XtGem Forum catalog
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 28 - Trên ngọn thiết chưởng

↓↓

Nguyên là Hồng Thất công tính tình lười biếng, không thích nhận đệ tử dạy võ công, đệ tử trong Cái bang lập được công lớn y mới truyền thụ cho một chiêu vài thức, gọi là khuyến khích. Lê Sinh làm việc hăng hái không tiếc thân cũng chỉ được truyền cho một chiêu Thần long bãi vĩ trong Hàng long thập bát chưởng. Hồng Thất công lại có một tính nết quái lạ là sau khi dạy một lộ công phu cho ai thì không truyền cho người khác nữa, nên sở học của huynh đệ trong Cái bang đều khác nhau, chỉ có Hoàng Dung khéo léo khôn ngoan, thủ đoạn nấu nướng lại cao, được y ưa thích, lại lấy thức ăn ngon ràng buộc nên mới học được mấy mươi môn võ công của y ở trấn Thương Miếu trên Trường Giang, chỉ có điều nàng ham chơi chuộng nhiều, lộ võ công nào cũng chỉ học vài chiêu. Hồng Thất công lại lười chỉ dẫn cặn kẽ, thấy Hoàng Dung học một biết mười, chỉ cần làm đúng theo quyền hình thì cũng không đếm xỉa gì tới nữa, lúc ấy nàng có ý lòe quần cái, đem tất cả bản lĩnh mà Hồng Thất công đích thân truyền thụ thi triển, trong quần cái có người đã học qua, đều không kìm được gọi luôn ra miệng.

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lương trưởng lão đao pháp tinh diệu, nếu dựa vào công phu chân thực thì quả thật còn hơn Hoàng Dung, chỉ là nàng liên tiếp đổi dùng chiêu số quái dị, liên miên không hết, nhất thời hoa mắt váng đầu, không dám ra chiêu, chỉ múa đơn đao tới mức hắt nước vào cũng không lọt, che kín môn hộ.


Trong đao quang quyền ảnh Hoàng Dung chợt thu chưởng về chắp trước ngực, cười nói:


- Ngươi nhận thua chưa?


Lương trưởng lão chưa triển khai sở trường, há chịu nhận thua? Ngọn đơn đao từ bụng lật lại chênh chếch chém xuống. Hoàng Dung không né không tránh, để mặc y một đao ấy chém xuống, chỉ nghe quần cái cùng bật tiếng la hoảng. Giản trưởng lão và Lỗ Hữu Cước quát lớn:


- Dừng tay?


Lương trưởng lão cũng đã biết không hay, vội nhấc đao vung lên, nhưng đã thu lại không kịp, vừa đúng chém trúng tay trái Hoàng Dung, kêu thầm:


- Không xong?


Nhát đao ấy tuy giữa đường đã thu kình, chém xuống không nặng, nhưng nhất định cũng khiến Hoàng Dung phải bị thương, đang vô cùng hối hận, đột nhiên cổ tay trái tê rần, keng một tiếng, ngọn đơn đao đã rơi xuống đất. Y đời nào biết được Hoàng Dung mặc tấm Nhuyễn vị giáp, đao thương không thể xâm phạm, đúng vào lúc y chém xuống không thu đao được, vừa hoảng sợ vừa hối hận thì huyệt Hội tông sau cổ tay ba tấc đã bị Hoàng Dung dùng thủ pháp Lan hoa phất huyệt thủ gia truyền phất trúng.


Hoàng Dung sải chân đạp lên ngọn đơn đao, nghiêng đầu cười nói:


- Thế nào?


Lương trưởng lão vốn cho rằng một đao này nhất định đã chém đối phương bị thương, nào ngờ nàng không hề hấn gì, hoảng sợ ngẩn người không dám lên tiếng, vội nhảy ra. Dương Khang nói:


- Y thị là con gái Hoàng Dược Sư trên người mặc Nhuyễn vị giáp, đao thương không xâm phạm được, cũng chẳng có gì là lạ.


Giản trưởng lão cúi đầu ngẫm nghĩ. Hoàng Dung cười nói:


- Thế nào, ngươi tin không?


Lỗ Hữu Cước liên tiếp đưa mắt ra hiệu, có ý bảo nàng thắng rồi thì thôi.


Y thấy Hoàng Dung võ công tuy rộng nhưng công lực còn kém xa Lương trưởng lão, nếu không xuất kỳ chế thắng thì nhiều lắm cũng chỉ có thể giao đấu ngang tay, võ công của Giản trưởng lão lại cao hơn cả Lương trưởng lão, Hoàng Dung quyết không phải là địch thủ của y, nhưng thấy nàng cười hề hề không đếm xỉa gì tới ánh mắt của mình lại càng lo lắng, đang định lên tiếng nhưng hai tay bị Cừu Thiên Nhận bóp nát, nhịn suốt nửa ngày, lúc ấy càng lúc càng đau, toàn thân toát mồ hôi, làm sao còn nói lên lời?


Giản trưởng lão từ từ ngẩng đầu lên nói:


- Cô nương, ta tới lãnh giáo, lãnh giáo!


Quách Tĩnh đứng cạnh thấy y thần định khí nhàn, tay lỏng chân chậm, đã biết Hoàng Dung không chống nổi y, quyết ý nhận việc này về mình, nhặt sợi dây da trâu lên, bước tới một bước, dùng sức vung mạnh, chiếc dây da bay ra dưới đất cuốn ngọn thiết trượng của Giản trưởng lão bị Cừu Thiên Nhận ném cắm vào đá núi, quát một tiếng:


- Lên!


Ngọn thiết trượng bị sợi dây giật lại bay vọt trở ra.


Ngọn thiết trượng từ trên không bay mau tới Giản trưởng lão, thế như sấm sét không sao đỡ được, Giản trưởng lão biết nếu đưa tay ra chụp, xương tay sẽ lập tức gãy đôi, vội vàng nhảy qua tránh, chỉ sợ quần cái dưới đài bị thương, kêu lớn:


- Dưới đài mau tránh ra!


Chỉ thấy Hoàng Dung đưa ngọn trúc bổng ra, đầu bổng dính vào giữa thiết trượng nhè nhẹ đè xuống. Trong võ học có câu:


- Bốn lượng đỡ ngàn cân", một cái đè ấy tuy nhẹ nhưng chính là chiêu số tinh diệu áp thiên cẩu bối trong Đả cẩu bổng pháp, lực đạo vừa khớp đúng chỗ, đè ngọn thiết trượng lại trên đài, cười nói:


- Ngươi dùng thiết trượng, ta dùng trúc bổng, chúng ta qua chiêu cho vui.


Giản trưởng lão kinh nghi không thôi, đã quyết ý không thắng là hàng, khom lưng nhặt trượng, đầu trượng chúc xuống, đuôi trượng hướng lên, khom lưng nói:


- Xin cô nương bổng hạ lưu tình.


Đầu trượng chúc xuống là lễ số cực kỳ cung kính của người võ lâm khi qua chiêu với bậc tôn trưởng, ý tứ là nói không dám đối địch ngang hàng, qua chiêu chỉ là xin dạy bảo võ nghệ cho.


Hoàng Dung đưa trúc bổng ra, một chiêu Bát cẩu triều thiên dính luôn vào đầu trượng khều một cái hất lên, cười nói:


- Không cần đa lễ, chỉ sợ bản lĩnh của ta không bằng ngươi đâu.


Ngọn thiết trượng này là binh khí Giản trưởng lão đã sử dụng mấy mươi năm, bị nàng khều nhẹ một cái lại giữ không vững, đầu trượng hất lên đập thẳng vào trán, y vội rung cổ tay giữ chặt, càng ngấm ngầm hoảng sợ, lúc ấy theo đúng quy củ của kẻ vãn bối nhường ba chiêu rồi ra một chiêu Tần vương tiên thạch che đỡ sau lưng và vai, lúc phản kích sử dụng Phong ma trượng pháp của hảo hán Lỗ Trí Thâm ở Lương sơn Bạc truyền lại.


Hoàng Dung thấy đòn phản kích của y oai mãnh dị thường, chỉ cần bị đầu trượng của y quét trúng thì dù có Nhuyễn vị giáp hộ thân cũng khó tránh khỏi bị nội thương, không dám coi thường, liền triển khai Đả cẩu bổng pháp sư phụ dạy cho, nép người sấn thẳng vào bóng trượng. Ngọn thiết tưởng nặng hơn ba mươi cân, ngọn trúc bổng chỉ hơn mười lạng, nhưng bổng pháp mà bang chủ Cái bang nhiều đời truyền lại quả thật tinh vi ảo diệu, tuy hai thứ binh khí nặng nhẹ khác hẳn nhau, lớn nhỏ không bằng nhau, nhưng qua vài chiêu thì ngọn thiết trượng to như cánh tay trẻ con lại bị một ngọn trúc bổng nhỏ ép tới mức không thi triển được nữa.


Giản trưởng lão lúc đầu chỉ sợ lỡ tay đánh gãy ngọn trúc bổng quý báu nhiều đời của bản bang, ra đòn rất có chừng mực, thiết trượng vừa chạm chưa dính vào trúc bổng đã lập tức thu về. Nào ngờ bổng pháp của Hoàng Dung lợi hại vô cùng, hoặc điểm vào huyệt đạo, hoặc đâm chỗ yếu hại, Giản trưởng lão bị bức phải thu trượng đỡ gạt, sau hơn mười hợp, bốn phương tám hướng đều là bóng bổng, dốc sức đón đỡ vẫn không kịp, làm sao còn rảnh tay mà giữ cho không va chạm vào trúc bổng?


Quách Tĩnh vô cùng thán phục "Võ công của ân sư quả thật không thể lường được.


Lại nghĩ:


- Bây giờ không biết lão nhân gia người đang ở đâu? Vết thương không biết đã khá chưa?


Chợt thấy bổng pháp của Hoàng Dung đột nhiên thay đổi, ba ngón tay nắm vào giữa bổng múa thành một vòng tròn như đùa giỡn.


Giản trưởng lão sửng sốt, ngọn thiết trượng rung lên điểm mau vào vai trái đối phương. Hoàng Dung lật mau trúc bổng lại, đè lên chỗ cách mũi trượng hơn một thước, thuận tay trượt một cái, chiêu này có tới chín mươi chín phần mượn kình lực của đối phương. Giản trưởng lão chỉ cảm thấy thiết trượng như muốn bay ra khỏi tay, vội vận kình rút lại, nào ngờ ngọn thiết trượng đã bị trúc bổng dính cứng vào, thiết trượng thu về trúc bổng cũng đâm tới. Y trong lòng cả sợ, liên tiếp thay đổi dùng bảy tám trượng pháp nhưng thủy chung vẫn không thoát khỏi bị ngọn trúc bổng đè lên.


Đả cẩu bổng pháp có tất cả tám khẩu quyết là buộc, đập, trói, đâm, khều, dẫn, khóa, xoay, lúc ấy Hoàng Dung dùng khẩu quyết chữ trói, trúc bổng như một sợi dây mây cứng dẻo buộc vào một gốc cây lớn rồi, cho dù gốc cây có to gấp mười lần thì bất kể nghiêng lắc thế nào cũng đừng hòng thoát được.


Lại đánh thêm vài chiêu, Giản trưởng lão vận sức ra hai tay sử dụng Đại lực Kim cương trượng pháp, thiết trượng rít gió vù vù, nhưng y vung qua đông thì trúc bổng theo qua đông, y vung qua tây thì trúc bổng theo qua tây. Hoàng Dung không hề dùng lực, bổng theo trượng đi, xem ra tựa hồ toàn do Giản trưởng lão sắp xếp, nhưng thật ra như bóng theo hình, mượn lực chế địch, cũng như năm xưa Quách Tĩnh thuần phục con tiểu hồng mã, cho nó mặc sức phi mau, thủy chung vẫn ngồi vững vàng trên lưng ngựa.


Đại lực Kim cương trượng pháp sử dụng được một nửa, Giản trưởng lão đã càng không còn chút nào nghi ngờ, đang định buông trượng nhận thua, Bành trưởng lão đột nhiên kêu lên:


- Dùng Cầm nã thủ chụp đầu bổng của y thị.


Hoàng Dung nói:


- Được, ngươi tới mà chụp!


Bổng pháp lại biến đổi, dùng khẩu quyết chữ xoay. Khẩu quyết chữ trói là theo đối phương qua đông qua tây, còn khẩu quyết chữ xoay là khiến đối phương phải theo mình, chỉ thấy trúc bổng hóa thành một vòng ánh sáng xanh biếc, điểm mau tới các đại huyệt Cường gian, Phong phủ, Đại chuỳ, Linh đài, Huyền khu trên lưng Giản trưởng lão. Những huyệt đạo này đều ở giữa lưng, chỉ cần bị đầu bổng điểm trúng thì không chết ắt bị thương. Giản trưởng lão biết nguy hiểm nhưng đã không kịp rút trượng về đỡ, đành nhảy mau về phía trước để tránh. Hoàng Dung điểm đánh liên miên bất tuyệt, điểm một huyệt không trúng lại điểm huyệt khác, đầu bổng cứ chớp chớp trên các huyệt đạo sau lưng y.


Giản trưởng lão không còn cách nào đành nhảy mau về phía trước, nhưng tránh được bổng trước thì bổng sau lại tới. Y gia tăng kình lực dưới chân, muốn tìm cơ hội quay lại, nhưng y nhảy càng mau ngọn trúc bổng điểm tới cũng càng mau.


Quần cái dưới đài thấy y nhảy nhót quanh Hoàng Dung, xoay thành một vòng tròn lớn. Hoàng Dung đứng giữa, ngọn trúc bổng không rời khỏi hậu tâm của y, trúc bổng từ tay trái chuyển qua tay phải rồi từ tay phải chuyển qua tay trái chứ thân hình không cần chuyển động, trông rất ung dung nhàn nhã. Vòng tròn của Giản trưởng lão càng lúc càng rộng, ép Lỗ Hữu Cước và hai trưởng lão Bành Lương phải lui xuống né tránh.


Giản trưởng lão lại chạy bảy tám vòng, cao giọng kêu lên.


- Hoàng cô nương thủ hạ dung tình, ta phục ngươi rồi!


Miệng kêu lớn nhưng chân không hề dám dừng bước.


Hoàng Dung cười nói:


- Ngươi gọi ta bằng gì?


Giản trưởng lão vội nói:


- Phải, phải? Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân tham kiến bang chủ:


Ðịnh quay người lại làm lễ nhưng thấy ngọn trúc bổng vẫn không ngừng điểm tới, đành liên tiếp nhảy tránh, cuối cùng mồ hôi toát ra đầy lưng, mớ râu bạc đã ướt hết. Hoàng Dung đã hả giận, cũng không quá đáng, tươi cười thu trúc bổng lại, dùng khẩu quyết chữ khều trượt lên trên ngọn thiết trượng chuyển lực đạo nhạy nhanh của Giản trưởng lão lên đó, ngọn thiết trượng lập tức bay tung lên trời.


Giản trưởng lão như được đại xá, lập tức buông tay quay người khom lưng vái dài. Quần cái dưới đài thấy thần kỹ Đả cẩu bổng pháp của nàng càng không nghi ngờ gì nữa, đồng thanh nói lớn:


- Tham kiến bang chủ?


Rồi bước lên làm lễ.


Giản trưởng lão bước tới một bước, đang định khạc một ngụm nước bọt vào mặt Hoàng Dung, chợt thấy khuôn mặt trắng muốt như bạch ngọc của nàng lóng lánh tựa san hô, đẹp như hoa xuân, tươi như ráng sớm, ngụm nước bọt làm sao nhổ ra được? Đang lúc ngần ngừ, ực một tiếng nuốt ngụm nước bọt trở xuống, chợt nghe trên đầu có tiếng gió, ngọn thiết trượng đã rơi xuống. Y sợ Hoàng Dung nghi ngờ, không dám đưa tay ra đón, tung người nhảy tránh.


Bóng người chớp lên, một người đã lên tới đài chụp ngọn thiết trượng, chính là Bành trưởng lão đứng thứ ba trong bốn trưởng lão. Hoàng Dung bị y dùng Nhiếp tâm pháp bắt sống, căm hận y nhất, thấy người này bước lên, chính hợp ý mình, cũng không nói nhiều, nhấc trúc bổng lên điểm vào huyệt Tử cung trước ngực y, muốn dùng khẩu quyết chữ xoay liên tiếp điểm vào đại huyệt trước ngực y, ép y không ngừng lùi lại, so với Giản trưởng lão mới rồi thì còn tàn độc hơn.


Bành trưởng lão gian hoạt vô cùng, biết võ công của mình không bằng Giản trưởng lão, y còn không chống nổi thì mình càng không cần phải thử nữa, thấy trúc bổng của Hoàng Dung điểm tới, không né không tránh, chắp hai tay làm lễ.


Hoàng Dung điểm ngọn trúc bổng lên huyệt Tử cung của y, còn giữ kình chưa phát, tức giận hỏi:


- Ngươi muốn gì?


Bành trưởng lão nói:


- Tiểu nhân tham kiến bang chủ!


Hoàng Dung tức giận trợn mắt nhìn y một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, không kìm được trong lòng hơi rúng động, vội quay đầu đi, nhưng nói ra cũng kỳ quái, biết rõ là nhìn vào mắt y ắt sẽ bị hại nhưng lại không thể tự chủ, cứ muốn nhìn lại một lần. Vừa quay đi, chợt thấy ánh tinh quang trong hai mắt y rực lên phóng ra làm hồn phách người ta rúng động, lần này đã không kịp quay đi, lập tức nhắm mắt lại. Bành trưởng lão cười khẽ nói:


- Bang chủ, người mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi.


Thanh âm nhu hòa êm ái dễ nghe. Hoàng Dung quả nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nghĩ thầm mình vất vả suốt đêm, cũng đúng là nên nghỉ ngơi, vừa nghĩ như thế lập tức thấy mắt mỏi miệng đắng, tinh thần bải hoải.


Giản trưởng lão lúc ấy đã tôn Hoàng Dung làm bang chủ, tự nhiên phải hết lòng hết sức bảo vệ nàng, biết Bành trưởng lão lại muốn dùng Nhiếp tâm pháp, sấn lên quát:


- Bành trưởng lão, ngươi dám đối xử với bang chủ như thế à?


Bành trưởng lão cười khẽ, hạ giọng nói:


- Bang chủ muốn nghỉ ngơi, cô ta đã mệt thật rồi, ngươi đừng làm kinh động.


Hoàng Dung trong lòng biết nguy hiểm, nhưng toàn thân nhũn ra, hai mắt díp lại muốn ngủ, cho dù trời có sập xuống cũng phải ngủ một giấc sẽ nói chuyện, đúng lúc thần trí nửa mê nửa tỉnh ấy chợt muốn nói với Quách Tĩnh một câu, lập tức như tỉnh mộng, kêu lên:


- Tĩnh ca ca, ngươi nói trong chân kinh có Di hồn đại pháp gì đó phải không?


Quách Tĩnh đã sớm thấy không hay, nghĩ nếu Bành trường lão lại dùng tà pháp sẽ lập tức sấn lên một chưởng đập chết y ngay, nghe Hoàng Dung nói thế vội nhảy lên đài, ghé vào tai nàng đọc lại một lượt đoạn ấy trong kinh văn.


Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh đọc kinh văn, bảo nàng theo đúng pháp môn, từ Nhiếp tâm chỉ tới Thể chân chỉ, nàng nội công vốn có căn bản, lại rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ngay, lập tức nhắm mắt mặc niệm, hơi thở và tinh thần quán thông với nhau, không bao lâu đã trở lại cảnh giới yên ổn lặng lẽ, mở to mắt ra, tinh thần như có ý, như vô ý, đã đạt tới cảnh giới vong ngã.


Bành trưởng lão thấy nàng nhắm mắt hồi lâu, chỉ cho rằng nàng đã bị lời nói của mình dẫn dụ đã ngủ say rồi, đang mừng thầm, lại định dùng quỷ kế, đột nhiên thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình mỉm cười cũng mỉm cười lại một cái, nhưng thấy nàng cười có vẻ rất thoải mái, không biết vì sao chỉ thấy toàn thân lâng lâng thoải mái lạ thường, không tự chủ được bật tiếng hô hô cười rộ.


Hoàng Dung nghĩ công phu ghi chép trong Cửu âm chân kinh quả nhiên vô cùng lợi hại, chỉ trong một nụ cười đã thắng được đối phương, lúc ấy cũng khanh khách cười nhạt. Bành trưởng lão biết không hay, vội vàng trấn nhiếp tâm thần, nào ngờ lúc kinh hoàng luống cuống ấy tâm thần lại càng khó ổn định, thấy Hoàng Dung cười híp cả hai mắt, làm sao còn có thể tự kìm chế được, đứng thẳng người lên ôm bụng cười rũ ra. Chỉ nghe y ha ha hi hi ối cha ái chà, vừa kêu vừa cười, càng cười càng lớn, tiếng cười truyền ra xa xa trên mặt hồ.


Quần cái ngớ mặt nhìn nhau không biết y cười gì Giản trưởng lão liên tiếp kêu lên:


- Bành trưởng lão ngươi làm gì thế? Sao dám bất kính với bang chủ như thế?


Bành trưởng lão chỉ vào mũi y, cười gập cả người. Giản trưởng lão còn cho rằng trên mũi mình có gì lạ, đưa tay áo dùng sức chùi mấy cài Bành trưởng lão lại càng cười dữ hơn, lộn nhào một cái, lật luôn xuống đài, nắm dưới đất lăn lộn cười rộ.


Quần cái lúc ấy mới biết là không hay. Hai tên đệ tử thân tín của Bành trưởng lão bước lên đỡ bị y vung tay xô ra, cười lớn không ngớt, không đầy thời gian uống cạn chén trà đã cười tới mức không còn hơi nữa, mặt mũi đỏ bầm. Nên biết Nhiếp tâm thuật hoặc Nhiếp hồn đại pháp là dùng lực lượng tinh thần mạnh mẽ chuyên nhất để khống chế tâm linh đối phương, vốn không có gì quái lạ, đời sau hoặc gọi là thuật thôi miên, hoặc gọi là phân tâm học, hoặc gọi là Trị liệu tinh thần vân vân, chỉ là đương thời biết như thế nhưng không biết vì sao lại như thế nên không khỏi có chỗ sợ sệt. Nếu là người thường bị Di hồn đại pháp thì chỉ choáng váng muốn ngủ thôi, vốn không có gì đáng ngại lắm, nhưng y đang tụ tinh hội thần vận dụng Nhiếp tâm thuật để đối phó với Hoàng Dung, bị nàng đột nhiên phản kích nên lại mắc họa, so với người thường còn nguy hiểm gấp mười.


Giản trưởng lão nghĩ chỉ cần y cười thêm một lúc nhất định sẽ đứt hơi mà chết, bèn khom lưng nói với Hoàng Dung:


- Kính bẩm bang chủ: Bành trưởng lão vô lễ với bang chủ, vốn đáng trị tội thật nặng, nhưng xin bang chủ đại lượng khoan thứ.


Lỗ Hữu Cước và Lương trưởng lão cũng khom người cầu khẩn, tiếng cầu khẩn xen lẫn với tiếng cười sằng sặc yếu dần của Bành trưởng lão.


Hoàng Dung hỏi Quách Tĩnh:


- Tĩnh ca ca, được chưa?


Quách Tĩnh nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016
Truyện tranh Dọn phòng

Truyện tranh Dọn phòng

   Dọn phòng      Phòng ốc bừa bộn là thói quen xấu của rất nhiều người. Đôi

04-10-2016
Bốn ngón tay

Bốn ngón tay

Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính

30-06-2016
Chuyện xóm trọ

Chuyện xóm trọ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Là sinh viên năm

24-06-2016
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Lối về

Lối về

Sau hơn hai năm làm công nhân, ước mong thoát khỏi làng quê mà rôi giờ đây tôi chẳng

24-06-2016