Anh Cô đã ép Hoàng Dung hơi thở hồng hộc, toát mồ hôi trán, đang cảm thấy khoái trá đột nhiên nghe tiếng cười bất giác giật nảy mình, biến hẳn sắc mặt, chiếc thẻ trúc trong tay trái sánh ra lại quên kéo về. Hoàng Dung nhìn thấy chỗ hở, đúng là cơ hội tốt khó có ngọn trúc bổng xoay mau điểm vào trước ngực bà ta, đầu bổng nhắm vào đúng huyệt Thần tàng giữa ngực, đột nhiên thấy Anh Cô thân hình loạng choạng như bị trúng phong tà, kêu lớn một tiếng:
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Té ra là ngươi?
Rồi như một con cọp điên nhảy xổ lên chụp Cừu Thiên Nhận.
Cừu Thiên Nhận thấy bà ta hai tay giơ thẳng ra, một cái chụp này để tính mạng ra ngoài, miệng nhe răng trắng nhởn như muốn ôm chặt mình cắn cho mấy miếng, y tuy võ công cao cường nhưng thấy lối đánh liều mạng như thế cũng bất giác giật nảy mình, vội tránh qua một bên quát:
- Ngươi làm gì thế?
Anh Cô không trả lời, chụp một cái không trúng, lập tức hai chân lại vọt lên chụp tiếp. Cừu Thiên Nhận chưởng trái gạt ra, đánh ra đầu vai bà ta, cứ nghĩ nhất định bà ta sẽ đưa tay gạt đỡ, nào ngờ Anh Cô không nghĩ gì tới chuyện khác, không hề đếm xỉa tới chiêu số của địch nhân, vẫn nhảy xổ vào y. Cừu Thiên Nhận cả kinh nghĩ thầm:
- Nếu bị mụ điên này ôm lấy e là không sao giãy ra được, lúc ấy Quách Tĩnh xông tới phát chưởng thì mình làm sao còn được tính mạng?
Lúc ấy không còn nghĩ tới việc phát chưởng tấn công địch nhân, giữ mạng là trọng, vội khom người lách qua bên trái. Hoàng Dung kéo tay Quách Tĩnh tránh ra một bên, thấy Anh Cô đột nhiên phát điên, bất giác vô cùng sợ sệt, lại thấy bà ta hung dữ xông tới, luôn miệng gào thét, nhe cả răng ra, như muốn ôm chặt Cừu Thiên Nhận.
Cừu Thiên Nhận võ công tuy cao cường nhưng Anh Cô đã bất kể tính mạng, quả thật không làm gì được bà ta, chỉ tránh đông né tây, thấy da thịt trên mặt bà ta giật giật, thần thái hung dữ, càng lúc càng sợ kêu thầm:
- Báo ứng, báo ứng! Hôm nay đúng là phải mất mạng dưới tay mụ điên này.
Anh Cô chụp tới mấy lần, Cừu Thiên Nhận đã lùi tới cạnh bánh lái. Anh Cô mắt đỏ ngầu, một trao lại chụp không trúng, tay chưởng vung lên, bùng một tiếng đánh hán tử đang giữ lái thuyền rơi xuống sông, kế phi chân phóng một cước đá gãy luôn chuôi bánh lái. Chiếc thuyền vừa mất bánh lái lập tức xoay chuyển giữa dòng nước xiết. Hoàng Dung thầm kêu khổ:
- Người đàn bà này muộn không muộn, sớm không sớm lại đúng lúc này lên cơn điên, xem ra bốn người ở đây đều khó thoát chết.
Lập tức chúm môi huýt sáo định gọi đôi điêu xuống cứu. Đúng lúc ấy chiếc thuyền đột nhiên xoay ngang, va vào tảng đá ven bờ, bình một tiếng lớn, đầu thuyền vỡ toang.
Cừu Thiên Nhận thấy Anh Cô đá gãy chuôi bánh lái, đã biết bà ta quyết ý cùng chết với mình, thấy còn cách bờ không xa, liền bất kể sống chết nhảy luôn xuống nước, lập tức chìm xuống lòng sông, Y biết nếu nhô người lên khỏi mặt nước sẽ lập tức bị dòng nước xô đi không thể vùng vẫy được, bèn bám chặt vào khe đá dưới nước, dùng cả tay chân bò lên bờ, nhờ có võ công trác tuyệt, thế nước ở ven bờ lại yếu hơn ở giữa dòng sông rất nhiều, tuy bị uống hơn mười ngụm nước nhưng rốt lại cũng bò được lên bờ. Y rã rời cả tay chân, ngồi trên tảng đá thở dốc, chỉ thấy chiếc thuyền xa xa đã trở thành một chấm đen, nghĩ tới dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Anh Cô, trong lòng vẫn còn run sợ.
Anh Cô thấy Cừu Thiên Nhận nhảy khỏi thuyền, quát lớn:
- Ác tặc, ngươi định chạy đi đâu?
Rồi chạy tới mạn thuyền định nhảy theo xuống nước. Lúc ấy chiếc thuyền lại đã trôi mau ra giữa sông, giữa chỗ sóng nước nguy hiểm ấy mà nhảy xuống thì còn gì tính mạng? Quách Tĩnh trong lòng bất nhẫn, sấn lên nắm lấy lưng bà ta. Anh Cô cả giận vung tay đánh ra, Quách Tĩnh vội cúi đầu tránh.
Hoàng Dung thấy đôi điêu đã đậu xuống khoang, kêu lên:
- Tĩnh ca ca, lo cho mụ điên ấy làm gì? Chúng ta đi mau.
Nước sông cuồn cuộn, chớp mắt đã ngập hết bàn chân, Quách Tĩnh buông tay ra, chợt thấy Anh Cô hai tay ôm mặt, buông tiếng khóc lớn, không ngừng kêu thảm thiết:
- Con ơi, con ơi!
Hoàng Dung luôn miệng giục giã. Quách Tĩnh nhớ tới lời Nhất Đăng đại sư dặn dò sai y chiếu cố cho Anh Cô, bèn kêu lên:
- Cô mau cưỡi chim điêu lên bờ. Rồi thả chúng trở lại đón bọn ta.
Hoàng Dung vội nói:
- Thế thì không kịp đâu.
Quách Tĩnh nói:
- Cô đi mau đi? Chúng ta không thể phụ lời Nhất Đăng đại sư ký thác.
Hoàng Dung nhớ lại ơn cứu mạng của Nhất Đăng lập tức cảm thấy ngần ngừ, đang lúc bàng hoàng không có cách nào đột nhiên thân hình rung lên, ầm một tiếng, chiếc thuyền lại đập vào một tảng đá giữa sông, nước sông tuôn thẳng vào khoang, chớp mắt đã chìm xuống mấy thước. Hoàng Dung kêu lên:
- Nhảy lên tảng đá đi!
Quách Tĩnh gật gật đầu, nhảy qua đỡ Anh Cô.
Lúc ấy Anh Cô như say như ngây, thấy Quách Tĩnh đưa tay đỡ cũng không hề kháng cự, hai mắt nhìn thẳng xuống dòng sông. Quách Tĩnh tay trái đỡ nách bà ta, kêu lên:
- Nhảy lên?
Ba người nhất tề nhảy lên tảng đá. Tảng đá ấy cao hơn mặt nước khoảng một thước, nước sông lướt qua ba người, bọt nước bắn lên ướt hết quần áo, khi ba người đứng yên, chiếc thuyền đã chìm xuống cạnh tảng đá. Hoàng Dung tuy từ nhỏ đã làm bạn với sóng nước nhưng thấy dòng nước đục ngầu cuồn cuộn đổ xuống bên cạnh, cũng không khỏi choáng váng, ngẩng đầu lên trời không dám nhìn ngang ra mặt sông.
Quách Tĩnh lên tiếng gọi đôi điêu đáp xuống cứu người. Không ngờ chim điêu sợ nước, cứ bay vòng trên không, rốt lại không dám đậu xuống tảng đá.
Hoàng Dung nhìn quanh thấy bờ bên trái có một cây liễu lớn cách tảng đá không đầy mười trượng, lúc ấy lập tức nảy ra một kế, nói:
- Tĩnh ca ca, ngươi nắm chặt tay ta.
Quách Tĩnh theo lời nắm chặt tay trái nàng, chỉ nghe đùng một tiếng, Hoàng Dung đã nhảy xuống sông. Quách Tĩnh cả kinh, thấy nàng lặn xuống chỗ chiếc thuyền chìm, vội khom người xuống, nửa thân trên ngập luôn xuống nước, sãi hết cánh tay ra, hai chân móc chặt vào một mấu đá gồ ra, tay phải dùng kình nắm chặt tay trái nàng, chỉ sợ nước sông đẩy đi quá mạnh, buông tay một cái thì có thể nàng vĩnh viễn không trồi lên được.
Hoàng Dung lặn về phía chiếc cột buồm của chiếc thuyền chìm, nắm lấy dây buồm, quay lên tảng đá, hai tay kéo lên. Kéo được hơn hai mươi trượng, nàng rút chuỷ thủ cắt dây, sau đó đưa cánh tay ra, gọi chim điêu đậu xuống vai nàng. Lúc ấy đôi điêu thân thể đã khá nặng, Quách Tĩnh sợ nàng phịu không nổi, bèn chìa tay ra.
Hoàng Dung buộc một đầu dây vào chân con điêu trống, chỉ vào gốc cây lớn một cái, ra hiệu bảo con chim bay đi. Đôi điêu mang sợi dây bay quanh cây liễu mấy vòng rồi bay trở lại. Hoàng Dung kêu lên:
- Ờ, ta là bảo ngươi bay một vòng quanh gốc cây rồi bay lại đây.
Nhưng chim điêu không hiểu tiếng người, chỉ khiến nàng không ngừng tức giận quát tháo. Thử đến lần thứ tám con chim điêu mới vừa khéo vòng quanh gốc cây một vòng. Quách Hoàng hai người cả mừng, đem hai đầu dây buộc lại, dùng sức xiết chặt vào chỗ mấu gồ lên của tảng đá.
Quách Tĩnh nói:
- Dung nhi, cô lên trước đi.
Hoàng Dung nói:
- Không, ta làm bạn với ngươi, ngươi đi trước đi.
Anh Cô nhìn hai người một cái, cũng không nói gì, hai tay nắm sợi dây thừng giữ chắc hai bên đu lần lên bờ.
Hoàng Dung cười nói:
- Tiểu nhân diễn một trò rất hay, Tĩnh đại gia, người phải thưởng nhiều nhiều đấy!
Rồi nhảy lên sợi dây, thi triển khinh công, như một cô nương diễn trò đi dây, múa may trúc bổng, vượt qua mặt sông cuồn cuộn sóng nước đi lên ngọn cây liễu.
Quách Tĩnh chưa luyện qua công phu này, chỉ sợ sẩy chân, không dám làm như nàng, cũng hai tay nắm dây như Anh Cô, thân hình treo trên sợi dây đi lần lên bờ, còn cách bờ vài trượng chợt nghe Hoàng Dung kêu:
- Hừ, ngươi đi đâu thế?
Giọng nói có vẻ rất kinh ngạc. Quách Tĩnh sợ Anh Cô thần trí chưa tỉnh táo lại giở trò gì ra, vội đu thật mau vào, chỉ thấy Anh Cô đang chạy mau giữa đám loạn thạch, bèn nói:
- Bà ta tâm thần đang rối loạn, một người chạy bừa chỉ sợ không ổn, chúng ta đuổi theo.
Hoàng Dung nói:
- Được thôi!
Nhưng vừa sãi chân định đuổi theo, đột nhiên hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi bệt xuống đất, lắc lắc đầu.
Quách Tĩnh biết nàng sau khi bị thương mệt mỏi quá độ, không thể dùng sức chạy mau, bèn nói:
- Cô ngồi đây nghỉ ngơi, để ta đuổi theo bà ta rồi sẽ quay lại.
Lúc ấy sãi chân chạy mau theo Anh Cô, chuyển qua một góc núi thấy phía trước có ba con đường nhỏ, Anh Cô thì bóng dáng đã không thấy đâu không biết đi theo đường nào. Chỗ ấy loạn thạch chập chồng, cỏ cao tới ngực, bốn phía không người, nhìn thấy mặt trời gác núi, trời đã tối dần, lại sợ Hoàng Dung có chuyện gì đành buồn rầu trở lại.
Hai người nhịn đói một đêm trong đám loạn thạch, sáng hôm sau tỉnh dậy, lần theo con đường nhỏ dọc bờ sông xuống núi, định tìm con tiểu hồng mã sẽ lên đường lớn. Đi được nửa ngày tìm được một quán cơm nhỏ, mua ba con gà, ăn một con, hai con thì cho chim điêu ăn.
Đôi điêu đậu trên cây cao, mổ hai con gà trống lông lá rụng lả tả, đang ăn ngon lành, chợt con mái cất tiếng kêu lớn, bỏ nửa con gà ăn dở ra vỗ cánh bay lên phía bắc, con điêu trống bay vọt lên không nhìn, tiếng kêu càng gấp, đuổi mau theo sau. Quách Tĩnh nói:
- Tiếng kêu của hai con điêu có vẻ rất phẫn nộ, không biết thấy cái gì rồi.
Hoàng Dung nói:
- Đuổi theo xem.
Hai người chạy lên đường lớn, chỉ thấy đôi điêu vỗ cánh bay hài vòng, đột nhiên đồng thời mau lẹ sà xuống, đánh một đòn lập tức vọt lên bay mấy vòng lại sà xuống. Quách Tĩnh nói:
- Gặp địch nhân rồi.
Hai người gia tăng cước bộ đuổi tới, chạy hai ba dặm, chỉ thấy trước mặt mái nhà nối liền như vẩy cá, là một khu thị trấn, đôi điêu đang bay lượn trên không như đã bị mất dấu vết.
Hai người đuổi tới ngoài trấn, vẫy tay gọi đôi điêu xuống, nhưng đôi điêu không nhìn ngó gì tới, cứ bay lượn bốn phía tìm kiếm. Quách Tĩnh nói:
- Không biết hai con điêu này đuổi theo kẻ đại thù nào?
Qua một lúc đôi điêu mới lần lượt đáp xuống. Chỉ thấy trên chân con điêu trống đầm đìa máu tươi, có một vết đao chém vào khá sâu, nếu không nhờ gân xương cứng rắn thì cái chân này đã bị chém rụng rồi, nhìn tới con điêu mái thì thấy trên móng chân phải của nó bấu một vật đen đen, lấy ra xem té ra là một mảnh da đầu người dính một túm tóc lớn, chắc là bị nó cào rách, chung quanh miếng da còn là máu.
Hoàng Dung rịt thuốc kim sang cho con điêu trống. Quách Tĩnh lật đi lật lại miếng da đầu nhìn kỹ, trầm ngâm nói:
- Đôi điêu này từ nhỏ vô cùng hiền lành, nếu không bị xâm phạm quyết không khinh dị đả thương ai, tại sao đột nhiên đánh nhau với người?
Hoàng Dung nói:
- Trong này ắt có chuyện rắc rối, chỉ có tìm được người mất miếng da đầu này mới biết rõ thôi.
Hai người nghỉ lại trong khách điếm ở trấn, chia nhau đi hỏi thăm. Nhưng thị trấn rất lớn, nhà cửa đông đúc, hại người hỏi đến tối vẫn không tìm được chút manh mối. Quách Tĩnh nói:
- Ta đi tìm khắp nơi không có ai mất da đầu, thuỷ chung tìm không ra.
Hoàng Dung cười khẽ nói:
- Người kia không có da đầu, chắc phải đội mũ đội khăn che đi.
Quách Tĩnh kêu lên một tiếng "ồ".
Giật mình hiểu ra, nhớ lại mới rồi nhìn thấy trong trấn có không ít người đội khăn, nhưng cũng không thể lột khăn giở mũ từng người ra nhìn kỹ.
Sáng sớm hôm sau đôi điêu bay đi tìm dắt con tiểu hồng mã tới. Hai người nghĩ tới thương thế của Hồng Thất công, lại nhớ tới cái hẹn tỷ võ ở lầu Yên Vũ hôm Trung thu, đôi điêu kết thù oán với người ta cũng không phải là chuyện lớn, lập tức lên đường đi về phía đông.
Hai người cưỡi chung một ngựa nhưng con tiểu hồng mã đi rất mau, đôi điêu bay theo trên không. Dọc đường Hoàng Dung cười nói ồn ào, đùa giỡn vui vẻ hơn cả lúc trước dù là buổi trưa buổi tối cũng không chịu ngủ yên. Quách Tĩnh thấy nàng mệt mỏi, thường khuyên nàng đi nghỉ sớm, nhưng Hoàng Dung không đếm xỉa gì tới có lúc nửa đêm cũng ngồi ôm gối trên giường, tìm những chuyện không quan hệ trò chuyện đùa giỡn với y.
Hôm ấy theo đường phía tây Giang Nam vào phía nam Lưỡng Chiết, giục ngựa chạy suốt một ngày đã tới gần bến đò Đông Hải. Hai người nghỉ trong khách điếm, Hoàng Dung hỏi mượn tiểu nhị một cái giỏ, định ra chợ mua thức ăn về làm cơm.
Quách Tĩnh khuyên:
- Cô mệt mỏi suốt một ngày, cứ ăn cơm của khách điếm thôi.
Hoàng Dung nói:
- Ta nấu cho ngươi ăn, chẳng lẽ ngươi không thích thức ăn ta nấu nướng sao?
Quách Tĩnh nói:
- Tự nhiên là thích, chỉ là cô nên nghỉ ngơi nhiều nhiều, khi nào khỏe hẳn sẽ từ từ nấu cho ta ăn cũng không muộn.
Hoàng Dung nói:
Chương trước | Chương sau