Trình Dao Gia do dự không động đậy. Âu Dương Khắc tức giận nói:
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi không nghe lời ta à?
Trình Dao Gia trong lòng run sợ đành ra đóng cửa. Âu Dương Khắc cười nói:
- Đêm qua hai ngươi thành thân, ta bên kia vách nghe thấy rất rõ. Động phòng hoa chúc lại không cởi quần áo, trên đời không có loại vợ chồng nào như thế. Ngay cả tân nương nhà ngươi cũng không biết làm, ta sẽ dạy ngươi. Ngươi cởi hết quần áo trên người ra, chỉ còn để lại nứa mảnh vải, ta sẽ lập tức cho chồng ngươi chết ngay, ngươi sẽ trở thành tiểu quả phụ phong lưu đấy!
Lục Quán Anh không thể động đậy nhưng nghe thấy rất rõ ràng, chỉ tức giận trợn mắt cơ hồ muốn rách khóe, có ý muốn bảo vợ đừng kể gì tới mình, mau mau bỏ chạy, nhưng khổ nỗi không thể nói ra lời.
Lúc Âu Dương Khắc chụp Lục Quán Anh, Hoàng Dung đã đóng kín cửa mật thất, cầm chuỷ thủ chờ y xông vào lần thứ hai sẽ động thủ, nghe y bảo Trình Dao Gia cởi áo bất giác vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng tính nết trẻ con, tuy ghét Âu Dương Khắc vô sỉ nhưng không kìm được, cũng muốn nhìn xem Trình đại tiểu thư rụt rụt rè rè rốt lại có chịu cởi áo không.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Cởi áo quần thì có gì quan trọng? Lúc ngươi lọt lòng mẹ cũng có mặc quần áo đâu? Ngươi muốn giữ thể diện hay muốn y chết?
Trình Dao Gia trầm ngâm hồi lâu, thê thảm nói:
- Ngươi giết y đi thôi!
Âu Dương Khắc dù sao cũng không ngờ nàng lại nói thế, đang thoáng sửng sốt thì thấy nàng cầm ngang trường kiếm đưa lên cổ, vội vươn tay phóng ra một ngọn Thấu cốt đinh, keng một tiếng đánh rơi trường kiếm của nàng xuống đất.
Trình Dao Gia cúi xuống nhặt kiếm, chợt nghe có người đập cửa kêu lên:
- Chủ quán, chủ quán!.
Lại là giọng con gái. Nàng trong lòng cả mừng:
- Có người tới, cục diện có thể thay đổi vội cúi xuống nhặt trường kiếm, lập tức ra mở tung cửa lớn.
Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc tang phục đứng giữa cửa, đầu bịt khăn trắng, trên lưng đeo đao, hình dung tiều tụy nhưng vẫn không che được sắc đẹp rạng rỡ.
Trình Dao Gia bất kể nàng là nhân vật thế nào vẫn là trong cảnh nguy hiểm lại có cứu tinh tới, vội nói:
- Mời cô nương vào.
Cô gái kia thấy nàng y phục hoa lệ, dung mạo xinh đẹp, tay cầm trường kiếm, hoàn toàn không ngờ người ra mở cửa ở chỗ quán nhỏ thôn hoang này lại là một nhân vật như thế, bất giác sửng sốt, nói:
- Có hai cỗ quan tài ở ngoài, đưa vào được không?
Trình Dao Gia chỉ mong nàng vào, đừng nói hai cỗ quan tài cho dù là một trăm cỗ, một ngàn cỗ cũng còn mong mà không được, vội nói:
- Tốt lắm, tốt lắm?
Thiếu nữ kia càng cảm thấy kỳ quái nghĩ thầm:
- Quan tài vào nhà tại sao lại tốt lắm rồi quay ra ngoài vẫy tay, tám người phu khiêng hai cỗ quan tài sơn đen bước vào sảnh.
Thiếu nữ kia quay lại, vừa nhìn thấy Âu Dương Khắc giật nảy mình soạt một tiếng rút thanh yêu đao ra khỏi vỏ. Âu Dương Khắc hô hô cười rộ, kêu lên:
- Trên trời đã định chúng ta có duyên, đúng là có trốn cũng không thoát. Diễm phúc đưa tới tận cửa, không hưởng thì có tội với trời.
Thiếu nữ ấy chính là Mục Niệm Từ từng bị y bắt.
Nàng quyết định chia tay với Dương Khang ở huyện Bảo ứng, đau lòng cắt tóc, muôn ý nghĩ đều như tro nguội, nghĩ trên đời còn một việc chưa làm xong, lúc ấy trở lên Trung đô nhận lại linh cữu vợ chồng Dương Thiết Tâm đang gởi ở chùa, hộ tống về nam, muốn về an táng ở chỗ ở cũ của nghĩa phụ nghĩa mẫu tại thôn Ngưu Gia phủ Lâm An rồi sẽ xuất gia làm ni cô. Lúc ấy Mông Cổ phát đại binh tấn công, Trung đô bị bao vây, giữa lúc binh lửa mà một cô gái mang theo hai cỗ quan tài về nhà, trên đường gian khổ không sao nói xiết, trải qua muôn cay ngàn đắng mới đưa được linh cữu về tới nới. Nàng trước nay chưa từng tới thôn Ngưu Gia, thấy nhà cửa trong thôn đều dột nát, duy có tửu điếm của cô Ngốc này bèn vào hỏi thăm, nào ngờ gặp phải Âu Dương Khắc.
Nàng không biết cô gái xinh đẹp mặc áo gấm trước mặt cũng bị tên ma đầu này hà hiếp, hôm ấy lúc Trình Dao Gia bị bắt thì Mục Niệm Từ đã bị Âu Dương Khắc nhốt vào trong quan tài, hai người chưa từng gặp nhau, còn cho rằng Trình Dao Gia là tỳ thiếp của y, lúc ấy chém nhứ nàng một đao, cướp cửa định chạy ra, chỉ nghe tiếng áo phất gió, một bóng người vượt qua đỉnh đầu vọt ra.
Mục Niệm Từ giơ đao đâm lên, Âu Dương Khắc thân hình đang trên không, ngón cái và ngón trỏ tay phải đã nắm lấy sống đao, tay phải nắm chặt cổ tay nàng.
Mục Niệm Từ đao rời khỏi tay, thân hình vọt lên không, hai người đồng thời rơi xuống một cỗ quan tài vừa khiêng tới cửa. Bốn người phu đồng thanh kêu lên:
- Ái chà!
Cỗ quan tài rơi xuống đất, đè lên tám cái chân của bốn người phu làm năm sáu cái bị thương. Âu Dương Khắc tay trái ôm Mục Niệm Từ vào lòng, tay phải dùng sống đao đập túi bụi. Bốn người phu hoảng sợ kêu la inh ỏi, bò qua cỗ quan tài chạy mau ra ngoài, bốn người còn lại cũng vứt quan tài xuống, không dám đòi tiền công nữa, nhao nhao bỏ chạy.
Lục Quán Anh thân hình rời khỏi tay địch nhân, lập tức ngã quỵ xuống.
Trình Dao Gia bước tới đỡ y lên, nàng rất mờ mịt trước tình thế hiện tại, đang nghĩ cách thoát thân, Âu Dương Khắc tay trái ấn xuống quan tài một cái, tay phải ôm Mục Niệm Từ vọt lên mép bàn, thuận tay chụp lại lại nắm được khuỷu tay phải Trình Dao Gia. Y điểm vào huyệt đạo của hai nữ lang, ngồi trên mép bàn, tay trái ôm, tay phải vuốt, hô hô cười rộ, kêu lên.
- Hoàng muội tử, cô cũng ra đây thôi.
Đang lúc đắc ý, ở cửa có bóng người chớp lên, một công tử thiếu niên tiến vào, chính là Dương Khang.
Y và bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt, Bành Liên Hổ bò dưới háng Hoàng Dược Sư ra, chạy ra khỏi thôn Ngưu Gia. Mọi người bị một phen đại sỉ nhục này, đều cúi đầu im lặng bước đi. Dương Khang nghĩ muốn trả thù không nhờ Âu Dương Phong ra tay không được, nhưng y vào hoàng cung lấy sách chưa về, lúc ấy bèn nói với Hoàn Nhan Hồng Liệt, một mình trở lại chờ ở khu ừng ngoài thôn. Đêm ấy Chu Bá Thông, Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư ba người thoắt tới thoắt lui, thân pháp mau lẹ, với công phu của Dương Khang thì giữa ban đêm làm sao nhìn rõ? Đến sáng sớm hôm sau lại thấy Mục Niệm Từ đưa quan tài vào thôn. Y đột nhiên động tâm, rón rén theo sau, thấy nàng vào quán, đám phu khiêng quan tài lại chạy mau ra, cảm thấy ngạc nhiên, nhìn vào khe cửa thấy Hoàng Dược Sư đã không có ở đó, Mục Niệm Từ lại bị Âu Dương Khắc ôm vào lòng, đang định giở trò khinh bạc.
Âu Dương Khắc thấy y bước vào, kêu lên:
- Tiểu vương gia, ngươi về rồi!
Dương Khang gật gật đầu. Âu Dương Khắc thấy nét mặt y có vẻ khác lạ, lên tiếng an ủi:
- Năm xưa Hàn Tín cũng từng bị cái nhục chui qua dưới khố, đại trượng phu biết co biết duỗi, chuyện đó không đáng gì. Để chú ta về sẽ giúp ngươi hả giận.
Dương Khang gật gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Mục Niệm Từ. Âu Dương Khắc cười nói:
- Tiểu vương gia, hai mỹ nhân này của ta đúng là đẹp chứ.
Dương Khang lại gật gật đầu. Hôm ấy Mục Niệm Từ và Dương Khang tỷ võ ở Trung đô, Âu Dương Khắc còn chưa tới, nên không biết giữa hai người có một đoạn uyên nguyên.
Dương Khang lúc đầu không để ý tới Mục Niệm Từ, về sau thấy nàng đối với mình một mảnh tình sâu không khỏi cảm động, bèn hẹn chuyện hôn nhân, lúc ấy thấy Âu Dương Khắc ôm nàng vào lòng, trong lòng rất căm hận nhưng ngoài mặt không hề động thanh sắc.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Đêm qua ở đây có người thành thân, trong bếp có rượu và gà, tiểu vương gia, phiền ngươi vào trong mang ra, chúng ta cùng uống vài chén. Ta bảo hai người đẹp này cởi hết quần áo nhảy múa cho ngươi uống rượu.
Dương Khang cười nói:
- Vậy thì hay lắm.
Mục Niệm Từ đột nhiên nhìn thấy Dương Khang, mừng sợ xen lẫn, nhưng thấy y hoàn toàn không nhìn ngó gì tới mình đã vô cùng tức giận, lại thấy y dáng vẻ khinh bạc, muốn cùng Âu Dương Khắc hành hạ làm nhục mình, trong đòng càng thêm thê lương, quyết ý chỉ cần tay chân được tự do sẽ lập tức tự sát trước mặt gã bạc tình, cũng được giải thoát, từ nay không biết tới nỗi sầu khổ trên đời nữa.
Chỉ thấy y quay vào bếp mang rượu thịt ra, cùng ngồi ăn uống với Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc rót hai chén rượu, kề lên miệng hai người Mục Trình, cười nói:
- Uống rượu trước để giúp hứng mà ca múa.
Hai cô gái tức giận cơ hồ ngất đi, nhưng khổ nỗi huyệt đạo bị điểm, nhìn thấy chén rượu kề trên môi nhưng không sao quay đầu đi được, đều bị y đổ cho mỗi người nửa chén.
Dương Khang nói:
- Âu Dương tiên sinh, công phu của ngươi ta rất khâm phục, xin kính ngươi một chén trước rồi sẽ xem ca múa.
Âu Dương Khắc đón chén rượu trên tay Dương Khang uống một hơi cạn sạch, đưa tay giải khai huyệt đạo cho hai cô gái, hai tay lại đè lên yếu huyệt trên lưng họ, cười nói:
- Ngoan ngoãn nghe ta sai bảo thì không những không nếm mùi đau khổ mà còn rất vui vẻ.
Rồi nhìn Dương Khang nói:
- Tiểu vương gia, ngươi thích cô nào thì cứ tùy ý chọn trước!
Dương Khang cười khẽ nói:
- Chuyện đó thì xin cám ơn.
Mục Niệm Từ chỉ hai chiếc quan tài ở cửa hung dữ quát:
- Dương Khang, ngươi xem linh cữu của ai kia?
Dương Khang quay đầu nhìn, thấy trên một chiếc quan tài có một hàng chữ viết bằng sơn đỏ: Linh cữu của nghĩa sĩ Đại Tống Dương Thiết Tâm trong lòng chợt hoảng sợ nhưng ngoài mặt làm ra vẻ không để ý, nói:
- Âu Dương tiên sinh, ngươi cứ giữ chặt hai cô gái này để ta mò bàn chân họ, xem ai bàn chân nhỏ hơn thì ta chọn người ấy.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Tiểu vương gia quả là người giỏi! Ta thấy nhất định là chân cô ta nhỏ hơn.
Nói xong thò tay xuống mò bàn chân Trình Dao Gia một cái lại nói:
- Ta bình sinh có một môn công phu, chỉ cần nhìn thấy mặt con gái là biết ngay thân thể cô ta ra sao.
Dương Khang cười nói:
- Bội phục, bội phục. Ta lạy ngươi làm sư phụ, xin ngươi truyền cho ta tuyệt kỹ ấy.
Nói xong cúi xuống gầm bàn. Mục Trình hai người đều đã định chủ ý, chỉ cần y đưa tay mò tới thì sẽ nhắm vào thái dương của y đá cho một đá. Dương Khang cười nói:
- Âu Dương tiên sinh, ngươi cứ uống thêm chén nữa, để ta mò xem ngươi đoán đúng hay không.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Được?
Rồi bưng chén rượu lên.
Dương Khang từ gầm bàn liếc mắt nhìn lên, thấy y đang ngửa đầu uống rượu, đột nhiên rút nửa ngọn thương sắt trong bọc ra, vận kình lên cánh tay đẩy ra cổ tay, nghiến răng đẩy mạnh ra phía trước, soạt một tiếng đâm trúng bụng dưới Âu Dương Khắc ngập sâu vào năm sáu tấc kế lật người nhào một vòng ra khỏi gầm bàn.
Biến cố này xảy ra bất ngờ, Hoàng Dung, Mục Niệm Từ, Lục Quán Anh, Trình Dao Gia tất cả đều giật nảy mình, chỉ biết đã có biến cố lớn nhưng chưa thấy chuyện xảy ra dưới gầm bàn. Âu Dương Khắc hai tay rung mạnh lên hất hai người Mục Trình ra hai bên, chén rượu trong tay ném mau ra. Dương Khang cúi đầu tránh qua, choang một tiếng, cái chén vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh dưới đất, đủ thấy lực đạo trong một cái ném này quả thật ghê người.
Dương Khang lăn một vòng dưới đất, vốn định lăn ra bên ngoài, nào ngờ ngoài cửa đã bị quan tài cản trở. Y lật người đứng dậy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Âu Dương Khắc hai tay chống vào bàn, gục người về phía trước, trên mặt như cười mà không phải cười, hai mắt nhìn y chằm chằm, thần sắc vô cùng quái dị. Dương Khang không kìm được rùng mình một cái, trong lòng chỉ nghĩ cách chạy ra khỏi cổng, nhưng bị y nhìn chằm chặp, thân hình như cứng đờ ra, không sao động đậy được.
Âu Dương Khắc ngẩng đầu lên trời hô hô cười rộ, nói:
- Họ Âu Dương ta tung hoành nửa đời, không ngờ hôm nay chết trong tay tiểu tử ngươi. Chỉ là ta trong lòng quả thật không hiểu rõ, tiểu vương gia, tại sao ngươi lại muốn giết ta?
Dương Khang điểm hai chân một cái, thân hình vọt lên, định chạy ra ngoài cửa mới trả lời y, nhưng đang trên không đột nhiên thấy phía sau có một luồng kình phong đánh tới, sau gáy đã bị một bàn tay như móc sắc nắm chặt không chạy được nữa, rơi luôn xuống dưới, cùng Âu Dương Khắc đồng thời ngồi lên nắp quan tài.
Âu Dương Khắc nói:
- Ngươi không chịu nói là muốn ta chết không nhắm mắt à?
Dương Khang huyệt đạo sau cổ đã bị y nắm chặt không thể động đậy, đã biết khó mà thoát thân, cười nhạt nói:
- Được thôi, ta nói cho ngươi nghe. Ngươi biết cô ta là ai không?
Nói xong chỉ Mục Niệm Từ một cái. Âu Dương Khắc nhìn qua, thấy Mục Niệm Từ cầm đao trong tay định xông tới cứu viện, nhưng lại sợ y đả thương Dương Khang, dáng vẻ rất quan tâm giống hệt như Trình Dao Gia mới rồi đối với Lục Quán Anh, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói:
- Cô ta.., cô ta... :
Ðột nhiên ho lên sặc sụa.
Chương trước | Chương sau