Âu Dương Phong gật gật đầu.
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoàng Dung bảo y xé chín sợi vỏ cây, buộc bốn cây gỗ kia thành một cái khung hình vuông quanh cây cổ tùng rồi đem sợi dây thừng buộc vào đó. Âu Dương Phong khen.
- Hảo cô nương, cô thông minh thật, cái này mới gọi là gia học uyên nguyên, có cha ấy ắt sinh con ấy.
Hoàng Dung cười nói:
- Làm sao bằng được thiếu gia cháu ngươi? Động thủ đi?
Ba người lập tức động thủ, lấy cây cổ tùng làm trụ chịu lực, đẩy cái khung hình vuông, sợi dây lớn mắc vào thân cây cổ tùng dần dần rút ngắn lại, tảng đá lớn từng phân từng phân nhích ra.
Lúc ấy mặt trời đã chìm xuống mặt biển phía tây, nửa bầu trời ráng cháy đỏ rực, ánh vàng trên biển hắt lên vô cùng đẹp đẽ. Nước triều đã rút, Âu Dương Khắc thân hình ngập trong bùn cát, mở to mắt nhìn tảng đá lớn trên người, chỉ thấy nó hơi lay động, sợi dây lớn kêu lên răng rắc, trong lòng vừa sốt ruột vừa mừng rỡ.
Cái khung hình vuông quay được một vòng, tảng đá lớn chỉ nhích ra nửa tấc.
Cây cổ tùng rung lên bần bật, chịu lực quá nặng, lá cây rơi xuống rào rào, sợi dây thừng lớn nghiến sâu vào thân cây. Âu Dương Phong xưa nay không tin đạo trời, không tin quỷ thần, lúc ấy lại lầm rầm cầu khấn, nào ngờ mong mỏi tới mười bảy mười tám giờ, đột nhiên bình một tiếng, sợi dây to đứt đôi, vỏ cây bện thành dây bay tung ra bốn phía, tảng đá nặng lại lật về chỗ cũ đè Âu Dương Khắc kêu không thành tiếng. Cái khung xoay mau lại hất Hoàng Dung bắn tung ra ngoài ngã lăn trên mặt đất. Quách Tĩnh vội vàng bước lên đỡ nàng.
Lúc ấy Âu Dương Phong đã vô cùng chán nản, Hoàng Dung thì cũng khó làm ra vẻ vui vẻ được nữa. Quách Tĩnh nói:
- Chúng ta nối sợi thừng này lại, lại bện thêm một sợi dây lớn, hai sợi cùng buộc vào một chỗ.
Âu Dương Phong lắc đầu nói:
- Như thế càng khó đẩy, ba người chúng ta làm không được đâu.
Quách Tĩnh nói một mình:
- Có người giúp đỡ thì tốt quá?
Âu Dương Phong trừng mắt nhìn y, quát:
- Nói bậy.
Y biết rõ câu ấy là Quách Tĩnh có ý tốt, nhưng đang lúc chán nản, vô cùng tức giận.
Hoàng Dung xuất thần một hồi, đột nhiên nhảy bật lên vỗ tay cười nói:
- Đúng, đúng, có người tới giúp.
Quách Tĩnh mừng rỡ hỏi:
- Sao cô biết có người tới giúp?
Hoàng Dung nói:
- Ờ, chỉ tiếc là Âu Dương đại ca phải chịu khổ thêm một ngày, ngày mai lúc nước triều lên mới thoát thân được.
Âu Dương Phong và Quách Tĩnh nhìn nàng ngơ ngác không hiểu, đều tự nhủ:
- Chẳng lẽ lúc nước triều dâng lên ngày mai quả sẽ có người tới giúp sao?
Hoàng Dung cười nói:
- Vất vả một ngày đói quá, tìm cái gì ăn rồi sẽ nói.
Âu Dương Phong nói:
- Cô nương, ngươi nói ngày mai có người tới giúp là ý tứ thế nào?
Hoàng Dung nói:
- Lúc ấy ngày mai tảng đá lớn trên người Âu Dương đại ca nhất định sẽ nhấc lên được Bây giờ thì đúng là thiên cơ bất khả lậu.
Âu Dương Phong thấy nàng nói có vẻ rất thật, trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng không tin cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bước xuống ngồi bảo vệ cạnh cháu.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung đánh được mấy con thỏ rừng nướng lên, đưa một phần cho chú cháu Âu Dương, vào động cùng Hồng Thất công ăn thịt thỏ, kể lại tình cảm khi xa cách.
Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung nói cơ quan của tảng đá lớn ấy vốn do nàng bố trí, bất giác vừa sợ vừa mừng. Ba người biết Âu Dương Phong muốn cứu cháu, lúc này nhất định không dám xông vào xâm phạm, chỉ đốt một đống lửa lớn ngoài cửa động để cản dã thú, đêm ấy ngủ một giấc rất ngon.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Quách Tĩnh mở mắt nhìn ra ngoài cửa động chợt thấy có bóng người chớp lên, vội ngồi bật dậy, chỉ thấy Âu Dương Phong đứng ngoài động, hạ giọng nói:
- Hoàng cô nương dậy chưa?
Hoàng Dung lúc Quách Tĩnh bật dậy cũng đã tỉnh giấc, nghe Âu Dương Phong hỏi lại nhắm hai mắt, thở hít rất mạnh, làm ra vẻ đang ngủ say. Quách Tĩnh hạ giọng nói:
- Còn chưa đậy. Có chuyện gì thết Âu Dương Phong nói:
- Đợi cô ta tỉnh dậy, thì mời cô ta tới cứu người Quách Tĩnh nói:
- Được rồi Hồng Thất công nói chen vào:
- Ta cho cô ta uống rượu ngon Bách nhật túy lại điểm vào Thụy huyệt của cô ta, trong vòng ba tháng chỉ sợ khó tỉnh dậy được.
Âu Dương Phong sửng sốt Hồng Thất công hô hô bật tiếng cười rộ.
Âu Dương Phong biết là y trêu chọc, căm tức bỏ đi.
Hoàng Dung ngồi dậy cười nói:
- Lúc này không chọc tức Lão Độc vật thì còn đợi lúc nào?
Rồi từ từ chải tóc rửa mặt, vuốt lại quần áo, lại đi câu cá bắt thỏ, chuẩn bị bữa ăn sáng. Âu Dương Phong quay lại bảy tám lần, lo lắng như con kiến bò trên miệng chảo nóng.
Quách Tĩnh nói:
- Dung nhi, lúc nước triều lớn quả thật có người tới giúp đỡ sao?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi tin là có người tới giúp thật à?
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Ta không tin lắm.
Hoàng Dung cười nói:
- Ta cũng không tin.
Quách Tĩnh giật mình nói:
- Cô dám lừa Lão Độc vật à?
Hoàng Dung nói thật ra cũng chẳng phải lừa y, lúc nước triều lên ta sẽ có cách cứu người.
Quách Tĩnh biết nàng nhiều mưu lắm kế, cũng không hỏi nữa. Hai người ra bờ biển nhặt những vỏ sò có vân màu chơi đùa.
Hoàng Dung từ nhỏ không có bạn, trên bờ biển ở đảo Đào Hoa tuy có nhiều vỏ sò nhưng một mình đi nhặt cũng chẳng thấy có gì thú vị, bây giờ có Quách Tĩnh làm bạn, tự nhiên vô cùng cao hứng. Hai người so vỏ sò xem ai nhặt được vừa nhiều vừa đẹp. Người nào trong túi áo cũng chứa một đống lớn, tiếng cười trên bờ biển vang lên không dứt.
Chơi một lúc, Hoàng Dung nói:
- Tĩnh ca ca, tóc ngươi rối cả rồi, lại đây ta chải cho.
Hai người sóng vai ngồi xuống một tảng đá. Hoàng Dung lấy trong bọc ra một cái được bằng vàng khảm ngọc chải đầu cho Quách Tĩnh, nhè nhẹ rẽ ra, khẽ thở dài một hơi, nói:
- Làm sao nghĩ cách tống cổ chú cháu Âu Dương đi, hai người chúng ta và sư phụ cứ ở trên đảo này không đi há chẳng hay sao?
Quách Tĩnh nói:
- Ta cũng nghĩ thế, nhưng còn sáu vị ân sư?
Hoàng Dung nói:
- Ờ, còn cha ta nữa.
Qua một lúc lại nói:
- Không biết bây giờ Mục tỷ tỷ đang ở đâu? Sư phụ bảo ta làm bang chủ Cái bang, ta cũng hơi muốn làm tiểu khiếu hóa rồi.
Quách Tĩnh cười nói:
- Xem ra chỉ còn việc nghĩ cách trở về là hay.
Hoàng Dung chải tóc cho y đâu đấy xong, tết một cái bím. Quách Tĩnh nói:
- Cô chải đầu cho ta như thế thật giống mẹ ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Vậy ngươi gọi ta là mẹ đi.
Quách Tĩnh cười không đáp. Hoàng Dung đưa tay cù vào nách y, cười nói:
- Ngươi có gọi không?
Quách Tĩnh bật cười nhảy dậy, đầu tóc lại rối tung.
Hoàng Dung cười nói:
- Không gọi thì thôi, cần gì chứ? Ngươi bảo sắp tới không có ai gọi ta là mẹ à? Ngồi xuống đi.
Quách Tĩnh theo lời ngồi xuống, Hoàng Dung lại tết bím cho y, nhẹ nhàng phủi cát trên tóc y, trong lòng vô cùng thương yêu, cúi hôn vào gáy y một cái, nhớ lại hôm trước động thủ với Âu Dương Phong, Quách Tĩnh thấy nàng học được Đả cẩu bổng pháp, trên mặt đầy vẻ vui mừng khen ngợi, lại muốn đem lộ bổng pháp ấy truyền cho y. Nàng chỉ muốn Quách Tĩnh võ công tiến bộ, có thể sánh ngang với mình thì càng vui lòng. Nàng đã là con gái Hoàng Dược Sư, từ nhỏ đã thấy không biết bao nhiêu tuyệt kỹ, những võ công tinh diệu hơn không biết hiếm tới mức nào, cũng như con em nhà giàu có không coi vàng bạc châu báu ra gì, nhưng lập tức nghĩ thầm:
- Lộ bổng pháp này chỉ có bang chủ Cái bang mới được học, mình không truyền lại cho y được.
Bèn hỏi:
- Tĩnh ca ca, ngươi muốn làm bang chủ Cái bang không?
Quách Tĩnh nói:
- Sư phụ bảo cô làm bang chủ, sao cô lại hỏi ta?.
Nói xong quay lại. Hoàng Dung nói:
- Ta là một cô gái nhỏ tuổi thế này, làm bang chủ Cái bang quả thật không giống. Chẳng bằng ta đem chức bang chủ này truyền lại cho ngươi. Ngươi oai phong lẫm liệt đứng ra thì bấy nhiêu ăn mày lớn, ăn mày nhỏ, ăn mày không lớn không nhỏ đều phải phục tùng ngươi. Mà nói lại, ngươi là bang chủ Cái bang thì lộ Đả cẩu bổng pháp vô cùng thần diệu này cũng có thể dạy lại cho ngươi.
Quách Tĩnh liên tiếp lắc đầu nói:
Chương trước | Chương sau