Polaroid
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 8 - Chứng tỏ bản lĩnh

↓↓

Quách Tĩnh nói:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta chẳng hiểu chút gì, nhưng cô hát rất hay. Tân đại nhân là ai vậy?


Hoàng Dung nói:


- Tân đại nhân chính là Tân Khí Tật. Cha ta nói ông ta là quan tốt yêu nước thương dân. Lúc phương Bắc rơi vào tay người Kim, bọn Nhạc gia gia đều bị gian thần hãm hại, chỉ còn có Tân đại nhân ra sức mưu toan lấy lại đất cũ.


Quách Tĩnh tuy thường nghe mẹ nói việc người Kim tàn bạo, giết hại bách tính Trung Quốc, nhưng rốt lại từ nhỏ sinh trường ở Mông Cổ, nỗi đau vong quốc ở y cũng không phải sâu sắc, bèn nói:


- Ta trước nay chưa từng tới Trung nguyên, những chuyện ấy sắp tới cô cứ từ từ nói cho ta nghe, bây giờ thì chúng ta phải nghĩ cách cứu Vương đạo trưởng cho mau.


Hoàng Dung nói:


- Ngươi cứ nghe ta, chúng ta cứ ở đây chơi thêm lúc nữa, không cần phải gấp.


Quách Tĩnh nói:


- Y nói nếu trong vòng mười hai giờ mà không uống thuốc thì chắc chắn sẽ bị tàn phế.


Hoàng Dung nói:


- Vậy cứ để y tàn phế là được, cũng không phải là ngươi và ta bị tàn phế.


Quách Tĩnh a một tiếng nhảy phắt lên, nói:


- Cái.., cái...


Trên mặt đã lộ vẻ tức giận. Hoàng Dung mỉm cười nói:


- Không cần giận đâu, ta bảo đảm ngươi sẽ có thuốc là được.


Quách Tĩnh nghe nàng nói có vẻ rất chắc chắn, mà mình cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm:


- Cô ta về mưu trí võ công đều hơn mình rất xa, nghe lời cô ta chắc không sao, chỉ đành tạm thời gác chuyện ấy qua một bên.


Hoàng Dung kể lại việc treo Hoàng Hà tứ quỷ lên cây thế nào, chọc ghẹo Hầu Thông Hải thế nào, hai người vỗ tay cười ầm lên.


Nhìn thấy màn đêm buông xuống bốn bề, tuyết trắng, nước hồ, hoa mai đều dần dần trở thành mờ mịt. Hoàng Dung từ từ đưa tay ra cầm bàn tay Quách Tĩnh, hạ giọng nói:


- Bây giờ thì ta không sợ gì cả.


Quách Tĩnh nói:


- Cái gì?


Hoàng Dung nói:


- Cho dù gia gia không cần ta, ngươi cũng muốn ta đi theo ngươi, phải không?


Quách Tĩnh nói:


- Cái đó đương nhiên. Dung nhi, ta và cô ở chung một chỗ, thật là thật là.., thật là vui sướng.


Hoàng Dung nhẹ nhàng dựa vào ngực y. Quách Tĩnh chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào bao bọc thân thể y, bao bọc hồ nước, bao bọc cả trời đất, cũng không biết là mùi hương hoa mai hay mùi hương trên người Hoàng Dung tỏa ra. Hai người cầm tay nhau không nói gì nữa.


Qua một lúc rất lâu rất lâu. Hoàng Dung thở ra một hơi, nói:


- Chỗ này đẹp lắm, tiếc là chúng ta phải đi thôi.


Quách Tĩnh nói:


- Vì sao thế?


Hoàng Dung nói:


- Không phải ngươi cần tìm thuốc cho Vương đạo trưởng sao?


Quách Tĩnh mừng rỡ nói:


- À, đi lấy ở đâu vậy?


Hoàng Dung nói:


- Mấy vị thuốc ấy trong các hiệu thuốc đi đâu cả rồi?


Quách Tĩnh nói:


- Nhất định là người của Triệu vương phủ lấy hết rồi.


Hoàng Dung nói:


- Không sai, vậy chúng ta cứ tới Triệu vương phủ mà lấy.


Quách Tĩnh giật mình nhảy dựng lên nói:


- Triệu vương phủ à?


Hoàng Dung nói:


- Ðúng thế!


Quách Tĩnh nói:


- Không tới đó được, chúng ta tới đó chỉ có nộp mạng thôi.


Hoàng Dung nói:


- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để mặc Vương đạo trưởng bị tàn phế sao? Mà biết đâu vết thương quá nặng, còn mất mạng luôn kia?


Quách Tĩnh nhiệt huyết trào lên, nói:


- Ðược, ta đi, có điều cô không cần đi.


Hoàng Dung nói:


- Tại sao thế?


Quách Tĩnh nói:


- Nói tóm lại là cô không cần đi.


Nhưng không nói được lý do. Hoàng Dung hạ giọng nói:


- Ngươi có thương yêu ta hơn, ta cũng không chịu đâu. Nếu ngươi gặp tai nạn, chẳng lẽ ta sống được một mình sao?


Quách Tĩnh trong lòng chấn động, bất giác cảm động, thương yêu, mừng rỡ, thương thân, bấy nhiêu tình cảm đồng thời trào dâng trong lòng, đột nhiên can đảm gấp trăm lần, chợt thấy bọn Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ không có gì đáng sợ, trên đời không có việc gì khó, hiên ngang nói:


- Ðược, chúng ta cùng đi lấy thuốc!


Hai người chèo thuyền vào bờ, lên bộ trở vào thành, đi về hướng vương phủ.


Đi được nửa đường. Quách Tĩnh chợt nhớ tới Hoàng Hà tứ quỷ còn bị treo trên cây, dừng bước nói:


- À, có nên trở lại thả Hoàng Hà tứ quỷ xuống không?


Hoàng Dung cười khúc khích nói:


- Bốn gã ngốc ấy xưng tên là Cương Liệt Hùng Kiện, rất là lợi hại, lạnh cũng không cóng, đói cũng không chết, mà dù có chết đói thì làm Mai lâm tứ quỷ so ra cũng cao nhã hơn Hoàng Hà tứ quỷ nhiều


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bản năng hàn gắn

Bản năng hàn gắn

Trước sinh nhật ba ngày. Tôi ngồi trong rạp, một tay bốc bắp rang bơ ăn ngon lành, mắt

28-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016
Chiều vắng

Chiều vắng

Ngày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng.

24-06-2016
Có một mùa hoa ở lại

Có một mùa hoa ở lại

Ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc

24-06-2016