Sở Thiên Thư vừa lọt được vào trong linh đường thì Thiên Cơ đạo nhân liền quát lớn:
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Sở thiếu hiệp, chuyện không liên can đến thiếu hiệp, xin mời ra ngoài mau!
Sở Thiên Thư đại nộ chợt phát, chàng lớn tiếng nói:
- Đây là nhà của ta, ta muốn bọn ngươi mau cút xéo đi!
Thiên Cơ đạo nhân cười ha ha một tràng rồi nói:
- Lệnh tôn đã tiếp nhận Anh Hùng Thiếp của bọn ta, dù là lệnh tôn cũng không thể bảo bọn ta cút xéo đi được.
Lúc này Hàm Cốc đang động thủ với Tề Tấu Ngọc, Hàm Hư trợ thủ cho Thiên Cơ công kích Vệ Thiên Nguyên. Năm người phân thành hai trận ác chiến, khó có thể phân giải được.
Tề Tấu Ngọc nóng lòng muốn qua phối hợp với Vệ Thiên Nguyên nên xuất một chiêu Ngọc nữ đầu thoa, kiếm quang như ánh chớp nhằm giữa ngực đối phương đâm tới. Chiêu này công quá gấp nên hợp với tâm ý của Hàm Cốc. Gã thi triển chiêu Hoành vân đoạn phong, trường kiếm hoành ngang chống đỡ. Choang một tiếng, hai trường kiếm va vào nhau, kiếm pháp của Tề Tấu Ngọc không kém Hàm Cốc nhưng đáng tiếc là nội lực không bằng đối phương nên song kiếm vừa giao nhau thì bên nào cường bên nào nhược đã có thể phán đoán. Thân hình Tề Tấu Ngọc liên tục lay động tựa như ngọn đuốc trong gió lắc lư muốn tắt.
Hàm Cốc cười nhạt, nói:
- Đom đóm mà cũng muốn phát quang à? Ngươi đứng cho vững rồi hãy đánh tiếp.
Nào ngờ Tề Tấu Ngọc không đứng vững nhưng vẫn đánh tiếp. Nàng đi theo bộ pháp Túy bát tiên, thân hình ngã qua một bên và trường kiếm lập tức biến chiêu đâm tới. Thế công này quả thật Hàm Cốc không thể ngờ, tuy không để đối phương đâm trúng nhưng nhất thời gã cũng bị nàng làm cho loạn chân loạn tay. Gã kinh thầm nghĩ:
- "Yêu nữ này quả nhiên không hổ là nữ nhi của Tề Cẩn Minh, ta đã quá xem thường ả rồi.".
Chỉ đáng tiếc là Tề Tấu Ngọc cuối cùng không đủ nội lực nên lại để cho Hàm Cốc chiếm lại tiên cơ.
Phía bên kia Vệ Thiên Nguyên mắt nhìn tứ phương, tai nghe bát hướng, chàng thấy tình thế bất ổn của Tề Tấu Ngọc thì sợ nàng không thể tiếp tục cầm cự được mà bị thọ thương, nên chàng lập tức thi triển một hiểm chiêu Tinh hán phù trà, mũi kiếm lay động hóa thành muôn ngàn hoa kiếm như ánh sao trong bầu trời đêm. Hàm Hư không nhận biết được chiêu này nên vội vàng múa kiếm phòng thân không dám công địch. Thiên Cơ đạo nhân thì thi triển chiêu Đại hán hồ yên đánh vào giữa vòng kiếm quang của đối phương. Ứng đối tuy đắc cách nhưng có chống đỡ được hay không thì ngay cả bản thân lão cũng không nắm chắc.
Nên biết đơn đả độc đấu thì lão chỉ miễn cưỡng cầm cự với Vệ Thiên Nguyên, hiện tại tuy có Hàm Hư trợ chiến nhưng gã này chỉ lo phòng thủ hộ thân, vì thế lão lại cùng Vệ Thiên Nguyên đơn đả độc đấu.
Nhờ lão ứng phó đắc cách nên chỉ có mấy điểm kiếm quang rơi vào thân mà thôi.
Nhưng kỳ quái là lão không cảm thấy đau đớn gì, đạo bào bị thủng vài chỗ bên ngoài, còn da thịt bên trong không bị tổn thương. Lúc này thế công của Vệ Thiên Nguyên bỗng nhiên chậm trở lại, trường kiếm xuôi dọc theo thân người tựa hồ như không còn dương lên nổi.
Thiên Cơ đạo nhân mừng thầm:
- "Thì ra tiểu tặc này đã sức cùng lực kiệt rồi, chỉ cần Sở Kình Tùng không nhúng tay vào thì nhất định ta sẽ thu thập được hắn.".
Lão nào biết Vệ Thiên Nguyên không chỉ khí lực suy vi mà còn trúng ám khí tẩm độc.
Đó là Thấu cốt đinh của Hàn Trụ Quốc đánh xẹt qua vai chàng vừa rồi. Lúc đầu chàng chỉ cảm thấy xát thương ngoài da, độc tố không phát tác ngay. Với trình độ nội công của chàng thì chút tổn thương đó vốn không đủ gây hại. Nhưng sau khi kịch đấu với Thiên Cơ đạo nhân thì năng lực kháng độc suy giảm, vì thế độc tố mới phát tác. Chiêu vừa rồi chàng sử xuất quá khẩn trương nên bỗng nhiên cảm thấy đầu quáng mắt hoa, khí lực hư nhược. Chàng phải đứng tựa vào cỗ quan tài mới không té ngã, miệng há lớn thở dốc từng hơi. Thiên Cơ đạo nhân tả chưởng hữu kiếm như có ý bắt sống Vệ Thiên Nguyên, nhưng chàng vẫn còn chút khí lực để chậm rãi xuất kiếm, mũi kiếm lắc lay bất định. Là một đại hành gia về kiếm pháp, Thiên Cơ đạo nhân vừa thấy thì biết kiếm pháp của đối phương muốn đâm vào thất huyệt.
Nếu không có Tề Tấu Ngọc trong vòng chiến thì lão có thể xem thường nội lực không đủ của Vệ Thiên Nguyên mà để cho chàng đâm trúng huyệt đạo cũng chẳng sao. Nhiều lắm là chịu đau nhất thời nhưng lập tức sẽ phục nguyên, còn Vệ Thiên Nguyên tất phải thọ thương dưới kiếm của lão. Nhưng hiện tại Thiên Cơ đạo nhân không dám mạo hiểm, lão vội biến đổi thế chiêu, kiếm thế của lão vừa biến thì Vệ Thiên Nguyên cũng biến theo, trường kiếm lay động, trước sau vẫn nhắm vào huyệt đạo của đối phương.
Thiên Cơ đạo nhân cười nhạt rồi nghĩ thầm:
- "Để xem tiểu tặc ngươi cầm cự được bao lâu?".
Nghĩ đoạn, vì giữ thể diện nên lão không liều mạng mà chỉ đánh cầm chừng.
Phía bên kia Sở Thiên Thư đã tham chiến, nhưng phán quan bút của chàng vừa xuất thì đã bị Hàm Cốc và Hàm Hư liên thủ ngăn chận, nhất thời không những không thi triển được mà còn bị đẩy vào góc phòng. Tề Tấu Ngọc vừa thoát khỏi sự truy cản của Hàm Cốc thì lập tức lướt qua bên cạnh Vệ Thiên Nguyên để hợp thủ với chàng.
Cùng lúc đó lại có tiếng bước chân tiến vào linh đường, đương trường lại có thêm một bóng người nữa. Người này không ai xa lạ mà chính là Dương Châu đại hiệp Sở Kình Tùng.
Sở Kình Tùng hắng giọng rồi nói:
- Thư nhi, ta vừa giáo huấn ngươi là không được vô lễ với bậc trưởng bối, tại sao ngươi lạị..
Sở Thiên Thư nói:
- Phụ thân không nhìn thấy sao, lão đạo sĩ mũi trâu kia đang bắt nạt sư muội đấy!
Thì ra Thiên Cơ đạo nhân vì thấy kiếm pháp Vệ Thiên Nguyên tinh diệu, nhất thời khó lòng đắc thủ, khi Sở Kình Tùng vừa tiến vào thì lão lập tức cải biến chiến lược là thu thập Tề Tấu Ngọc trước. Do vậy lão sử xuất một chiêu cầm nã thủ định chụp vào vai Tề Tấu Ngọc.
Sở Kình Tùng trầm giọng nói:
- Thiên Cơ đạo huynh, xin chớ hơn thua với hàng tiểu bối.
Thiên Cơ nghe vậy thì không dám hạ sát thủ, thu thế lại và nói:
- Sở đại hiệp, hãy yên tâm, ta đã dặn dò đệ tử quyết không làm tổn thương đến quý công tử.
Sở Kình Tùng lạnh lùng nói:
- Đa tạ! Nhưng cũng xin đạo huynh chớ đả thương tiểu nữ này.
Thiên Cơ đạo nhân phá lên cười ha ha một tràng rồi nói:
- Sở đại hiệp nói vậy hóa ra bần đạo là kẻ hồ đồ sao? Xưa nay bần đạo chỉ biết quý phủ có một vị công tử, lấy đâu ra một vị nữ nhi nữa vậy?
Sở Kình Tùng nói:
- Vị cô nương này là...
Thiên Cơ làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Cô ta chẳng phải là nữ nhi của Tề Cẩn Minh sao? Thế tại sao lại biến thành nữ nhi của đại hiệp?
Hàm Cốc, Hàm Hư đã ép Sở Thiên Thư vào góc nên thế công cũng chậm lại, bọn chúng như chờ có sự biến hóa mới. Lúc này nghe sư thúc hí lộng Sở Kình Tùng như thế thì không nhịn được nên phá lên cười ha ha.
Sở Kình Tùng dù thâm trầm cở nào cũng không nén được lửa giận bốc lên trong lòng, trầm giọng nói:
- Tại hạ là kế phụ của cô ta, thế thì có gì đáng cười?
Thiên Cơ đạo nhân nói:
- Thế à, bần đạo hiểu rồi, thì ra đại hiệp lấy mẫu thân cô ta. Loạn thế nam nữ ly hợp vốn là chuyện thường, không sai, chẳng có gì đáng cười. Nhưng dù sao thì kế phụ cũng còn cách thân sinh và nhi tử một bậc phải không? Xin lượng thứ cho bần đạo nói thật một câu.
Tề Cẩn Minh là một đại ma đầu mà thiên hạ đều biết, nữ nhi của hắn trong mắt bọn ta cũng chỉ là một yêu nữ mà thôi. Những chuyện khác không nói, chỉ đề cập đến chuyện tối này, hành vi của ả thật là quá sức hoang đường. Sở đại hiệp, ngài nể mặt tôn phu nhân nên không tiện quản giáo nữ nhi này, vậy bần đạo thay ngài quản giáo chẳng phải là tốt hơn sao?
Nói đoạn lão lại ra thế định chụp lấy Tề Tấu Ngọc. Sở Kình Tùng không nhẫn nại được nữa, lão dịch bước chắn trước mặt Tề Tấu Ngọc rồi trừng mắt nhìn Thiên Cơ đạo nhân và nói:
- Đạo huynh có cho tại hạ nói mấy câu được không?
Bọn Thiên Cơ đạo nhân tuy đã có sự chuẩn bị rồi mới đến nhưng lúc này thấy Sở Kình Tùng vì phẫn nộ mà hiện xuất uy phong nên lão cũng có phần khiếp ý. Lão không dám xuất thủ ngay mà nói:
- Sở đại hiệp, ngài là chủ nhân, bần đạo đâu dám bất kính, có điều gì xin cứ nói!
Sở Kình Tùng nói:
- Tại hạ không cần các vị tôn trọng gì cả, tại hạ chỉ muốn nói đạo huynh biết là tại hạ rất tôn kính tiền nhiệm chưởng môn Thiên Quyền đạo trưởng của quý hpái. Chưởng môn hiện nhiệm của quý phái - Thiên Ngộ đạo trưởng cũng là bằng hữu mà tại hạ rất khâm phục.
Còn đạo huynh...
Thiên Cơ lạnh lùng nói:
- Một tiểu nhân vật như bần đạo đương nhiên không đáng để Sở đại hiệp tôn trọng chứ gì?
Sở Kình Tùng nói:
- Đạo huynh là trưởng lão của phái Hoa Sơn, nên được người khác kính trọng, nhưng hiện tại, tại hạ chỉ muốn nói ba chữ với đạo huynh thôi.
Thiên Cơ liền hỏi:
- Ba chữ gì?
Sở Kình Tùng trầm giọng nói:
- Cút xéo đi!
Sắc diện của Thiên Cơ đạo nhân lúc xanh lúc đỏ, quát lên:
- Sở Kình Tùng, ngươị..
Lời chưa dứt thì lão vung kiếm đâm ngay.
Sở Kình Tùng phát ra một cùng khiến trường kiếm của đối phương đâm vào hư không.
Thiên Cơ lách người sang một bên tựa như không muốn ra chiêu nhưng kỳ thực lão ta không làm chủ được thân thể nên lui thẳng ra sau. Lão lui đến bên cửa thì thân hình mới bình ổn lại, nhưng đột nhiên như bị ai đó dùng lực đẩy nên song cước lại lui tiếp ba bước ra khỏi cửa linh đường.
Thì ra Sở Kình Tùng thi triển một chưởng có tên là Long môn tam điệp lăng, bên trong bao gồm ba luồng nội lực như sóng dồn, lớp sau cao hơn lớp trước. Bình thời có thể Thiên Cơ đạo nhân không đến nỗi bại tướng như thế, nhưng hiện tại lão đã đấu với Vệ Thiên Nguyên một trận nên nội lực hao tổn khá nhiều, nên không sao chống đỡ nổi.
Hàm Hư, Hàm Cốc thấy sư thúc bị bức phải "cút xéo đi" thì kinh hãi không thôi, cả hai cũng vội vàng phóng ra ngoài. Thiên Cơ bị Sở Kình Tùng đẩy ra khỏi "linh đường" nhưng luồng nội lực cuối cùng vẫn chưa hóa giải, vì vậy thân hình lão bất giác bị đẩy lăn cuồn cuộn dưới đất. Đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy thì cả kinh và đồng loạt hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Cơ trưởng lão thọ thương rồi chăng?
Hàm Cốc phẫn nộ lớn tiếng nói:
- Sở Kình Tùng quay sang giúp tiểu ma đầu kia, sư thúc bị.... bị....
- Há có lý này, dù Sở Kình Tùng là võ lâm minh chủ ở Giang Nam cũng không thể làm nhục chúng ta như thế.
- Hừ, ta thấy hắn vì thê tử của Tề Cẩn Minh, mà Vệ Thiên Nguyên là sư điệt của Tề Cẩn Minh nên hắn và tiểu ma đầu kia là đồng bọn với nhau rồi!
Trong lúc đệ tử phái Hoa Sơn mồm năm miệng mười đòi hưng binh vấn tội thì Sở Kình Tùng bước ra ngoài. Lão nói:
- Xin các vị đạo huynh của phái Hoa Sơn chớ nghe lời khiêu khích của bọn tiểu nhân, tại hạ chỉ muốn Thiên Cơ đạo huynh...
Một đệ tử phái Hoa Sơn đã cướp lời, mắng:
- Ngươi dám làm nhục trưởng lão của bọn ta như thế mà còn có thể nói bọn ta nghe lời khiêu khích sao?
Tiếp theo là cả bọn đồng thanh quát lên:
- Làm nhục trưởng lão phái Hoa Sơn là làm nhục bọn ta, Sở Kình Tùng, ngươi không nói ra đạo lý thì hôm nay bọn ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu!
Sở Kình Tùng chậm rãi nói:
- Tại hạ có thể nói đạo lý với các vị nhưng không phải là lúc này, bây giờ mời các vị hãy đi trước, ngày sau tại hạ đích thân lên Hoa Sơn nói rõ mọi chuyện với Thiên Ngộ đạo trưởng. Khi đó sẽ chịu tội trước các vị!
Chẳng thà không nói còn tốt hơn, Sở Kình Tùng nói như vậy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Dương Quang Tán Nhân là nữ trưởng lão duy nhất của phái Hoa Sơn, tuy là phận nữ lưu nhưng tính tình bà ta vô cùng nóng nảy, vừa nghe thì đại nộ chợt phát. Bà lạnh lùng nói:
- Sở đại hiệp, chữ "mời" của ngươi bọn ta không dám nhận rồi! Thiên Cơ là sư huynh của ta nên ta cũng không dám tiếp nhận ưu đãi "phá cách" của ngươi. Hừ, chỉ cần ngươi thắng được thanh kiếm trong tay ta, ta cam nguyện tự cút xéo đi!
Nên biết Thiên Cơ đạo nhân là nhân vật đứng hàng thứ hai trong sáu trưởng lão của phái Hoa Sơn. Thiên Ngộ đạo nhân không đến thì đương nhiên lão là bậc trưởng bối cao nhất trong đồng môn. Sở Kình Tùng bảo Thiên Cơ đạo nhân cút xéo đi mà lại mời bọn Dương Quang Tán Nhân hồi sơn, do đó Dương Quang Tán Nhân nói không dám tiếp nhận ưu đãi "phá cách" là ý vậy.
Sở Kình Tùng gượng cười, nói:
- Đạo cô nghe tại hạ giải thích đã...
Chương trước | Chương sau