Polly po-cket
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 93 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 5 - Cung Loan bắn điêu

↓↓

Lúc ấy con bạch điêu một mình không chống nổi mười mấy con hắc điêu cùng tấn công, tuy mổ chết một con hắc điêu nhưng rốt lại vẫn bị trọng thương rơi xuống, bầy hắc điêu đuổi theo mổ quắp túi bụi. Quách Tĩnh và Đà Lôi. Hoa Tranh vô cùng lo lắng. Hoa Tranh thậm chí bật tiếng khóc, kêu lên:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Gia gia, bắn hắc điêu mau đi.


Thiết Mộc Chân lại chỉ nghĩ tới đạo lý chim hắc điêu xuất kỳ chế thắng, nói với Oa Khoát Đài và Đà Lôi:


- Hắc điêu thắng là nhờ đạo dùng binh rất cao minh, các ngươi phải nhớ kỹ đấy.


Hai ngươi gật đầu vâng dạ.


Bầy hắc điêu giết con bạch điêu rồi lại bay lên một cái hang trên sườn núi, chỉ thấy trong hang nhô ra hai cái đầu bạch điêu con, nhìn thấy sẽ lập tức bị hắc điêu mổ chết. Hoa Tranh kêu lớn:


- Gia gia, sao còn chưa bắn?


Lại kêu Quách Tĩnh:


- Quách Tĩnh, ngươi xem kìa, bạch điêu sinh được một đôi bạch điêu con, sao chúng ta không biết nhỉ? Trời ơi gia gia, cha mau bắn chết hắc điêu đi?.


Thiết Mộc Chân cười khẽ một tiếng giương cung lắp tên, vù một tiếng, tên bay như chớp xuyên suốt thân một con hắc điêu, mọi người đồng thanh reo ầm lên. Thiết Mộc Chân đưa cung tên cho Oa Khoát Đài nói:


- Ngươi bắn đi.


Oa Khoát Đài bắn một phát cũng giết chết một con. Đến lượt Đà Lôi lại bắn trúng một con, bầy hắc điêu thấy tình thế không xong, nhao nhao bay tản ra.


Các tướng Mông Cổ cũng đều giương cung phát tên, nhưng bầy hắc điêu đã vỗ cánh bay cao, rất khó bắn trúng, tên đi hết trớn kình lực đã kém, chưa trúng chim điêu đã rơi xuống. Thiết Mộc Chân kêu lên:


- Ai bắn trúng sẽ được thưởng.


Thần tiễn thủ Triết Biệt có ý muốn Quách Tĩnh phô bày thân thủ, bèn dúi chiếc cung cứng của mình vào tay y, hạ giọng nói:


- Quỳ xuống, bắn vào cổ.


Quách Tĩnh nhận cung tên, chân phải quỳ xuống, tay trái bình ổn cầm vững cánh cung sắt không hề lay động, tay phải vận kình kéo cong chiếc cung hai trăm cân lên. Y theo Giang Nam lục quái luyện võ mười năm, tuy chưa đạt tới chỗ võ công thượng thặng nhưng tay khỏe mắt tinh hơn hẳn kẻ tầm thường.


Mắt thấy hai con hắc điêu liền cánh từ bên trái bay qua, tay trái khẽ rê một cái, ngắm thật chuẩn vào đầu con hắc điêu năm ngón tay phải buông ra. Đúng là Cung giương như trăng tròn, tên bay như sao xẹt. Con hắc điêu định tránh thì mũi tên đã xuyên qua cổ. Mũi tên ấy kình lực chưa hết, lại cắm luôn vào bụng con hắc điêu thứ hai, một mũi tên xuyên hai con điêu, từ trên không rơi mau xuống đất. Mọi người đồng thanh hò reo ầm lên. Số hắc điêu còn lại không dám chần chừ, vọt lên cao bay tứ tán.


Hoa Tranh nhìn Quách Tĩnh nói khẽ:


- Mang hai con điêu tới dâng cho gia gia đi.


Quách Tĩnh theo lời nâng hai con điêu lên chạy tới trước ngựa Thiết Mộc Chân, khuỵu một gối xuống, hai tay đưa lên quá đầu.


Thiết Mộc Chân bình sinh thích nhất là mãnh tướng dũng sĩ, thấy Quách Tĩnh một mũi tên xuyên hai con điêu, trong lòng cả mừng. Nên biết chim điêu ở phương Bắc không phải tầm thường, hai cánh giang ra dài hơn một trượng, lông cứng như sắt, nhào xuống vồ mồi có thể quắp cả con ngựa nhỏ hay con dê lớn bay lên không, vô cùng hung dữ, ngay cả hổ báo gặp phải chim điêu lớn cũng phải vội né tránh. Một mũi tên hạ hai con điêu thì quả càng khó khăn.


Thiết Mộc Chân sai thân binh nhận hai con điêu, cười nói:


- Hảo hài tử, tiễn pháp của ngươi hay lắm?


Quách Tĩnh không giấu công Triết Biệt, nói:


- Là sư phụ Triết Biệt dạy cho con.


Thiết Mộc Chân cười nói:


- Sư phụ là Triết Biệt, đệ tử cũng là Triết Biệt.


Trong tiếng Mông Cổ. Triết Biệt có nghĩa là Thần tiễn thủ.


Đà Lôi muốn giúp nghĩa đệ, nói với Thiết Mộc Chân:


- Gia gia, người nói bắn trúng sẽ có thưởng, nghĩa đệ của con một mũi tên hạ hai chim điêu, vậy cha thưởng y cái gì?


Thiết Mộc Chân nói:


- Muốn thưởng gì cũng được.


Rồi hỏi:


- Quách Tĩnh Ngươi muốn thưởng gì nào?


Đà Lôi mừng rỡ hỏi:


- Có thật là muốn thưởng gì cũng được không?


Thiết Mộc Chân cười nói:


- Chẳng lẽ ta lại đi lừa bọn trẻ con các ngươi à?.


Quách Tĩnh trong mấy năm ấy nương tựa Thiết Mộc Chân. Các tướng đều thích y thật thà hiền hậu, cũng không hề kỳ thị y là người Hán, lúc ấy thấy đại hãn rất vui vẻ, mọi người bèn nhìn Quách Tĩnh, đều cho rằng y có thể được trọng thưởng.


Quách Tĩnh nói:


- Đại hãn đối xử với con tốt như thế, cái gì mẹ con cũng có rồi, không cần cho con thêm gì nữa.


Thiết Mộc Chân cười nói:


- Thằng nhỏ này quả rất có hiếu, cái gì cũng nghĩ tới mẹ trước. Nhưng riêng ngươi thì cần gì nào? Cứ nói ra đi, đừng sợ.


Quách Tĩnh thoáng trầm ngâm rồi quỳ hai gối xuống trước ngựa Thiết Mộc Chân, nói:


- Con thì không cần gì, chỉ thay mặt người khác xin đại hãn một việc thôi.\


Thiết Mộc Chân nói:


- Việc gì?


Quách Tĩnh nói:


- Cháu nội của Vương Hãn là Đô Sử vừa độc ác vừa xấu xa. Hoa Tranh về làm vợ y nhất định sẽ phải chịu khổ. Xin Đại hãn đừng gả Hoa Tranh cho y.


Thiết Mộc Chân sửng sốt, kế hô hô cười rộ, nói:


- Đúng là lời bọn trẻ con, làm sao nghe được? Thôi thế này, ta thưởng cho ngươi một bảo vật.


Rồi cởi một thanh đoản đao trong lưng ra đưa cho Quách Tĩnh. Các tướng Mông Cổ hít hà khen ngợi, mặt mày tươi rói. Té ra đó là thanh bội đao Thiết Mộc Chân mười phần nâng niu, từng dùng giết vô số kẻ địch, nếu không phải thật vừa ý quyết không thể khinh dị đem cho.


Quách Tĩnh tạ ơn nhận thưởng, đón lấy thanh đoản đao. Thanh đoản đao này y vẫn thường thấy Thiết Mộc Chân đeo bên người, lúc ấy cầm lên nhìn kỹ, thấy vỏ đao đúc bằng vàng ròng, đầu chuôi đao chạm một cái đầu hổ bằng vàng xem rất hung dữ oai mãnh. Thiết Mộc Chân nói:


- Ngươi hãy dùng thanh kim đao của ta giết giặc thay ta.


Quách Tĩnh ứng tiếng:


- Dạ.


Hoa Tranh chợt bật tiếng khóc thất thanh, nhảy lên ngựa phóng mau đi.


Thiết Mộc Chân lòng dạ sắt đá nhưng thấy con gái khó xử cũng bất giác mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng quay ngựa về doanh. Các vương tử và tướng sĩ Mông Cổ lục tục theo sau.


Quách Tĩnh thấy mọi người đã đi hết bèn rút đoản đao ra khỏi vỏ, chỉ thấy khí lạnh ghê người, trên lưỡi đao thấp thoáng có vệt huyết quang, biết thanh đao này đã giết rất nhiều người. Lưỡi đao tuy ngắn nhưng thân đao dày nặng, cực kỳ oai mãnh.


Y nghịch thanh đao một lúc rồi giắt vào người, tuốt trường kiếm ra lại luyện Việt nữ kiếm pháp. Luyện suốt nửa ngày vẫn không xong một chiêu Chi kích bạch viên, nếu không nhảy lên quá thấp thì là không kịp hoa kiếm hai vòng.


Y sốt ruột, đề khí không được càng luyện lại càng tệ, đến lúc mồ hôi đầy mặt chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên. Hoa Tranh lại phi ngựa phóng tới.


Nàng tới bên cạnh, lật người nhảy xuống ngựa nằm dài ra bãi cỏ, một tay chống đầu nhìn Quách Tĩnh luyện kiếm, thấy y dáng vẻ khổ sở, bèn kêu lên:


- Đừng luyện nữa, nghỉ một lúc đi.


Quách Tĩnh đáp:


- Cô đừng tới quấy rầy ta, ta không có thời giờ đâu mà tiếp chuyện cô.


Hoa Tranh không nói gì, cứ nhìn y cười khúc khích, qua một lúc rút trong bọc ra một chiếc khăn tay, thắt hai cái gút, ném qua y nói:


- Lau mồ hôi đi.


Quách Tĩnh ờ một tiếng nhưng cũng không chụp lấy, để mặc chiếc khăn rơi xuống đất, vẫn tiếp tục luyện kiếm. Hoa Tranh nói:


- Mới rồi ngươi xin cha đừng gả ta cho Đô Sử, tại sao thế?


Quách Tĩnh nói:


- Đô Sử rất xấu, trước đây thả báo ra vồ Đà Lôi anh cô. Cô lấy y rồi, biết đâu y lại đánh cô nữa.


Hoa Tranh cười khẽ nói:


- Nếu y đánh ta thì ngươi tới giúp ta mà.


Quách Tĩnh ngẩn người, nói:


- Chuyện.., chuyện đó làm sao làm được?


Hoa Tranh ngưng thần nhìn y êm ái hỏi:


- Nếu ta không lấy Đô Sử thì lấy ai?


Quách Tĩnh lắc lắc đầu nói:


- Ta không biết.


Hoa Tranh phì một tiếng, mặt vốn đang đỏ bừng đột nhiên chuyển sang tức giận, nói:


- Ngươi chẳng biết gì cả?.


Qua một lúc, trên mặt nàng lại hiện vẻ tươi cười, chỉ nghe hai con bạch điêu nhỏ không ngừng kêu oang oác trên dốc núi dựng đứng, chợt xa xa có tiếng kêu thảm thiết, con bạch điêu lớn kia bay mau tới. Nó đuổi theo bầy hắc điêu đến lúc ấy mới quay về, chắc bầy hắc điêu nhử nó tới một nơi rất xa. Mắt chim điêu nhìn được rất xa, đã sớm thấy bạn tình mất mạng trên dốc núi, con chim điêu ấy trong chớp mắt như một đám mây trắng từ trên trời đáp:


- Xuống, mau lẹ lướt tới.


Quách Tĩnh dừng tay ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con bạch điêu ấy bay vòng vòng, không ngừng kêu lên thảm thiết. Hoa Tranh nói:


- Ngươi nhìn xem, con bạch điêu ấy thật là đáng thương.


Quách Tĩnh nói:


- Ừ, nhất định là nó rất đau lòng?


Chỉ nghe con bạch điêu ấy kêu một tiếng dài rồi vỗ cánh vọt thẳng lên mây.


Hoa Tranh nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạn tôi ơi...!!!

Bạn tôi ơi...!!!

(khotruyenhay.gq) Nó! Một anh chàng có dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt

28-06-2016
Thời đại số

Thời đại số

"Tắt hết! Thoát hết! Ra ngoài mà hít thở không khí của cuộc đời!"   *** "Bỏ cái

26-06-2016
Anh đây...

Anh đây...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Ngoài kia

27-06-2016
Tha hương

Tha hương

(khotruyenhay.gq) Mấy năm trước, Hồng làm công nhân ở khu công nghiệp của thành phố.

27-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016
Ở trọ

Ở trọ

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo! Anh quay lưng bước. Những bước chân

26-06-2016