Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 92 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 22 - Cưỡi cá ngao du

↓↓

Hồng Thất công nói:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Các ngươi chạy mau ra sau núi, đừng lo cho ta.


Hai cách ấy Hoàng Dung đều đã tính tới, nhưng bất kể là liều mạng đánh nhau hay bỏ chạy thì sư phụ cũng phải mất mạng, kế sách hiện tại chỉ còn cách ẩn nhẫn cầu toàn, lúc ấy nhảy xuống đất nói:


- Được thôi, ta đi xem vết thương của y ra sao.


Âu Dương Phong hừ một tiếng, lại quát:


- Tiểu tử họ Quách kia, ngươi cũng xuống đây cho ta, muốn ngủ ngon à? ý hay đấy.


Quách Tĩnh nén giận không nói gì cũng nhảy xuống đất. Âu Dương Phong nói:


- Từ giờ đến sáng phải tìm cho ta một trăm cây gỗ lớn, thiếu một cây thì đánh gãy một chân ngươi, thiếu hai cây thì đánh gãy hai chân ngươi?


Hoàng Dung nói:


- Cần gỗ để làm gì?


Mà nói lại thì đêm hôm thể này đi đâu mà tìm?


Âu Dương Phong chửi:


- Con nha đầu lắm lời? Có can hệ gì tới ngươi? Mau đi hầu hạ cháu ta, chỉ cần có chỗ nào hơi không chu đáo thì ta đánh nát đầu ngươi ra đấy!


Hoàng Dung lấy tay ra hiệu cho Quách Tĩnh bảo y cố gắng làm theo, không nên hé miệng làm hỏng chuyện.


Nhìn theo thân hình Âu Dương Phong và Hoàng Dung khuất dần trong bóng đêm, Quách Tĩnh ôm đầu ngồi xuống đất, giận tới mức mấy lần suýt ứa nước mắt.


Hồng Thất công chợt nói:


- Cha ơi, mẹ ơi, ta từ nhỏ cũng từng làm nô lệ của người Kim, nhưng nổi khổ ấy tính ra cũng chưa đáng gì.


Quách Tĩnh giật mình nghĩ thầm:


- Té ra ân sư ngày xưa làm nô lệ, về sau lại luyện thành võ công cái thế. Mình hôm nay ẩn nhẫn một lúc, chẳng lẽ lại không thể nhịn nhục sao?.


Bèn đốt một nhánh tùng đi ra sau núi, triển khai Hàng long thập bát chưởng đánh gãy từng cây từng cây gỗ to bằng cái bát lớn. Y biết Hoàng Dung cơ trí vô song, lúc bị quần tà vây hãm trong Triệu vương phủ vẫn có thể thoát hiểm thì hôm nay cho dù gặp phải tai ách, nghĩ chắc cũng có thể tự giải thoát, liền chuyên tâm vào việc chặt cây.


Nhưng Hàng long thập bát chưởng rất hao phí nội lực, sử dụng càng lâu thì dù là mình đồng da sắt cũng cảm thấy không chi trì nổi, không đầy nửa giờ y đã chặt được hai mươi mốt cây tùng, tới cây thứ hai mươi hai thì lúc vận khí đã cảm thấy cánh tay tê dại, hai tay cùng ra chiêu Kiến long tại điền, nhưng cây tùng kia cành lá chỉ khua lên rào rào, lắc lư mấy cái chứ không hề bị đánh gãy, chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, té ra kình lực chưa tới chưởng tâm lại dội lại, tình hình lúc ấy đúng như sư phụ từng răn là một điều đại kỵ, Hàng long thập bát.chưởng cương mãnh vô song, nhưng nếu sử dụng kình lực không tương xứng thì lực đạo đánh trả lại làm mình bị thương cũng cương mãnh vô song. Y giật nảy mình, vội ngồi xuống ngưng thần điều tức, vận công nửa giờ mới ra chiêu đánh gãy cây tùng ấy, lúc định động thủ tiếp thì chỉ thấy toàn thân rã rời, chân mềm tay nhũn.


Y biết nếu miễn cường thì không những không xong việc mà thậm chí ắt còn phải bị nội thương, trên đảo hoang không có dao búa làm sao chặt cây được? Thấy trong một trăm cây còn thiếu bảy mươi tám, mình thì hai chân đã đứng không vững, xoay chuyển ý nghĩ nghĩ thầm:


- Cháu y đã bị hỏng cả hai chân, nhất định y rất căm hờn mình tay chân còn lành lặn. Cho dù đêm nay mình lo đủ một trăm cây gỗ, đêm mai nhất định y sẽ bắt mình chặt một ngàn cây, vậy thì làm sao làm được?


Đánh nhau thì không lại y, trên đảo hoang lại không có ai giúp đỡ.


Nghĩ tới đó bất giác thở dài một hơi, nghĩ thầm:


- Cho dù ở đây hoàn toàn không phải là đảo hoang thì trên đời có ai giết được y chứ?Võ công của Hồng ân sư đã mất hết, sống chết chưa biết ra sao, cha Dung nhi thì hận mình thấu xương, Toàn Chân thất tử và sáu vị ân sư thì đều không phải là địch thủ của Tây độc, trừ phi.., trừ phi vị nghĩa huynh già tinh thông Cửu âm chân kinh, sáng chế ra môn song thủ hỗ bác kỳ diệu kia thì lại bị y bức tử. A! Cửu âm chân kinh? Tả hữu hỗ bác?


Mấy chữ ấy lóe lên trong óc y như giữa đêm dày tối mịt đột nhiên nhìn thấy ở chân trời xuất hiện một ngôi sao sáng.


"Võ công của mình cố nhiên thua xa Tây độc, nhưng Cửu âm chân kinh là bí yếu võ học cao nhất trong thiên hạ, thuật song thủ hỗ bác lại giúp người ta võ công đột nhiên tăng lên gấp bội, để mình và Dung nhi ngày đêm khổ luyện đánh nhau với Lão Độc vật một trận mới xong. Chỉ là bất kể môn võ công nào cũng không thể một sớm một chiều mà luyện thành, vậy làm sao là tốt?


Y đứng giữa rừng nghĩ ngợi, chợt nghĩ sao không đi hỏi sư phụ? Võ công của ông tuy đã mất nhưng sự hiểu biết võ học trong lòng thì không thể mất được, nhất định có thể chỉ điểm cho mình một con đường sáng.


Lập tức trở về chỗ gốc cây, đem mọi chuyện suy nghĩ trong lòng nhất nhất nói với Hồng Thất công.


Hồng Thất công nói:


- Ngươi thong thả đọc Cửu âm chân kinh cho ta nghe, xem có công phu lợi hại nào có thể mau chóng luyện thành hay không.


Quách Tĩnh lập tức đem kinh văn từng câu từng câu đọc ra. Hồng Thất công nghe tới đoạn:


- Người ta chỉ biết ngồi yên hít thở sẽ có công phu đạo đức, chứ không hề biết kẻ sĩ thượng đạt thì viên thông định tuệ, thể dụng song tu, dù động mà tĩnh, tuy bận mà yên.


Thân hình chợt rung lên, a một tiếng. Quách Tĩnh vội hỏi:


- Cái gì thế sư phụ?


Hồng Thất công không đáp, suy nghĩ về mấy câu ấy hồi lâu, nói:


- Ngươi đọc lại đoạn mới rồi một lượt xem.


Quách Tĩnh vô cùng mùng rỡ, nghĩ thầm:


- Nhất định sư phụ đã tìm được trong mấy câu ấy cách thức chế phục Lão Độc vật.


Rồi lập tức đọc lại mấy câu ấy một lượt. Hồng Thất công gật gật đầu nói:


- Phải rồi, làm ngược như thế là không xong.


Quách Tĩnh đọc tiếp hết quyển thượng kinh văn rồi nói:


- Ma hãn tư các nhi, phẩm đặc hoắc cơ ân, kim thiết hồ tư, ca sơn nê khắc... .


Hồng Thất công ngạc nhiên hỏi:


- Ngươi nói gì thết?


Quách Tĩnh nói:


- Đó là kinh văn mà Chu đại ca dạy đệ tử học thuộc lòng.


Hồng Thất công cau mày nói:


- Mấy câu ấy nói gì?


Quách Tĩnh nói:


- Con không biết, Chu đại ca cũng không hiểu.


Hồng Thất công nói:


- Ngươi đọc đi.


Quách tĩnh lại đọc:


- Biệt nhi pháp tư, các la mã lý... :


Ðọc một mạch tới hết, đều là nhưng lời líu la líu lo. Hồng Thất công hừ nói:


- Té ra trong chân kinh còn có bản lĩnh đọc thần chú bắt ma quỷ.


Y vốn muốn nói thêm một câu:


- Giả thần giả ma, lừa người làm vui.


Nhưng nghĩ chân kinh tinh diệu rộng lớn, mấy câu quái ngữ ấy quá nửa là có ý tứ sâu sắc riêng, có điều mình không hiểu mà thôi nên câu ấy đã ra tới miệng lại nuốt vào. Qua một lúc, Hồng Thất công lắc đầu nói:


- Tinh nhi, trong kinh văn chép rất nhiều công phu tinh diệu lợi hại, nhưng đều không phải một sớm một chiều có thể luyện thành được.


Quách Tĩnh vô cùng thất vọng.


Hồng Thất công nói:


- Ngươi mau đi kết hai mươi mấy cây gỗ kia thành một cái bè, chạy là hay nhất. Ta và Dung nhi ở đây tùy cơ ứng biến, xoay chuyển với Lão Độc vật.


Quách Tĩnh vội nói:


- Không, con không thể bỏ lão nhân gia người mà đi.


Hồng Thất công thở dài nói:


- Tây độc úy kỵ Hoàng lão tà, không dám làm hại Dung nhi, lão khiếu hóa thì không kể gì nữa, ngươi đi mau đi" Quách Tĩnh vừa buồn vừa giận, giơ tay dùng sức đập vào gốc cây một chưởng.


Chưởng ấy đánh rất mạnh, thanh âm vang dội cả hang núi, văng vẳng có tiếng dội lại. Hồng Thất công giật mình vội hỏi:


- Tĩnh nhi, một chưởng mới rồi của ngươi là dùng thủ pháp gì vậy?


Quách Tĩnh nói:


- cái gì ạ?


Hồng Thất công nói:


- Sao ngươi đánh mạnh như thế mà cành cây lại không hề rung động Quách Tĩnh vô cùng xấu hổ, nói:


- Mới rồi con dùng sức đánh vào gốc cây nhưng cánh tay tê dại nên không hề dùng kình lực.


Hồng Thất công lắc đầu nói:


- Không phải, không phải, chưởng ấy của ngươi về nội công hơi kỳ lạ Đánh chưởng nữa xem?


Quách Tĩnh giơ tay đập xuống theo lời đánh vào gốc cây, tiếng dội ầm ầm cả rừng, nhưng cây tùng vẫn không hề lay động, lần này thì y đã tự hiểu, nói:


- Đây là thủ pháp bảy mươi hai đường Không minh quyền mà Chu đại ca dạy con.


Hồng Thất công nói:


- Không minh quyền à? Ta chưa từng nghe qua.


Quách Tĩnh nói đúng thế, Chu đại ca vì bị giam giữ trên đảo Đào Hoa, rảnh rỗi không có việc gì nên tự nghĩ ra bộ quyền pháp này, y dạy con mười sáu chữ khẩu quyết, là::


- Không mông động tùng, Phong thông dung mộng, Xung cùng trung lộng, Đồng dung cung trùng Hồng Thất công cườinói:


- Cái gì mà Thông thống lung tung thế?• Quách Tĩnh nói:


- Mười sáu chữ khẩu quyết ấy đều có đạo lý, Tùng là lúc ra quyền thì lực đạo phải trống rỗng, Trùng là thân hình phải mềm nhuyễn như con sâu, Mông là quyền chiêu phải mờ mịt, không thể rõ ràng quá. Đệ tử phô diễn cho lão nhân gia người xem được không?


Hồng Thất công nói:


- Ban đêm không thấy gì nhưng nghe ra thì qua thật cũng có chút đạo lý. Loại võ công thượng thặng ấy cũng không cần phô diễn, ngươi nói cho ta nghe là được.


Lúc ấy Quách Tĩnh bắt đầu từ lộ thứ nhất Không uyển thịnh phạn, lộ thứ hai Không ốc trú nhân, đem những chỗ biến đổi của quyền lộ, cách vận dụng nội kình nói hết lại cho Hồng Thất công nghe. Chu Bá Thông tính tình nghịch ngợm, mỗi lộ quyền pháp đều đặt cho một cái tên rất hoạt kê. " Hồng Thất công chỉ nghe tới lộ thứ mười tám, trong lòng đã vô cùng khâm phục, nói:


- Không cần nói nữa, chúng ta đánh nhau với Tây độc thôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trong Veo

Trong Veo

Đâu phải lúc nào tình yêu nơi đây cũng là lợi dụng. *** Yêu tặng Trong Veo - cô bé

24-06-2016

Teya Salat