XtGem Forum catalog
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 6 - Nghi trận đầu non

↓↓

Quân sĩ chinh chiến lâu ngày, tù binh của cải đều là dùng tính mạng mà cướp được, lại càng không muốn có tài sản chung với những người yếu đuối bất tài trong bộ tộc. Vì vậy mấy câu ấy của Thiết Mộc Chân khiến đám quân sĩ người nào cũng ngấm ngầm khen phải. Tang Côn thấy Thiết Mộc Chân làm rối loạn lòng quân của mình bèn quát lớn:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi ném cung tên đao thương xuống đất đầu hàng mau đi? Nếu không ta vung roi một cái, hàng vạn chiếc cung cùng bắn lên thì ngươi đừng hòng sống sót.


Quách Tĩnh thấy tình thế nguy cấp, không biết làm sao là tốt, chợt thấy một viên tướng trẻ tuổi dưới núi ngoài giáp sắt lại khoác áo lông điêu màu xám bạc, tay cầm đại đao, cười tuấn mã phi qua phi lại, diệu võ dương oai, chú mục nhìn kỹ nhận ra là Đô Sử con Tang Côn. Quách Tĩnh lúc nhỏ từng đánh nhau với y, người này năm ấy muốn thả báo săn ra vồ Đà Lôi, là một gã tiểu tử rất xấu xa. Y hoàn toàn không rõ tại sao Vương Hãn. Tang Côn. Trát Mộc Hợp lại muốn giết Thiết Mộc Chân, nghĩ thầm Vương Hãn và Thiết Mộc Chân vốn có tình nghĩa như cha con. Ắt là gã Đô Sử xấu xa này đã nghe lời Lục vương tử nước Đại Kim.


Ở giữa thêu dệt bịa đặt hại người, mình cứ bắt sống lấy y, bắt y phải nhận là đã đặt điều thêu dệt thì Vương Hãn. Tang Côn có thể hiểu rõ chân tướng, nói chuyện hòa giải với Thiết Mộc Chân, lúc ấy bèn kẹp chặt hai chân, thúc con tiểu hồng mã xông mau xuống núi.


Giữa lúc mọi người đang sửng sốt, con tiểu hồng mã phi rất mau, đã xông tới cạnh Đô Sử.


Đô Sử vung đao chém mau qua. Quách Tĩnh móp người trên ngựa, thanh đại đao chém lướt qua đầu, tay phải vươn ra đã nắm chặt mạch môn trên cổ tay Đô Sử cái chụp ấy là Phân cân thác cốt thủ mà Chu Thông dạy y. Đô Sử làm sao có thể giãy giụa được. Kế bị y thuận tay kéo một cái nhấc khỏi lưng ngựa.


Đúng lúc ấy Quách Tĩnh chợt nghe tiếng gió rít lên sau lưng bèn vung tay trái ra gạt hai ngọn trường mâu phóng tới, chát một tiếng, hai ngọn trường mâu bay lên không. Gối phải y thúc nhẹ vào con tiểu hồng mã, con tiểu hồng mã đã biết ý chủ nhân, quay đầu phóng ngược lên núi, mau lẹ không kém gì lúc phóng xuống.


Đám quan quân dưới núi cùng quát lớn:


- Bắn tên!


Quách Tĩnh nhấc Đô Sử lên che sau lưng. Đám quân sĩ sợ tiểu chủ bị thương, đời nào dám phát tên? Quách Tĩnh lên thẳng trên núi, ném Đô Sử xuống đất kêu lên:


- Đại hãn, nhất định là thằng tiểu tử xấu xa này giở trò ma ở giữa, người bảo nó nói xem.


Thiết Mộc Chân cả mừng, chĩa ngọn thương sắt vào ngực Đô Sử, nhìn Tang Côn quát lớn:


- Bảo quân sĩ của ngươi lui lại một trăm trượng.


Tang Côn thấy con trai bị địch nhân dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai bắt sống giữa đám quân sĩ, vừa sợ vừa giận, nhưng chỉ đành theo lời cho quân mã lui lại, sai quân sĩ vây thành một vòng tròn lớn, đứng trên núi đất nhìn ra bốn phía chỉ thấy bảy tám lớp vòng vây dày đặc, tình hình này thì ngựa của Thiết Mộc Chân có nhanh hơn cũng không thể phá vây.


Quân sĩ của Thiết Mộc Chân trên núi lớn tiếng hò reo khen ngợi Quách Tĩnh, bảo y dùng dây lưng trói quặt hai tay Đô Sử ra sau lưng.


Tang Côn liên tiếp phái ba sứ giả lên núi đàm phán, bảo Thiết Mộc Chân thả Đô Sử ra rồi đầu hàng thì có thể được tha chết. Thiết Mộc Chân lần nào cũng cắt hai tai sứ giả đuổi xuống.


***


Giữ nhau hồi lâu, mặt trời đã dần dần lặn xuống cuối thảo nguyên. Thiết Mộc Chân sợ Tang Côn nhân đêm tối xông lên, ra lệnh cho mọi người không được lơ là chút nào.


Giữ đến nửa đêm, chợt thấy một người toàn thân mặc áo trắng, đi bộ tới gần chân núi kêu lớn:


- Ta là Trát Mộc Hợp, muốn gặp nghĩa huynh Thiết Mộc Chân nói chuyện.


Thiết Mộc Chân nói:


- Ngươi lên đây.


Trát Mộc Hợp thong thả đi bộ lên núi, thấy Thiết Mộc Chân hiên ngang đứng ở cửa núi, lập tức sãi chân bước tới định ôm lấy. Thiết Mộc Chân soạt một tiếng rút thanh bội đao ra cao giọng quát:


- Ngươi còn coi ta là nghĩa huynh à?


Trát Mộc Hợp thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng xuống đất nói:


- Nghĩa huynh, ngươi đã là chủ một bộ tộc cần gì phải hăng hái muốn gom tất cả người Mông Cổ làm một chứ?


Thiết Mộc Chân nói:


- Ngươi muốn thế nào?


Trát Mộc Hợp nói:


- Tộc trưởng các bộ các tộc đều nói tổ tiên chúng ta đã sống thế này mấy trăm năm, tại sao Thiết Mộc Chân đại hãn lại muốn thay đổi phép tắc vốn có? Trời sẽ không cho đâu.


Thiết Mộc Chân nói:


- Chuyện phu nhân A Lan Khê Nhã tổ tiên của chúng ta, ngươi có nhớ không? Năm con trai của bà bất hòa, bà nướng thịt dê khô cho họ ăn. Đưa mỗi người một mũi tên bảo bẻ, họ bẻ gãy rất dễ dàng. Bà lại đưa năm mũi tên chập lại bảo họ bẻ, năm người thay phiên nhau bẻ mà không ai bẻ gãy được. Ngươi nhớ lời bà dạy con không?


Trát Mộc Hợp hạ giọng nói:


- Nếu các ngươi chia ra từng người từng người thì cũng như một mũi tên, ai cũng bẻ gãy được. Nếu các ngươi đồng tâm hiệp lực thì cũng vững chắc như năm mũi tên chập lại, không ai bẻ gãy được.


Thiết Mộc Chân nói:


- Được, ngươi còn nhớ đấy. Về sau thế nào?


Trát Mộc Hợp nói:


- Về sau năm người con của bà đồng tâm hiệp lực, sáng lập được cơ nghiệp lớn, trở thành tổ tiên của người Mông Cổ.


Thiết Mộc Chân nói:


- Phải lắm! Chúng ta đều là anh hùng hào kiệt, vậy tại sao không tập họp tất cả người Mông Cổ làm một? Tự mình không cần phải ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, mọi người đồng tâm hiệp lực tiêu diệt nước Đại Kim.


Trát Mộc Hợp hoảng sợ nói:


- Nước Đại Kim binh nhiều tướng lắm, vàng bạc đầy đất chất cao như núi, người Mông Cổ làm sao diệt được họ?.


Thiết Mộc Chân hừ một tiếng, nói:


- Vậy là ngươi thà để cho mọi người bị nước Đại Kim khinh khi đè nén chứ gì?


Trát Mộc Hợp nói:


- Nước Đại Kim cũng không khinh khi đè nén chúng ta. Hoàng đế Đại Kim đã phong ngươi làm chiêu thảo sứ mà.


Thiết Mộc Chân tức giận nói:


- Lúc đầu ta cũng nghĩ rằng hoàng đế Đại Kim có hảo ý, nào ngờ y tham lam không chán, đòi hỏi chúng ta ngày càng nhiều, đã đòi dê bò, lại đòi ngựa, bây giờ còn muốn chúng ta đem quân giúp y đánh trận. Đại Tống cách chúng ta rất xa, cho dù diệt được Đại Tống, chiếm được đất đai thì cũng đều là của Đại Kim, quân đội của chúng ta tổn thất thì có chỗ nào hay? Bò dê không ăn cỏ tươi ngay bên cạnh lại lên núi nhai cát, có chuyện gì ngu hơn nữa không? Nếu muốn đánh thì chúng ta cứ đánh nước Đại Kim.


Trát Mộc Hợp nói:


- Vương Hãn và Tang Côn đều không chịu phản bội nước Đại Kim.


Thiết Mộc Chân nói:


- Phản bội, hừ, phản bội! Vậy còn ngươi thì sao ?


Trát Mộc Hợp nói:


- Ta tới xin nghĩa huynh đừng nổi giận, trả Đô Sử lại cho Tang Côn, ta xin bảo đảm. Tang Côn nhất định sẽ cho ngươi trở về bình an.


Thiết Mộc Chân nói:


- Ta không tin Tang Côn, cũng không tin ngươi.


Trát Mộc Hợp nói:


- Tang Côn nói nếu đứa con này chết thì có thể sinh được hai đứa, nhưng Thiết Mộc Chân mà chết thì trên đời vĩnh viễn sẽ không còn Thiết Mộc Chân nữa? Không thả Đô Sử thì ngươi sẽ không còn được thấy mặt trời mọc sáng mai đâu.


Thiết Mộc Chân thừa biết con người của Tang Côn và Trát Mộc Hợp, nếu rơi vào tay hai người bọn họ sẽ rất bất hạnh, mà nếu Vương Hãn đích thân cầm quân thì đầu hàng mới còn hy vọng được sống sót, lập tức giơ đao chém vù một nhát trong không khí, lớn tiếng quát:


- Ta thà chết trận chứ không đầu hàng! Trên đời chỉ có Thiết Mộc Chân chết trận chứ không có Thiết Mộc Chân đầu hàng kẻ địch đâu!


Trát Mộc Hợp đứng lên, nói:


- Ngươi đem những dê bò và tù binh cướp được chia cho quân sĩ, nói là của cải riêng của họ, không phải là của chung của bộ tộc. Tộc trưởng các tộc đều nói ngươi làm sai, không đúng với luật lệ của tổ tiên.


Thiết Mộc Chân cao giọng nói:


- Nhưng các chiến sĩ trẻ tuổi, người nào cũng vui vẻ. Các tộc trưởng thấy vàng bạc quý báu cướp được bèn nói không có cách nào chia đều cho từng người rồi giữ luôn cho mình, quân sĩ liều mạng đánh nhau đều rất tức giận. Chúng ta đánh nhau là dựa vào bọn tộc trưởng hồ đồ tham lam hay là dựa vào các chiến sĩ trẻ tuổi dũng cảm?


Trát Mộc Hợp nói:


- Nghĩa huynh Thiết Mộc Chân, ngươi giữ ý riêng hành động khác người, không nghe lời tộc trưởng các bộ thì đừng nói ta vong ân bội nghĩa. Trong bấy lâu nay ngươi không ngừng sai người tới dụ dỗ bộ hạ của ta, bảo họ theo về với ngươi, nói rằng những tài vật mà bộ thuộc của ngươi đánh nhau cướp được đều là của riêng, không cần chia đều. Ngươi cho rằng ta không biết à?.


Thiết Mộc Chân nghĩ thầm:


- Ngươi đã biết chuyện này thì ta và ngươi lại càng vĩnh viễn không thể nào hòa hảo với nhau được nữa.


Bèn móc trong bọc ra một cái bao nhỏ ném xuống trước mặt Trát Mộc Hợp, nói:


- Đây là ba món quà biếu ngươi đã đưa ta trong ba lần kết nghĩa, bây giờ ngươi lấy lại đi. Ta ở đây chờ ngươi cầm cương đao tới chém.Nói xong đưa tay ra hiệu chém vào cổ mình, nói:


- Ngươi giết ta là giết địch nhân, không phải là giết nghĩa huynh đâu.


Rồi thở dài nói:


- Ta là anh hùng, ngươi cũng là anh hùng, thảo nguyên Mông Cổ tuy rộng nhưng lại không chứa được hai kẻ anh hùng.


Trát Mộc Hợp nhặt cái bao nhỏ lên, cũng lấy trong bọc ra một cái túi nhỏ bằng da im lặng ném xuống dưới chân Thiết Mộc Chân, quay người xuống núi.


Thiết Mộc Chân nhìn theo bóng y, hồi lâu không nói câu nào, kế đó từ từ mở túi da, trút mấy món đạn đá mũi tên lúc nhỏ chơi đùa ra, hình ảnh hai đứa nhỏ cùng chơi đùa trên băng lúc trước lại hiện ra trong lòng. Y thở dài một hơi, dùng bội đao đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, chôn mấy món quà biếu lúc kết nghĩa xuống đó.


Quách Tĩnh đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng rất nặng nề, biết rõ cái mà Thiết Mộc Chân chôn thật ra là tình bạn, một phần quý báu trong lòng y.


Thiết Mộc Chân đứng lên đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy bộ hạ của Tang Côn và Trát Mộc Hợp đốt một đống lửa lớn sáng rực như sao soi rõ cả một vùng thảo nguyên, thanh thế rất lớn.


Y ngẫm nghĩ xuất thần một lúc rồi quay đầu lại, thấy Quách Tĩnh đứng bên cạnh, bèn hỏi:


- Ngươi có sợ không?


Quách Tĩnh nói:


- Tôi đang nghĩ tới mẹ tôi.


Thiết Mộc Chân nói:


- Ờ, ngươi là dũng sĩ, là dũng sĩ bậc nhất.


Rồi chỉ tay vào đám lửa sáng xa xa, nói:


- Họ cũng đều là dũng sĩ. Người Mông Cổ chúng ta có biết bao nhiêu dũng sĩ, nhưng mọi người cứ không ngừng giết chóc lẫn nhau. Chỉ cần mọi người hợp làm một.


Rồi đưa mắt nhìn ra chân trời xa xa, hiên ngang nói:


- Thì chúng ta có thể biến tất cả những nơi nào có bầu trời bên trên thành mục trường của người Mông Cổ.


Quách Tĩnh thấy lời nói chất chứa hoài bão to lớn, lại càng thêm khâm phục Thiết Mộc Chân, ưỡn ngực ra nói:


- Đại hãn, chúng ta có thể chiến thắng, tuyệt không để cho gã Tang Côn hèn nhát bỉ ổi kia đánh bại.


Thiết Mộc Chân cũng thần thái hiên ngang, nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Chàng ngốc học khôn

Chàng ngốc học khôn

Ngày xưa, ở một làng nọ có anh chàng Ngốc bố mẹ mất sớm. Ngày bố mẹ anh còn

24-06-2016
Lãng đãng cuối tuần

Lãng đãng cuối tuần

Với hắn, một tuần được bắt đầu từ lúc 7h sáng thứ hai và kết thúc vào lúc 5h

24-06-2016