Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 40 - Hoa Sơn luận kiếm (Hết)

↓↓

- Quân Mông Cổ không tới thì thôi, chứ nếu tới chúng ta giết một người là được một người, lúc nguy cấp thế này chúng ta còn có có thể nhờ được con tiểu hồng mã, cũng không cần lo việc thiên hạ tới mức như thế .

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quách Tĩnh nghiêm trang nói:


- Dung nhi câu ấy không đúng đâu. Chúng ta học binh pháp trong di thư của Vũ Mục, há lại không học bốn chữ Tinh trung báo quốc mà Nhạc Vũ Mục dạy? Hai chúng ta người đơn lực bạc nhưng cũng phải tận tâm kiệt lực, vì nước chống giặc. Cho dù mất mạng ở sa trường, cũng không uổng một phen cha mẹ sư phụ nuôi dạy. Hoàng Dung thở dài nói:


- Ta vốn biết khó mà tránh khỏi có ngày hôm nay. Thôi thôi thôi, ngươi sống thì ta cũng sống, ngươi chết thì ta cũng chết là được.


Hai người bàn bạc xong, trong lòng lại thấy khoan khoái lúc ấy trở về chỗ trọ, đối ẩm trò chuyện, nghĩ tới việc quân địch vào cõi, đối diện với cảnh sinh ly tử biệt, so với ngày trước càng thân thiết hơn. Uống đến canh hai, chợt nghe ngoài thành vang lên tiếng kêu khóc ầm ầm, từ xa xa vẳng lại, võ cùng thê thảm.


Hoàng Dung kêu lên:


- Tới rồi!


Hai người nhảy phắt dậy, chạy lên đầu thành chỉ thấy nạn dân ngoài thành ùn ùn kéo tới, dắt già bế trẻ, dòng người cuồn cuộn không dứt.


Nào ngờ quan thủ thành ra lệnh cho quân sĩ đóng chặt cửa thành, không cho nạn dân vào thành. Qua không ban lâu, Lữ Văn Đức phái thêm quân sĩ giương cung lắp tên chĩa vào nạn dân quát thét đuổi lui. Nạn dân dưới thành kêu lớn "Quân Mông cổ đánh tới rồi!"


Quan thủ thành cứ nhất định không chịu mở cửa. Nạn dân dưới thành kêu gào khóc lóc, tiếng khóc vang trời.


Quách Hoàng hai người đứng trên thành phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ xa có một con rồng lửa ngoằn ngoèo bò tới, rõ ràng là cánh tiên phong của quân Mông Cổ đã tới. Quách nh ở dưới trướng của Thành Cát Tư Hãn lâu ngày, biết rõ thói quen công thành của quân Mông Cổ, luôn luôn là bắt tù binh giặc lên thành trước, nhìn thấy mấy vạn nạn dân tập trung dưới thành, đội tiên phong của quân Mông Cổ mà tới, thì quán dân trong thành ngoài thành Tương Dương thế không khỏi bị tàn sát bằng hết.


Lúc ấy tình thế khẩn cấp, đã không thể còn ngần ngừ, Quách Tĩnh đứng trên thành vung tay quát lớn:


- Nếu thành Tương Dương bị quân Mông Cổ hạ, thì không ai sống được, ai là hảo hán mau theo ta xông ra chống giặc!


Quan thủ thành phía bắc là thân tín của Lữ An phủ, nghe Quách Tĩnh kêu gọi như thế, tức giận quát:


- Gian tặc dám làm loạn nhân tâm, mau bắt nó xuống đây?


Quách Tĩnh từ trên thành nhảy xuống, tay phải vươn ra đã nắm ngực viên quan thủ thành nhấc cao lên, mình thì nhảy lên con ngựa của y.


Trong quan binh vốn có nhiều người trung nghĩa, nhìn thấy nạn dân kêu khóc dưới thành đã rất bất nhẫn, lúc ấy thấy Quách Tĩnh bắt được quan thủ thành, bất giác vừa mừng vừa sợ, không ai xông lên cứu giúp trưởng quan Quách Tĩnh quát:


- Mau truyền lệnh mở cửa thành!


Quan thủ thành tính mạng là gấp, chỉ đành theo lời ra lệnh Cửa bắc mở toang, nạn dân như sóng ùn ùn đổ vào.


Quách Tĩnh giao viên quan thủ thành cho Hoàng Dung coi giữ, lại định cầm thương giục ngựa ra thành. Hoàng Dung nói:


- Chờ một lúc!


Rồi sai quan thủ thành cởi hết áo giáp mũ trụ cho Quách Tĩnh mặc, rỉ tai Quách Tĩnh nói:


- Giả truyền thành chỉ, đem quân ra thành.


Rồi lật tay phất vào huyệt đạo của viên quan thủ thành, vứt y xuống phía sau cổng thành. Quách Tĩnh nghĩ kế này rất hay, lúc ấy cao giọng quát:


- Vâng thánh chỉ: An phủ sứ thành Tương Dương Lữ Văn Đức hôn ám bất tài, lập tức cách chức, các tướng sĩ theo ta ra thành chống giặc! Y nội công thâm hậu, mấy câu ấy vận khí đan điền phát thoại, tuy trong thành ngoài thành đang huyên náo nhưng người nào cũng nghe thấy rất rõ, trong chớp mắt tất cả đều im phăng phắc. Trong lúc hoảng loạn, quân sĩ làm sao còn phân biệt thật giả?


Lại thêm trong quân trên dưới đối với Lữ Văn Đức trước nay vẫn có lòng nghi ngờ, biết y nhu nhược sợ chết, lúc ấy cường địch vào cõi, giữa lúc kinh hoàng luống cuống chợt nghe thấy lệnh hôn quan bị cách chức, có người dẫn quân ra chống giặc, bốn phía đều bật lên tiếng hoan hô.


Quách Tĩnh dẫn sáu bảy ngàn người ngựa ra thành, nhìn thấy quân dung không tề chỉnh, đội ngũ rối loạn, làm sao có thể đối địch với tinh binh Mông Cổ?


Nghĩ lại trong di thư của Vũ Mục có nói:


- Việc gấp thì dùng kỳ binh, binh nguy thì dùng trá kế .


Bèn lập tức truyền lệnh, sai hơn ba ngàn quân sĩ ra mai phục phía đông sau núi, nghe một tiếng pháo lệnh thì đồng thời hò reo, phất cờ, nhưng không ra đánh, lại sai hơn ba ngàn quân mai phục phía tây sau núi, nghe tiếng pháo hiệu thứ hai cũng reo hò phất cờ, hư trương thanh thế.


Thống lĩnh hai đội quân thấy Quách Tĩnh đã có mưu kế, chỉ huy rõ ràng, đều vâng lệnh dẫn quân đi.


Đến lúc nạn dân đã vào hết trong thành, trời đã sáng hẳn. Tai nghe tiếng chiêng khua vang, tiếng vó ngựa rầm tập phi tới, nhìn thấy bụi bốc mù mịt, cánh tiên phong của quân Mông Cổ đã kéo tới dưới thành.


Hoàng Dung lấy một ngọn thương một con ngựa trong quân theo sát Quách Tĩnh. Quách Tĩnh cao giọng ra lệnh:


- Mở toang bốn cổng thành! Quân dân trong thành đều phải núp cả trong nhà, ai dám ra ngoài đi lại sẽ chém lập tức!


Thật ra y không ra lệnh như thế thì quân dân trong thành cũng đã sớm ẩn núp không thấy bóng dáng đâu, những người can đảm đều đã ra mai phục ở hai bên đông tây sau núi, còn loại khiếp nhược như Lừ Văn Đức nếu không chui xuống gầm bàn niệm lớn Cứu khổ cứu nạn cao hoàng kinh thì núp trong chăn run lên cầm cập.


Mấy trăm thiết ky quân Mông Cổ sầm sập phóng tới như gió, chỉ thấy cửa thành Tương Dương mở toang, hai thiếu niên một nam một nữ cười ngựa cầm thương đứng trước điếu kiều chỗ hào thành. Viên Thiên phu trưởng tiên phong nhìn thấy rất kinh ngạc, không dám xông lên, phóng ngựa về báo cho viên Vạn phu trưởng ở hậu đội. Viên Vạn phu trưởng trận mạc đã nhiều, nghe báo cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm trên đời làm gì có chuyện ấy, vội giục ngựa phóng tới trước thành, từ xa nhìn thấy Quách Tĩnh đã giật nảy mình. Lúc y tây chinh, mấy lần thấy Quách Tĩnh dùng kế lạ đánh thành phá giặc, đánh đâu thắng đó, đem quân trên không nhảy xuống phá thành Tán Ma Nhĩ Hãn lại càng khâm phục sát đất, trong quân Mông Cổ đến nay vẫn còn truyền tụng, lúc ấy thấy Quách Tĩnh đứng trước thành, trong thành lại vắng ngắt không có nửa bóng người, đoán ắt là y dùng diệu kế, đâu dám tấn công. Lúc ấy xuống ngựa ôm quyền làm lễ, kêu lên:


- Kim đao phò mã ở trên, tiểu nhân xin thi lễ.


Quách Tĩnh vái lại một vái chứ không nói gì. Viên Vạn phu trưởng kéo quân lùi lại phi báo với thống soái. Qua hơn một giờ, dưới ngọn cờ đại độc phất phơ có một đội quân mặc giáp sắt loảng xoảng phi tới, xúm xít quanh một tướng quân thiếu niên phóng tới trước thành, chính là Tứ vương tử Đà Lôi.


Đà Lôi phóng ngựa lên trước gọi lớn:


- Quách Tĩnh an đáp ngươi khỏe không?


Quách Tĩnh thúc ngựa phóng ra nói:


- Đà Lôi an đáp, té ra là ngươi à?


Hai người nếu lúc bình thường gặp nhau nhất định sẽ vui mừng ôm chằm lấy nhau, nhưng lúc này còn cách nhau ngoài năm trượng thì không hẹn mà cùng kìm ngựa lại.


Quách Tĩnh nói:


- An Ðáp, ngươi dẫn quân tới đánh Đại Tống ta phải không?


Đà Lôi đáp:


- Ta vâng lệnh phụ hoàng, không tự chủ được, xin ngươi thứ lỗi.


Quách Tĩnh đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy cờ xí như mây, ánh đao lóe tuyết, không biết có bao nhiêu người ngựa, nghĩ thầm: Đội thiết ky này mà xông tới thì Quách Tĩnh ta hôm nay nhất định phải mất mạng ở đây, Lúc ấy lớn tiếng đáp:


- Được, vậy ngươi tới đây lấy mạng ta trước đi!


Đà Lôi hơi hoảng sợ, nghĩ thầm:


- Người này dùng binh như thần, mình quả thật không phải là địch thủ của y, huống chi mình với y tình còn hơn cốt nhục, há lại làm tổn thương tình anh em kết nghĩa.


Nhất thời ngần ngừ không quyết định được.


Hoàng Dung quay đầu lại vung tay phải một cái, quân sĩ trong thành bắn pháo hiệu, đùng một tiếng vang rền, phía đông sau núi quân sĩ ầm ầm reo hò, cờ xí phất cao. Đà Lôi biến sắc, chỉ nghe tiếng pháo nổ liên thanh, phía tây sau núi lại có quân địch hò reo, nghĩ thầm:


- Không xong, quân ta rơi vào ổ mai phục rồi.


Y theo Thành Cát Tự Hãn đánh đông dẹp bắc đâu chỉ thân trải trăm trận mà thôi, trận lớn nào cũng đã thấy qua, có coi mấy vạn quân sĩ mai phục ra gì? Nhưng lúc tây chinh Quách Tĩnh đã bộc lộ tài năng, Đà Lôi vốn vẫn sợ phục, lúc ấy thấy tình thế khác lạ, trong lòng đã e sợ, lập tức truyền lệnh đổi hậu quân làm tiền quân, lui về ba mươi dặm hạ trại.


Quách Tĩnh thấy quân Mông Cổ lui về, cùng Hoàng Dung nhìn nhau cười.


Hoàng Dung nói:


- Tĩnh ca ca, chúc mừng ngươi dùng kế không thành lập công.


Quách Tĩnh vẻ tươi cười lập tức thu lại, lo lắng hiện ra mặt, lắc đầu nói:


- Đà Lôi là người kiên nhẫn quả cảm, tuy hôm nay lui quân nhưng ngày mai nhất định sẽ lại tới, lúc ấy làm sao mà ngăn chặn?


Hoàng Dung trầm ngâm hồi lâu, nói:


- Chỉ có một kế, chỉ sợ ngươi nghĩ tới tình kết nghĩa không chịu làm thôi.


Quách Tĩnh hoảng sợ nói:


- Cô muốn ta đi hành thích y à?


Hoàng Dung nói:


- Y là đứa con út rất được thương yêu của đại hãn, tôn quý vô cùng, không phải như các đại tướng cầm quân khác. Tứ hoàng tử mà chết, quân địch ắt lui.


Quách Tĩnh cúi đầu không nói gì, quay trở vào thành.


Quân dân trong thành tuy thấy quân địch đã lui, nhưng khắp nơi vẫn xôn xao nhốn nháo. Lữ Văn Đức nghe nói:


- Quách Tĩnh nói một câu đã khiến đại quân Mông Cổ rút lui, mừng rỡ đích thân tới chỗ hai người bái phỏng, muốn mời hai người tới phủ uống rượu ăn mừng. Quách Tĩnh bàn kế sách giữ thành với y. Lữ Văn Đức vừa nghe y nói quân Mông Cổ ngày mai sẽ tới đánh thành, lập tức sợ nhũn cả người, hồi lâu không nói nên lời chỉ kêu lên:


- Sắp kiệu về phủ, sắp kiệu về phủ.


Y đã quyết ý đêm nay sẽ bỏ thành chạy về phía nam.


Quách Tĩnh buồn bã không vui, không thiết ăn uống, trời tối dần, nghe tiếng kêu khóc vang lên khắp thành, nghĩ thầm giờ này ngày mai trong thành Tương Dương e không còn một thần dân Đại Tống nào còn sống, quân Mông Cổ lấy máu rửa thành y đã chính mắt nhìn thấy không ít, tình trạng thảm sát ở thành Tán Ma Nhĩ Hãn ngày trước không ngừng hiện ra trong đầu, đập mạnh xuống bàn một cái kêu lên:


- Dung nhi, người xưa vì đại nghĩa diệt thân, hôm nay ta há còn nghĩ tới nghĩa bạn bè?


Hoàng Dung thở dài nói:


- Chuyện này vốn rất khó khăn.


Quách Tĩnh trong lòng đã quyết, lúc ấy lập tức thay đồ dạ hành, cùng Hoàng Dung cưỡi con tiểu hồng mã ra cửa bắc thành, tới gần khu vực quân Mông Cổ thì thả ngựa vào núi, đi bộ tìm tới trướng Đà Lôi. Hai người bắt được hai tên quân canh đêm, điểm huyệt lột hết quần áo mặc vào. Tiếng Mông Cổ thì Quách Tĩnh từ nhỏ đã nói quen, quy định trong quân cũng không điều gì không biết, lúc ấy không hề tốn chút sức lực đã tới cạnh trướng đại tướng. Lúc ấy sắc trời đã tối đen, hai người núp sau trướng, ghé mắt vào cửa trướng nhìn trộm.


Chỉ thấy Đà Lôi trong trướng đi qua đi lại, thần sắc không vui, miệng chỉ kêu lên:


- Quách Tĩnh, An Ðáp! An Ðáp, Quách Tĩnh.


Quách Tĩnh không hiểu, chỉ cho rằng y đã phát hiện ra tông tích của mình, suýt nữa buột miệng lên tiếng. Hoàng Dung đã sớm đề phòng, vừa thấy y há miệng, lập tức đưa tay bịt miệng y. Quách Tĩnh thầm mắng mình ngu xuẩn, vừa thấy buồn cười, vừa thấy khó xử. Hoàng Dung nói khẽ vào tai y "Động thủ đi, đại trượng phu phải tùy cơ quyết đoán, chần chừ vô ích.


Đúng lúc ấy, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa vang lên rất gấp, một kỵ mã phóng mau tới trước trướng. Quách Tĩnh biết có tin khẩn cấp, ghé vào tai Hoàng Dung nói:


- Để nghe quân tình xong sẽ giết y cũng không muộn.


Chỉ thấy một viên sứ giả áo vàng tung người nhảy xuống ngựa, bước thẳng vào trướng, dập đầu với Đà Lôi bẩm:


- Tứ vương tử, đại hãn có lệnh.


Đà Lôi nói:


- Đại hãn nói gì?


Viên sứ giả kia quỳ dưới tấm nệm, bắt đầu hát lên. Nguyên là người Mông Cổ khai hóa chưa lâu, tuy đã có văn tự, nhưng Thành Cát Tư Hãn đã không biết chữ, không biết viết, có chỉ ý gì chỉ sai sứ giả truyền miệng, chỉ sợ là có điều lầm sót truyền sai lệnh, thường biến chỉ lệnh thành bài hát, sai sứ giả học thuộc lòng, hát đi hát lại không sai mới được lên đường.


Viên sứ giả kia chỉ mới hát ba câu, Đà Lôi và Quách Tĩnh đã giật nảy mình, Đà Lôi thì ứa nước mắt. Nguyên là Thành Cát Tư Hãn sau khi tiêu diệt Tây Hạ bị mắc bệnh, gần đây ngày càng nặng, tự biết không khỏi triệu Đà Lôi mau ban sư để về gặp. Đoạn cuối lệnh chỉ nói:


- Hàng ngày rất nhớ nhung Quách Tĩnh, nếu Đà Lôi ở phía nam biết được y ở đâu, thì phải gọi y lên bắc để vĩnh biệt đại hãn, những tội y phạm đều tha cho cả.


Quách Tĩnh nghe tới đó, đưa chuỷ thủ ra rạch vải lều chui vào trong kêu lên:


- Đà Lôi an đáp, ta đi với ngươi.

Chương trước

↑↑
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không trở lại") Đừng nói

27-06-2016
Cuối năm cưới

Cuối năm cưới

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Những lằn roi

Những lằn roi

Ngày nhỏ, nhà nghèo, bố nghiêm khắc. Tuổi thơ của con chỉ là những buổi ra đồng, là

24-06-2016
Vấn vương đến chết

Vấn vương đến chết

(khotruyenhay.gq) Một khi đã yêu, thì xin anh. Khi yêu đừng quay đầu lại...! *** "Phụ nữ

28-06-2016
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016
Ngày gió trở về

Ngày gió trở về

Những người đã từng là một phần trong cuộc sống của ta, sẽ mãi mãi giữ những

24-06-2016
Cần một cái tên

Cần một cái tên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cho

25-06-2016

Old school Easter eggs.