Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 14 - Đảo chủ đào hoa

↓↓

Hoàng Dung liên tiếp lấy tay ra hiệu bảo y không nên nói thật, nhưng Quách Tĩnh vẫn nói tiếp:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hồng tiền bối chỉ dạy cho ta mười lăm chưởng.


Mai Siêu Phong nói:


- Hay lắm, ngươi chỉ biết mười lăm chưởng mà Mai Siêu Phong lại bại dưới tay ngươi, lão ăn mày Hồng Thất công ấy lợi hại đến thế kia đấy? Không được, không đánh trận nữa không được.


Mọi người nghe ngữ khí của y thị thì tựa hồ đã không còn muốn trả cái thù giết chồng mà đã thành tranh giành thanh danh oai vọng giữa Hoàng Dược Sư và Hồng Thất công.


Quách Tĩnh nói:


- Hoàng cô nương còn nhỏ tuổi mà ta còn không phải là đối thủ, huống chi là ngươi? Võ công của đảo Đào Hoa trước nay ta rất khâm phục.


Hoàng Dung nói:


- Mai sư tỷ, ngươi còn nói gì nữa, trong thiên hạ chẳng lẽ còn có ai thắng được cha ta sao?


Mai Siêu Phong nói:


- Không được, không đánh trận nữa không được!


Rồi không chờ Quách Tĩnh ưng thuận, vươn tay chụp tới. Quách Tĩnh bị ép không sao tránh được, nói:


- Nếu đã như thế thì xin Mai tiền bối chỉ giáo.


Rồi vung chường vỗ ra. Mai Siêu Phong lật cổ tay biến thành trảo, quát:


- Cứ đánh vô thanh chưởng, chứ có tiếng thì ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.


Quách Tĩnh nhảy ra mấy bước, nói:


- Ðại sư phụ của ta cũng kém mắt, nếu người khác dùng chưởng pháp vô thanh để lừa dối ông ắt ta sẽ căm hận thấu xương. Lấy đó mà so, thì ta há lại có thể đối xử với ngươi như thế sao? Mới rồi ta bị trúng độc trảo của ngươi, lúc sinh tử quan đầu bất đắc dĩ phải dùng vô thanh chưởng để giữ mạng, chứ nếu tỷ thí so tài thì như thế rất không quang minh lỗi lạc, vãn bối không dám vâng lệnh.


Mai Siêu Phong thấy y nói rất thành thật, trong lòng hơi rúng động - Gã thiếu niên này cũng cứng cỏi lắm - nhưng lại lập tức cao giọng quát:


- Ta đã bảo ngươi đánh vô thanh chưởng thì tự nhiên có cách phá, còn lải nhải cái gì thế?


Quách Tĩnh nhìn quái nhân áo xanh một cái, nghĩ thầm:


- Chẳng lẽ chỉ mới có một lúc vừa rồi mà y đã dạy Mai Siêu Phong biết cách đối phó với vô thanh chưởng sao?


Thấy y thị cứ nằng nặc ép buộc, bèn nói:


- Ðược, ta lại tiếp Mai tiền bối mười lăm chiêu.


Y định đem mười lăm chưởng trong Hàng long thập bát chưởng đánh lại một lượt, cho dù không thể thắng y thị cũng có thể bảo vệ cho mình, lúc ấy nhảy ra phía sau rồi nhón chân bước lên, từ từ đẩy chường ra, chỉ nghe bên cạnh người có một tiếng vù khẽ vang lên. Mai Siêu Phong cổ tay ngoặc lại móc đúng vào cánh tay y, trong lúc tối tăm mà như hai mắt y thị lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.


Quách Tĩnh giật nảy mình, chưởng trái rút mau về bước qua bên trái, một chiêu Lợi thiệp đại xuyên lại từ từ đẩy ra. Tay chưởng của y vừa đẩy ra được mấy tấc, lại một tiếng vù vang lên. Mai Siêu Phong đã biết phương vị tay chưởng của y, bèn cướp tiên cơ lấy nhanh đánh chậm. Quách Tĩnh lui lại hơi chậm, suýt nữa bị thủ trảo của y thị quét trúng, sau lúc ngạc nhiên hoảng sợ, vội nhảy mau ra, nghĩ thầm:


- Y thị biết được đường tới của chưởng mình đã kỳ lạ, tại sao lại có thể đoán được trước khi mình chưa đánh ra? Chiêu thứ ba y càng thận trọng, chính là chiêu Kháng long hữu hối mà y đắc ý nhất, chợt nghe vù một tiếng. Mai Siêu Phong năm ngón tay như gang như sắt đã chụp tới cổ tay y.


Quách Tĩnh biết then chốt là ở tiếng vù kia, đến chiêu thứ tư nhìn về phía quái nhân áo xanh một cái, quả nhiên thấy ngón tay y khẽ bật, một viên đá nhỏ xé gió bay ra. Quách Tĩnh đã hiểu ngay:


- Té ra là y búng đá chỉ điểm phương vị, mình đánh phía đông y ném qua phía đông, mình đánh phía tây y ném qua phía tây. Có điều tại sao y lại đoán được đường đi của phát chưởng? ồ, phải rồi, hôm trước Dung nhi đánh nhau với Lương Tử ông. Hồng Thất công đã gọi trước quyền chiêu của y ra, cũng chính là đạo lý này đây. Mình sử hết mười lăm chiêu thì nhận thua là được rồi.


Hàng long thập bát chưởng biến hóa không nhiều. Quách tĩnh lại chưa học hết, tuy mỗi chiêu đánh ra oai lực rất lớn, nhưng Mai Siêu Phong đã biết thế tới của chưởng chiêu, tự nhiên có thể kịp thời né tránh hóa giải. Lại đánh thêm vài chiêu, quái khách áo xanh đột nhiên vù vù vù búng ra ba viên đá. Mai Siêu Phong đổi thủ làm công, hung hăng ba lần liên tiếp ra sát thủ. Quách Tĩnh cố gắng đỡ gạt, đánh trả lại hai chưởng.


Hai người đánh nhau dần dần khẩn trương, chỉ nghe trong tiếng chưởng phong ào ào có kèm theo tiếng đá bay vù vù. Hoàng Dung thấy tình thế không hay, nhặt một vốc đĩa vỡ dưới đất lên, có lúc ném bừa lên không, có lúc ném vào những viên đá của quái nhân kia, một là để nhiễu loạn âm thanh, hai là để đánh chúng bay chệch đi. Nhưng không ngờ chỉ lực của quái nhân kia càng mạnh hơn, những viên đá nhỏ bắn ra mang lực đạo rất lớn, tiếng xé gió vô cùng rõ ràng, những mảnh đĩa vỡ Hoàng Dung ném ra cố nhiên không đánh được chúng rơi xuống, mà cũng không át được tiếng gió của những viên đá nhỏ ấy.


Cha con họ Lục và Giang Nam lục quái đều vô cùng kinh dị Ngươi này chỉ dựa vào sức ngón tay mà tại sao lại bắn được đá ra với kình lực mạnh như thế? Cho dù là cung sắt cũng không thể bắn được đạn rít thành tiếng lớn như vậy. Ai mà bị bắn trúng một viên há không bị xuyên luôn vào óc sao?


Lúc ấy Hoàng Dung đã buông tay, ngẩn người nhìn nhìn quái khách kia.


Lúc ấy Quách Tĩnh đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Mai Siêu Phong nắm được tiên cơ, chiêu nào cũng ra sát thủ vô cùng lợi hại. Đột nhiên choang choang hai tiếng, hai viên đá xé không khí bay tới, viên trước bay hơi chậm, viên sau bay mau hơn, hai viên chạm vào nhau trên không bắn ra tia lửa tung tóe, những mảnh đá vụn bắn tung tóe khắp tám phía. Mai Siêu Phong mượn oai thế ấy sấn thẳng vào. Quách Tĩnh thấy đòn tới hung dữ, khó có thể đón đỡ, nhớ tới bốn chữ Nam Hy Nhân dạy đánh thua thì chạy, bèn xoay người bỏ chạy.


Hoàng Dung đột nhiên gọi lớn:


- Cha?


Rồi xông vào quái khách áo xanh, nhảy xổ vào lòng y, bật tiếng khóc lớn, kêu lên:


- Cha, mặt của cha, mặt của cha... Tại sao lại biến thành thế này?


Quách Tĩnh quay lại, thấy Mai Siêu Phong đang đứng trước mặt mình lắng tai nghe ngóng tiếng đạn đá cơ hội thoáng qua này làm sao bỏ qua được, lập tức giơ chưởng từ từ đẩy vào vai y thị, một chưởng này dùng hết mười thành công lực, chưởng phải hết sức đánh ra, chưởng trái tiếp theo một đòn, lực đạo vô cùng trầm mãnh. Mai Siêu Phong bị trúng liên tiếp hai chưởng lộn nhào một vòng ngã luôn xuống đất, không bò lên được.


Lục Thừa Phong nghe Hoàng Dung gọi người kia là cha, buồn vui lẫn lộn, quên mất hai chân mình tàn phế, đột nhiên đứng lên định bước tới, nhưng cũng lập tức ngã xuống.


Quái khách áo xanh kia tay trái ôm lấy Hoàng Dung, tay phải từ từ vuốt lên mặt một cái, té ra trên mặt y mang một cái mặt nạ da người, cho nên nhìn thấy vô cùng kỳ quái ngụy dị. Khuôn mặt thật của y vừa lộ ra, chỉ thấy y tướng mạo thanh cù, phong tư tuấn tú ung dung tiêu sái, khí vũ hiên ngang. Hoàng Dung mắt còn đẫm lệ, lớn tiếng reo mừng, giật lấy cái mặt nạ chụp lên mặt mình rồi nhào vào lòng y, ôm chặt cổ y, vừa cười vừa nhảy nhót.


Quái khách áo xanh ấy chính là đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư.


Hoàng Dung cười nói:


- Cha, người làm sao tới được đây? Mới rồi lão già họ Cừu kia rủa cha, sao cha không dạy dỗ y.


Hoàng Dược Sư sa sầm mặt nói:


- Tại sao ta tới đây à? Tới tìm ngươi!


Hoàng Dung mừng rỡ nói:


- Cha, cha hoàn thành tâm nguyện rồi phải không? Vậy thì tốt quá, tốt quá?


Nói xong vỗ tay reo hò.


Hoàng Dược Sư nói:


- Hoàn thành cái gì? Vì đi tìm con nha đầu ngươi, còn kể gì hoàn thành với không hoàn thành.


Hoàng Dung rất khó xử, nàng biết cha từng lấy được nửa dưới bộ Cửu âm chân kinh, nửa trên tuy không lấy được nhưng đã phát nguyện muốn dựa vào sự thông minh tài trí của mình, từ quyển hạ sáng chế ra cơ sở nội công của quyển thượng, nói:


- Cửu âm chân kinh cũng là do người ta viết ra, người khác viết được thì Hoàng Dược Sư ta lại viết không được à? Nếu không luyện được võ công ghi chép trong kinh sẽ không rời khỏi đảo Đào Hoa một bước.


Nào ngờ quyển hạ bị Trần Huyền Phong. Mai Siêu Phong ăn trộm mất, quyển thượng viết ra cũng trở thành vô ích. Lần này vì mình bướng bỉnh, làm hại y phải trái lời thề, lập tức dịu dàng nói:


- Cha, từ nay trở đi, con sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn, đến chết cũng nghe lời cha mà.


Hoàng Dược Sư thấy con gái yêu khỏe mạnh, vốn đã rất mừng, lại nghe nàng nói thế, trong lòng rất khoan khoái, nói:


- Ðỡ sư tỷ ngươi dậy.


Hoàng Dung bước qua đỡ Mai Siêu Phong dậy. Lục Quán Anh cũng đã đỡ cha dậy, song song lạy rạp xuống đất.


Hoàng Dược Sư thở dài một tiếng nói:


- Thừa Phong, ngươi tốt lắm, đứng dậy đi. Năm ấy ta nóng nảy, trách lầm ngươi rồi.


Lục Thừa Phong nghẹn ngào nói:


- Sư phụ, lão nhân gia người khỏe chứ?


Hoàng Dược Sư nói:


- Cũng chưa bị người ta chọc giận mà chết.


Hoàng Dung cười nói:


- Cha, không phải là cha nói con chứ?


Hoàng Dược Sư hừ một tiếng nói:


- Ngươi cũng có phần.


Hoàng Dung lè lè lưỡi, nói:


- Cha, con giới thiệu cha với mấy người bạn, đây là Giang Nam lục quái nổi tiếng trên giang hồ, là sư phụ của Tĩnh ca ca.


Hoàng Dược Sư đảo mắt nhột cái, không nhìn ngó gì tới lục quái, nói:


- Ta không gặp người ngoài.


Lục quái thấy y ngạo mạn vô lễ như thế đều đùng đùng nổi giận, nhưng sợ oai danh và võ công mà y vừa bộc lộ, nhất thời cũng không dám phát tác.


Hoàng Dược Sư nói với con gái:


- Ngươi còn cần lấy cái gì không? Chúng ta về nhà thôi.


Hoàng Dung cười nói:


- Chẳng có gì cần lấy cả, nhưng có cái này phải trả lại Lục sư ca.


Rồi lấy trong bọc ra bao thuốc Cửu hoa ngọc lộ hoàn đưa Lục Thừa Phong, nói:


- Lục sư ca, số dược hoàn này điều chế không dễ, trả lại cho ngươi đây.


Lục Thừa Phong xua tay không nhận, nói với Hoàng Dược:


- Sư Đệ tử hôm nay được gặp ân sư, quả thật vô cùng mừng rỡ, nếu ân sư có thể nghỉ lại ở tệ trang thêm vài giờ, thì đệ tử càng...


Hoàng Dược Sư không đáp, chỉ Lục Quán Anh hỏi:


- Y là con ngươi à?


Lục Thừa Phong nói:


- Dạ.


Lục Quán Anh không chờ cha gọi, vội bước lên cung cung kính kính dập đầu bốn cái, nói:


- Ðồ tôn xin ra mắt sư tổ.


Hoàng Dược Sư nói:


- Thôi đi!


Cũng không cúi xuống đỡ dậy, lại vươn tay nắm lấy hậu tâm y nhấc lên một cái, chưởng phải đã đập mạnh xuống vai y. Lục Thừa Phong cả kinh kêu lên:


- Ân sư, con chỉ có một đứa con trai ấy...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lá thư cho mẹ

Lá thư cho mẹ

Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một

30-06-2016
Bỏ cuộc

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái

27-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Phận phù du

Phận phù du

Phải, con người có số, có phận, nhưng cũng do bản thân không vượt lên số phận ấy,

24-06-2016
Chiếc cầu

Chiếc cầu

(khotruyenhay.gq) Không biết ông nói gì mà kể từ giờ phút đó bố mẹ không trò chuyện,

28-06-2016
Lời xin lỗi nho nhỏ

Lời xin lỗi nho nhỏ

Tự dưng Trâm đi ngang qua tôi trên phố đông người, thản nhiên không hề biết. Tôi hơi

28-06-2016
Như cánh bằng lăng

Như cánh bằng lăng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Đời sinh viên") Ai cũng có một chuyện

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru