Vội vàng ngồi xuống, trấn định tâm thần, vận dụng nội công Đạo gia của phái Toàn Chân, tim dần dần đập chậm lại, không bao lâu tiếng đàn tranh đã không thể làm động tâm y nữa.
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ nghe tiếng đàn tranh mau dần, tới đoạn cuối thì như chuông trống cùng khua, muôn ngựa cùng phi, chợt có tiếng êm ái chen vào, một tràng tiếng tiêu dìu dặt chen vào giữa tiếng đàn tranh, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy trong lòng phiêu diêu, trên mặt nóng bừng, vội vàng trấn nhiếp tâm thần. Tiếng thiết tranh tuy vang dội nhưng thủy chung vẫn không át được tiếng tiêu, hai âm thanh chen lẫn vào nhau, âm điệu vô cùng quái dị. Tiếng thiết tranh như vượn kêu trên núi, quỷ khóc nửa đêm, tiếng ngọc tiêu thì như phượng gáy đầu non, lời riêng trong phòng. Một thì vô cùng thê thảm, một thì rất mực nhu mỹ, bên lên bên xuống, kẻ tiến người thoái, không ai nhường ai.
Hoàng Dung vốn cười hề hề nhìn hai người tấu nhạc, nhưng tới đoạn sau thấy hai người thần sắc nghiêm nghị, cha mình thì đứng lên, vừa đi vừa thổi, chân đạp theo phương vị bát quái. Nàng biết đây là tư thế cha mình thường làm khi luyện tập nội công thượng thặng hàng ngày, ắt đối thủ vô cùng lợi hại nên phải dốc toàn lực đối phó, lại nhìn tới Âu Dương Phong thì trên đỉnh đầu như có một cái nồi hấp, một làn nhiệt khí bốc lên trên khăn, hai tay gảy đàn, tay áo phất lên vù vù, xem dáng vẻ cũng không hề có chút khinh suất.
Quách Tĩnh trong rừng trúc nghe hai người hòa tấu nghĩ rằng giữa ngọc tiêu thiết tranh với võ công có gì quan hệ, sao trong hai điệu nhạc ấy lại có ma lực lớn, dẫn dụ người ta tâm thần bất định như thế Lúc ấy ngưng thủ tâm thần để không bị tiếng nhạc làm dao động, sau đó lắng nghe tiếng tiêu điệu đàn một lúc, chỉ thấy một nhu một cương xô đẩy lẫn nhau, hoặc gấp gáp sấn lên giữ thế, hoặc thong thả lui lại đón địch, đúng là như cao thủ tỷ võ, lại nghĩ thêm hồi lâu, cuối cùng sực hiểu:
- Phải rồi, Hoàng đảo chủ và Âu Dương Phong đang dùng nội công thượng thặng để tỷ thí.
Hiểu rõ chỗ then chốt ấy rồi, liền nhắm mắt nghe hai bên giao đấu.
Y vốn vận khí cùng lúc chống lại cả tiếng tiêu điệu đàn, cảm thấy rất mất sức, lúc ấy trong lòng lại không bị ách tắc, thân ở ngoài cuộc, lắng nghe đôi bên thắng bại, tiếng nhạc không hề có cảm ứng chút nào với tâm thần mà y lại thấy trong lòng hoàn toàn rỗng không, càng thấy rất rõ những chỗ dìu dặt tinh tế Chu Bá Thông dạy y bảy mươi hai lộ Không minh quyền, yếu chỉ vốn là bốn chữ:
- Nhờ rỗng mà sáng.
Nếu đem quyền lý ấy giao đấu với Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong, nội công của y không bằng thì tự nhiên là thua, nhưng nếu tụ thủ ngồi ngoài xem lại có thể nhân lúc trong lòng trống rỗng mà hiểu được yếu chỉ kỳ diệu, đó chính là cái ý Đứng ngoài thì sáng. Y vốn không biết nội lực của mình kém xa Chu Bá Thông thì làm sao lại chống được tiếng tiêu mạnh hơn y, chứ hoàn toàn không biết đêm ấy Chu Bá Thông là người trong cuộc, lại vì nhiều năm đã dính vào một đoạn tình nghiệt, ma từ tâm sinh, đến nỗi bị tiếng tiêu dắt díu chứ không phải chỉ do nội công cao thấp mà quyết thắng phụ.
Lúc ấy Quách Tĩnh chỉ nghe Âu Dương Phong lúc đầu dùng thế sấm sét ngàn cân áp đảo Hoàng Dược Sư. Tiếng tiêu né trái tránh phải, chỉ cần tiếng đàn tranh hơi sơ hở là lập tức xuyên vào. Qua một lúc, tiếng đàn chậm dần, tiếng tiêu lại càng dìu dặt. Quách Tĩnh chợt nghĩ tới hai câu yếu quyết trong Không minh quyền mà Chu Bá Thông bắt y phải học thuộc lòng:
- Cương thì không lâu, Nhu thì khó giữ.
Nghĩ thầm:
- Tiếng đàn tất có thể phản kích.
Quả nhiên lúc tiếng ngọc tiêu trỗi cao, tiếng đàn tranh cũng đột nhiên sầm sập vang bên, trùng chấn thanh uy.
Quách Tĩnh tuy học thuộc yếu quyết của Không minh quyền nhưng ngộ tính của y vốn thấp, Chu Bá Thông lại không giỏi giảng giải, nên hàm nghĩa bên trong mười phần chỉ hiểu được một, lúc ấy nghe Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong lấy tiếng nhạc tỷ võ đôi bên công thủ tiết thoái dường như có chỗ ám hợp với yếu quyết quyền lý mà y học thuộc, những chỗ vốn không hiểu qua mấy lần hai tiếng nhạc giao đấu cũng dần dần hiểu được một ít then chốt bên trong, không kìm được ngấm ngầm mừng rỡ. Kế đó lại thấp thoáng thấy rằng trong Cửu âm chân kinh có những câu chữ dường như thông suốt với điệu đàn tiếng tiêu mà y đang nghe, nhưng kinh văn sâu sắc, lại chưa từng dốc lòng nghiền ngẫm, lúc này nghe thấy hai tiếng nhạc khí đánh nhâu, y vừa nghĩ tới kinh văn, trong lòng hỗn loạn, biết nguy cơ trùng trùng, lập tức gác lại, không dám nghĩ gì tới ý nghĩa trong kinh văn nữa.
Lại nghe thêm một hồi, chợt thấy thế cục tiêu trưởng, đường lối công thủ của hai tiếng nhạc có rất nhiều chỗ khác hẳn với thẩu quyết tu tập võ công của mình, trong lòng ngờ vực không hiểu vì sao. Lại có mấy lần Hoàng Dược Sư rõ ràng đã có thể thủ thắng, chỉ cần tiếng tiêu chuyển chiết thêm vài lần nữa thì Âu Dương Phong thế ắt không thể chống cự, nhưng Âu Dương Phong lại cũng bỏ qua mấy cơ hội có thể lợi dụng.
Quách Tĩnh vốn cho rằng đôi bên nhường nhịn lẫn nhau, lại nghe một lúc thì thấy không phải. Y tư chất tuy ngu độn, nhưng nghe hai người tấu nhạc qua lại giao đấu nửa giờ đã hiểu rõ một số pháp môn công phạt chống đỡ trong điệu đàn tiếng tiêu. Lại nghe thêm một hồi, chợt nghĩ:
- Theo đạo lý quyền quyết của Không minh quyền thì trong việc công thủ của đôi bên dường như đều có chỗ sơ sót không đủ, chẳng lẽ khẩu quyết của Chu đại ca dạy cho mình còn lợi hại hơn võ công của Hoàng đảo chủ và Tây độc sao?
Lại xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ thầm:
- Nhất định không đúng. Nếu võ công của Chu đại ca cao hơn Hoàng đảo chủ, thì trong mười lăm năm nay hai người đã giao đấu với nhau không biết bao nhiêu lần, lẽ nào y vẫn phải bị khốn trong thạch động?
Y ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghe tiếng tiêu càng lúc càng trỗi cao, chỉ cần cao hơn một chút thì Âu Dương Phong không thua không được, nhưng tới chỗ cùng cực ấy thì làm thế nào cũng không cao hơn được, rốt lại đại ngộ, bất giác phì cười:
- Mình đúng là ngu ngốc! Sức người có lúc phải cùng, những chuyện trong lòng mong muốn thì mười việc có tới chín là không làm được. Mình biết nếu một quyền đánh ra có sức nặng vạn cân thì địch nhân nhất định phải tan xương nát thịt, nhưng trên tay quyền của mình lấy đâu ra lực đạo hàng vạn cân? Thất sư phụ thường nói:
- Thấy người ta khiêng vác không sao, mình khiêng vác thì gãy xương sống. Khiêng vác còn như thế huống chi là chuyện võ công cao thâm này.
Chỉ nghe tiếng nhạc của đôi bên càng lúc càng gấp, đã đến lúc binh khí ngắn chạm nhau, đao sắc kề sát da thịt, đấu thêm một lúc ắt sẽ phân cao thấp, đang lo lắng cho Hoàng Dược Sư thì đột nhiên trên mặt biển có một tiếng hú dài vẳng tới.
Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong trong lòng cùng rúng động, tiếng tiêu tiếng đàn lập tức cùng chậm lại. Tiếng hú ấy càng lúc càng tới gần, dường như có người cưỡi thuyền tới gần đảo. Âu Dương phong vung tay gảy đàn, tinh tinh hai tiếng vang như xé lụa tiếng hú xa xa đột nhiên trỗi cao lên giao đấu với y. Qua không bao lâu, tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư cũng gia nhập vòng chiến, tiếng tiếu có lúc chống lại tiếng hú, có lúc lại đấu với tiếng đàn, ba loại âm thanh lúc cao lúc thấp cùng đấu với nhau. Quách Tĩnh từng cùng Chu Bá Thông chơi trò bốn người đánh nhau, về cục diện ba nước đánh nhau lộn bậy thế này hoàn toàn không lạ, biết ắt có một vị tiền bối võ công cực cao đang tới.
Lúc ấy người phát ra tiếng hú đã vào tới khu rừng cạnh y, tiếng hú chợt cao chợt thấp, lúc như rồng ngâm cọp rống, lúc như sói hú ưng kêu hoàn toàn không thua sút, ba loại âm thanh vấn vít vào nhau đấu tới lúc khó giải khó phân.
Quách Tĩnh nghe tới chỗ tinh diệu, bất giác không kìm được buột miệng kêu lớn:
- Hay quá!
Y vừa kêu một tiếng lập tức giật nảy mình, biết là không hay, đang định bỏ chạy, đột nhiên bóng áo xanh chớp lên, Hoàng Dược Sư đã đứng trước mặt.
Lúc ấy ba loại âm thanh đều tắt, Hoàng Dược Sư hạ giọng nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, đi theo ta.
Quách Tĩnh chỉ đành kêu lên.
- Hoàng đảo chủ.
Rồi mặt dày đi theo y bước vào trúc đình.
Hoàng Dung tai đã bịt khăn, hoàn toàn không nghe tiếng y kêu, đột nhiên thấy y bước vào, mừng sợ xen lẫn, chạy tới nắm hai tay y, kêu lên:
- Tĩnh ca ca, rốt lại ngươi đã tới rồi!:
Vừa vui mừng vừa đau khổ, câu nói chưa dứt nước mắt đã trào ra, ôm chằm lấy y. Quách Tĩnh đưa tay ôm chặt nàng.
Âu Dương Khắc nhìn thấy Quách Tĩnh đã nổi giận, lại thấy Hoàng Dung và y thân thiết với nhau như thế càng thêm căm tức, sãi chân sấn tới vung quyền đánh vào giữa mặt Quách Tĩnh, quyền phát ra rồi mới quát:
- Tiểu tử thối tha, ngươi cũng tới đây à?
Y tự nghĩ võ công vốn cao hơn Quách Tĩnh, quyền này lại có ba phần là đánh lén, đột nhiên đánh vào lúc đối phương không đề phòng, nghĩ ắt phải đánh đối phương sưng mắt dập mũi để hả nỗi giận trong lòng. Không ngờ Quách Tĩnh lúc ấy công phu đã khác hẳn với lúc giao đấu với y trong từ đường họ Lưu ở huyện Bảo ưng, vừa thấy quyền tới, thân hình hơi nghiêng đi đã tránh qua khỏi, kế đó tay trái ra chiêu Hồng tiềm ư lục, tay trái ra chiêu Kháng long hữu hối, hai tay cùng sử dụng tuyệt chiêu trong Hàng long thập bát chưởng. Chưởng pháp Hàng long thập bát chưởng rất kỳ diệu, thiên hạ vô song, một chiêu đã khó đỡ gạt, huống chi y lại dùng thuật song thủ hỗ bác của Chu Bá Thông, một người biến thành hai người phân thân hợp kích? Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong kiến thức rộng rãi, võ công cao cường mà trước nay còn chưa nhìn thấy, đều không kìm được giật nảy mình..
Âu Dương Khắc vừa thấy tay trái y chạm vào nách mình đã biết đây là gia số lợi hại trong Hàng long thập bát chưởng, chỉ còn cách né tránh chứ không thể đón đỡ vội né mau về bên trái thì chiêu Kháng long hữu hối của Quách Tĩnh vừa đúng đánh tới, bùng một tiếng đánh trúng ngực trái của y, tiếng lách cách vang lên, đánh gãy một rẻ xương sườn. Lúc chưởng lực của đối phương chạm vào ngực y đã biết nếu thẳng thắn vận công chịu đòn thì toàn bộ nội tạng sẽ bị chưởng lực đánh nát, vội vàng nương thế lui lại phía sau. Lực đạo trên chưởng của Quách Tĩnh cộng với lực nhảy lùi hất y bay tung lên nóc đình loạng choạng mấy bước mới rơi xuống đất, trong lòng xấu hổ, trước ngực đau buốt, từ từ lui lại.
Quách Tĩnh xuất thủ một lần không những khiến Đông tà, Tây độc ngạc nhiên, Âu Dương Khắc vừa sợ vừa giận, Hoàng Dung vỗ tay mừng rỡ mà ngay y cũng cảm thấy bất ngờ, không biết võ công của mình đã tiến triển rất nhiều, còn cho rằng Âu Dương Khắc đột nhiên sơ ý mới bị mình đánh lúc không kịp đón đỡ chỉ sợ y ra sát thủ lợi hại phản kích, lui lại hai bước. Rồi ngưng thần đợi địch..
Âu Dương Phong tức giận trừng mắt nhìn y một cái cao giọng quát:
- Hồng lão khiếu hóa, chúc mừng ngươi thu được đồ đệ tốt.
Lúc ấy Hoàng Dung đã gỡ chiếc khăn bịt tai ra, nghe tiếng kêu của Âu Dương Phong, biết Hồng Thất công đã tới, đúng là cứu tinh trên trời đưa xuống, sãi chân chạy vào rừng trúc, cất tiếng gọi lớn:
- Sư phụ, sư phụ.
Hoàng Dược Sư sửng sốt:
- Sao Dung nhi lại gọi lão ăn mày là sư phụ?
Chỉ thấy Hồng Thất công lưng đeo hồ lô lớn màu đỏ, tay phải cầm ngọn trúc bổng, tay trái nắm tay Hoàng Dung cười hề hề bước vào rừng trúc. Hoàng Dược Sư và Hồng Thất công làm lễ chào hỏi nhau, trò chuyện mấy câu rồi hỏi con gái:
- Dung nhi, con gọi Thất công bằng gì?
Hoàng Dung nói:
- Con đã bái Thất công lão nhân gia người làm sư phụ!
Hoàng Dược Sư cả mừng, nói với Hồng Thất công:
- Thất huynh có ý mở rộng mắt xanh, huynh đệ vô cùng cảm kích, chỉ là tiểu nữ nghịch ngợm bướng bỉnh, xin Thất công quản thúc dạy bảo nhiều cho.
Nói xong vái dài một vái.
Hồng Thất công cười nói:
- Võ học gia truyền của Dược huynh rộng lớn tinh thâm, con nhỏ này học cả đời cũng không hết, cần gì tạ phải nhiều chuyện? Không giấu gì ngươi, ta nhận nó làm đệ tử thật ra là chỉ nghĩ tới chuyện ăn uống, lừa nó thỉnh thoảng nấu vài món ngon cho ta ăn, ngươi cũng không cần cám ơn đâu.
Nói tới đó hai người nhìn nhau cười ầm lên.
Hoàng Dung chỉ vào Âu Dương Khắc nói:
- Cha, gã xấu xa kia hà hiếp con, nếu không có Thất công lão nhân gia người ra tay cứu giúp thì cha đã không còn gặp mặt Dung nhi rồi.
Hoàng Dược Sư trách:
- Nói bậy! Tại sao y lại hà hiếp con chứ?
Hoàng Dung nói:
- Cha không tin thì để con hỏi y.
Rồi quay nhìn Âu Dương Khắc nói:
- Trước hết ngươi cứ lập thệ là nếu trả lời cha ta có nửa câu bịa đặt thì về sau sẽ bị hai con rắn trên trượng của chú ngươi cắn chết.
Nàng nói câu ấy ra, Âu Dương Khắc và Âu Dương Phong đều lập tức biến hẳn sắc mặt.
Nguyên là hai con rắn trên chiếc trượng của Âu Dương Phong phải mất hơn mười năm nuôi nấng luyện tập mới có, dùng mấy loại rắn độc giao phối với nhau mới sinh ra được hai con quái xà là rắn độc trong rắn độc này. Âu Dương Phong trừng phạt thủ hạ phản đồ hay đối với người mình căm ghét thường cho rắn độc trên đầu trượng cắn một cái, người bị cắn toàn thân sẽ ngứa ngáy không sao chịu nổi, trong chớp mắt là mất mạng. Âu Dương Phong tuy có thuốc giải nhưng nọc rắn vào người rồi thì cho dù có uống thuốc giữ được tính mạng cũng không khỏi mất hết võ công, tàn phế trọn đời Hoàng Dung thấy hình dáng hai con rắn ngo ngoe trên trượng của y rất quái dị, thuận miệng nói ra một câu, nào ngờ chính phạm vào điều tối kỵ của hai chú cháu Tây độc.
Âu Dương Khắc nói:
- Nhạc phụ đại nhân hỏi, con đâu dám bịa đặt.
Hoàng Dung xì một cái nói:
- Ngươi mà ăn nói bậy bạ nữa ta sẽ tát ngươi mấy cái trước. Ta hỏi ngươi, ta đã từng gặp ngươi trong Triệu vương phủ ở Bắc Kinh, có phải không?
Âu Dương Khắc xương sườn bị gãy, trước ngực lại trúng kim châm của nàng, quả thật đau không chịu nổi, chỉ là sính cường hiếu thắng, liều mạng vận công nhịn đau, lúc không nói còn có thể vận khí chịu đựng, mới rồi nói ra hai câu đã đau toát mồ hôi trán, nghe Hoàng Dung hỏi thế, không dám mở miệng trả lời, chỉ gật gật đầu.
Hoàng Dung lại hỏi:
- Lúc ấy ngươi cùng sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử ông, Linh Trí thượng nhân mấy ngươi liên thủ đánh một mình ta, có phải không?
Âu Dương Khắc muốn phân trần, nói rõ là không phải mình hẹn bấy nhiêu cao thủ tới hà hiếp nàng, nhưng chỉ nói một câu:
- Ta.., không phải ta liên thủ với họ... .
Thì trước ngực đã đau buốt, không thể nói thêm tiếng nào.
Hoàng Dung nói:
- Được rồi, ta cũng không cần ngươi trả lời, ngươi nghe ta hỏi, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu là được. Ta hỏi ngươi: Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử ông, Linh Trí hòa thượng bấy nhiêu người đều đối đầu với ta, có phải không?
Âu Dương Khắc gật gật đầu. Hoàng Dung nói:
- Họ đều muốn bắt ta, đều không thành công, về sau ngươi bèn xuất mã, có phải không?
Âu Dương Khắc chỉ đành gật gật đầu. Hoàng Dung lại nói:
- Lúc ấy ta ở trong đại sảnh của Triệu vương phủ hoàn toàn không có ai giúp đỡ, một mình lẻ loi không ai thương xót cha ta lại không biết, không tới cứu ta, có phải không?
Âu Dương Khắc biết rõ nàng muốn làm cha mình thương xót, nhân đó trút giận lên đầu y, nhưng sự thật quả là như thế, không thể chối cãi, chỉ đành gật gật đầu.
Hoàng Dung kéo tay cha, nói:
- Cha, cha xem đấy y không hề có chút nào thương Dung nhi, nếu là mẹ còn sống, nhất định cha sẽ không đối xử với con như thế.
Hoàng Dược Sư nghe nàng nói tới ái thê đã qua đời, trong lòng chua xót, đưa tay ôm lấy nàng.
Âu Dương Phong thấy tình thế không hay, liền nói chen vào:
- Hoàng cô nương, bấy nhiêu nhân vật thành danh trong võ lâm muốn giữ cô lại, nhưng cô có võ nghệ tuyệt học gia truyền, họ đều không làm gì được cô, có phải không?
Chương trước | Chương sau