nhẫn suýt bật cười. Thảo nào đã đến gần ngay bên vẫn không thấy được lão.


Một lão già tuổi ước chừng đã tám mươi đang ngồi gọn trong một thân cây bọng chếch về phía sau của Cao Nhẫn. Do vị trí lão ngồi như vậy, nên từ hướng lúc nãy, Cao Nhẫn vô phương nhìn được lão. Cả đến khi đã đứng ở chỗ này, nếu lão không lên tiếng, Cao Nhẫn cũng không ngờ rằng lão đang ở ngay phía sau.


Vòng tay thi lễ thật cẩn thận, Cao Nhẫn nói :


- Đa tạ!


Chưa biết lão là ai, thêm nữa, Cao Nhẫn biết người lớn tuổi thường ít nói, chỉ nói khi cần nói, do đó, Cao Nhẫn sau lời da tạ đã ngồi xuống, nửa mặt quay về hướng lửa, nửa hướng về phía lão đang ngồi.


Đưa tay chộp lấy một vật ở sau lưng, lão già ném về phía Cao Nhẫn :


- Thịt rừng đấy. Dùng đi.


Cao Nhẫn cẩn thận đưa tay đón lấy, đặt nhẹ xuống trước mặt. Cao Nhẫn đáp :


- Đa tạ! Vãn bối đã dùng bữa rồi.


Đôi mắt lão già vụt sáng lên như hai ánh sao, rồi trở lại vẻ bình thường, vẫn giọng ôn tồn, lão nói :


- Dùng rồi thì thôi, cứ giữ lấy, không cần phải trả lại, lão vẫn còn đây.


Vẫn không nói nhiều, Cao Nhẫn lại đáp :


- Đa tạ!


Thỉnh thoảng, Cao Nhẫn lại vứt vào đống lửa vài nhánh cây rừng đã được lão già sắp gọn vào đó. Cả hai người vẫn im lặng.


Một lúc, không đợi được nữa, lão già lên tiếng :


- Thiếu hiệp mới vào giang hồ?


Cao Nhẫn gật đầu đáp :


- Chỉ mới được ba tháng. Sao tiền bối biết được?


- Dễ hiểu! Vì trông mặt thiếu hiệp không quen.


Nghe giọng lưỡi của lão già, làm như lão biết hết người trong thiên hạ.


Cao Nhẫn nói :


- Thế mọi người khác, tiền bối đều biết hết cả?


- Đương nhiên!


- Vậy nếu vãn bối nêu tên một người, tiền bối không biết thì sao?


- Không thể nào có việc này!


- Tiền bối nói chắc chứ? Vậy là sao?


- Dễ hiểu, lão biết mà không nói vậy là không chắc. Lão nói mà thiếu hiệp không biết nên không tin, vậy cũng là không chắc.


- Tiền bối nói có lý, cớ sao vãn bối lại không tin? Còn thế nào mà tiền bối không nói?


- Không tiền, không nói!


- Cái gì? Tiền bối nói phải có tiền à?


- Đương nhiên!


- Tại sao lại đương nhiên?


- Dễ hiểu! Thiếu hiệp có thấy kẻ nào bán bánh mà không lấy tiền không? Lão cũng vậy! Không tiền không nói! Tiền ít nói ít, tiền nhiều nói hết. Vậy thôi!


- Nghĩa là tiền bối là người bán tin.


- Tầm xàm, lão không bán tin cho ai hết!


- Thế sao tiền bối lại nói không tiền không nói, tiền ít nói ít, tiền nhiều nói hết?


- Thì lão có nói vậy, chứ lão có nói là bán tin đâu.


- Vãn bối thật không hiểu!


- Không hiểu?


- Đúng, không hiểu!


- Kém thông minh lắm! Ha ha ha...


- Sao tiền bối lại mắng người?


- Mắng người? Mắng ai?


- Tiền bối vừa mắng vãn bối.


- Tầm xàm, lão nói không mắng là không mắng! Thôi được, để lão nói rõ cho thiếu hiệp rõ nhé!


Cao Nhẫn làm thinh, không trả lời. Biết ý, lão già nói luôn :


- Lão không bán chác gì cả, lão chỉ đoán mà thôi!


- Đoán? Đoán mà tiền bối chắc trúng?


- Đương nhiên! Trúng mới dám đoán chứ. Nếu không, chiêu bài của lão đâu tồn tại tới bây giờ?


- Chiêu bài? Đoán mà phải có chiêu bài nữa sao?


- Đương nhiên! Có chiêu bài mọi người mới biết. Mà họ có biết mới tìm đến hỏi. Mà có tìm đến hỏi lão mới có dịp kiếm tiền. Mà hễ có tiền, lão mới có mà sống, mà hễ lão còn sống, lão mới đoán, mà hễ...


- Được rồi, vãn bối hiểu rồi, ra là tiền bối chuyên đoán để lấy tiền?


- Đương nhiên.


- Thế tiền bối muốn kiếm tiền không?


- Sao lại không? Tiền thì đương nhiên phải kiếm rồi!


- Vậy vãn bối xin hỏi một người...


Lão già vội xòe cả bàn tay ra trước mặt, Cao Nhẫn ngạc nhiên hỏi lão :


- Sao?


- Năm mươi!


- Năm mươi gì cơ?


- Năm mươi lượng!


- Năm mươi lượng bạc?


- Đương nhiên!


Cho tay vào bọc, Cao Nhẫn lấy năm mươi lượng bạc, thảy đến cho lão già. May mà Cao Nhẫn đã đổi một viên ngọc được khá tiền ngay từ khi vừa rời khỏi Đại Biệt sơn.


Chụp lấy năm mươi lượng bạc mà Cao Nhẫn vừa trao, lão già nói ngay :


- Đây là tiền đặt trước! Hễ thiếu hiệp hỏi một người đã ẩn thân lâu, hoặc người mà thiên hạ ít biết đến thì lão sẽ cho giá sau! Rồi thiếu hiệp nói đi!


- Tam tú Thần Ưng!


Lão già không một chút lưỡng lự, ném trả năm mươi lạng bạc cho Cao Nhẫn.


- Bắt lấy!


Cao Nhẫn ngạc nhiên hỏi :


- Sao, tiền bối không biết à?


- Kể như là vậy!


- Sao lại kể như?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Sự tích sao băng

Sự tích sao băng

Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái

30-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Bán trinh

Bán trinh

Tôi thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra cái mùi ghê tởm trên con người

30-06-2016
Vợ đẹp

Vợ đẹp

- Anh nghĩ sao mà tự nhiên vợ anh đẹp được mãi như vậy à. Muốn vợ đẹp thì anh

26-06-2016
Mẹ ơi, ba...

Mẹ ơi, ba...

Ba có thói quen hay nói một mình, mẹ đừng lấy làm phiền lòng mẹ nhé! Chẳng qua là vì

25-06-2016