- Ngươi nhớ ta không?
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoàn Nhan Khang rõ ràng nhận ra được giọng nói của nàng, hoảng sợ nói:
- Là.., là Mục cô nương à?
Mục Niệm Từ nói:
- Không sai, là ta đây.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Còn có ai đi với cô đấy?
Mục Niệm Từ nói:
- Mới rồi là một người bạn bậy bạ của ta, ta cũng không biết cô ta lén đi theo.
Hoàn Nhan Khang bước vào phòng, thắp sáng ngọn nến, nói:
- Mời vào.
Mục Niệm Từ cúi đâu bước vào ngồi xuống một chiếc ghế, cúi đầu không nói, tim dập thình thình. Hoàn Nhan Khang dưới ngọn nến nhìn thấy thần sắc nàng vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, mặt trắng bệch xen lẫn màu hồng, dáng vẻ thẹn thò mười phần khả ái, bất giác động tâm, dịu đàng nói:
- Ðêm khuya cô tìm tới đây, có chuyện gì vậy?
Mục niệm Từ cúi đầu không đáp. Hoàn Nhan Khang nhớ lại cha ruột chết thảm, đối với nàng đột nhiên cũng nảy lòng thương xót, khẽ nói:
- Cha cô đã mất rồi, từ nay về sau cô cứ ở nhà ta thôi, ta sẽ coi cô như em ruột.
Mục Niệm Từ cúi đầu nói:
- Ta là nghĩa nữ của cha, không phải là con ruột của ông...
Hoàn Nhan Khang sực hiểu ra; Cô ta là muốn nói với mình, giữa hai người không có quan hệ ruột thịt gì cả.
Bèn đưa tay nắm tay phải của nàng, cười khẽ một tiếng. Mục Niệm Từ mặt mũi đỏ bừng, nhè nhẹ giật ra không được, cũng để mặc cho y nắm, đầu càng cúi thấp hơn. Hoàn Nhan Khang trong lòng chợt rạo rực, đưa tay trái bóp chặt vai nàng, hạ giọng nói khẽ vào tai nàng;
- Đây là lần thứ ba ta ôm cô đấy. Lần thứ nhất là hôm tỷ võ, lần thứ hai là mới rồi ngoài cửa, lần này mới thật là chúng ta một chỗ không có ai bên cạnh.
Mục Niệm Từ ờ một tiếng, trong lòng câm thấy ngọt ngào khoan khoái, quả thật là bình sinh mới gặp được lần đầu.
Hoàn Nhan Khang ngửi thấy mùi u hương thiếu nữ, lại cảm thấy thân hình nàng run lên, cũng bất giác thần hồn say sưa qua một lúc, hạ giọng nói:
- Cô làm sao tìm được tới chỗ ta?
Mục Niệm Từ nói:
- Ta từ kinh theo ngươi tới thẳng đây, đêm nào cũng nhìn bóng ngươi qua cửa sổ, nhưng vẫn không dám...
Hoàn Nhan Khang thấy nàng có tình sâu như thế vô cùng cảm động, cúi đầu hôn vào trán nàng một cái, chỗ miệng chạm vào thấy nóng như lửa đốt, lập tức lửa tình như sôi, ôm chặt lấy nàng hôn thật lâu qua một hồi lâu mới buông ra. Mục Niệm Từ khẽ nói:
- Ta không có cha có mẹ, ngươi đừng.., đừng hắt hủi ta.
Hoàn Nhan Khang ôm chặt nàng vào lòng, thong thả vuốt tóc nàng, nói:
- Cô yên tâm! Ta vĩnh viễn là người của cô, cô vĩnh viễn là người của ta, được không?
Mục Niệm Từ vô cùng vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt Hoàn Nhan Khang, gật gật đầu.
Hoàn Nhan Khang thấy nàng hai má đỏ bừng, sóng mắt long lanh, đời nào còn giữ được, thở ra một hơi, thổi tắt ngọn nến, ôm nàng tới cạnh giường đặt xuống, tay trái đè chặt xuống, tay phải cởi quần áo của nàng.
Mục Niệm Từ vốn đã như say như ngây, lúc ấy bàn tay nóng ran của y sờ tới làn da mình, lập tức giật mình, dùng sức giằng ra khỏi vòng tay của y, lăn vào phía trong giường, hạ giọng:nói:
- Không, không được như thế!
Hoàn Nhan Khang lại ôm chặt nàng nói:
- Ta nhất định sẽ cưới cô, sắp tới nếu ta phụ lòng thì sẽ bị loạn đao phân thây, không được chết yên lành.
Mục Niệm Từ đưa tay bịt miệng y, nói:
- Ðừng thề, ta tin người mà.
Hoàn Nhan Khang vội vàng ôm chặt nàng, run giọng nói:
- Vậy thì cô phải nghe lời ta.
Mục Niệm Từ van nài:
- Đừng.., đừng...
Hoàn Nhan Khang lửa tình như sôi, cởi bừa áo quần của nàng.
Mục Niệm Từ hai tay xô ra, dùng đến năm thành công lực. Hoàn Nhan Khang không ngờ nàng đến lúc này lại sử dụng võ công, hai tay lập tức bị nàng gạt ra. Mục Niệm Từ nhảy xuống đất, chụp lấy mũi thương sắt trên bàn, nhắm vào giữa ngực mình rơi nước mắt nói:
- Người mà bước qua, ta sẽ chết trước mặt ngươi.
Hoàn Nhan Khang lửa tình đầy lòng lúc ấy lập tức tắt ngấm, nói:
- Có gì cứ từ từ nói, cần gì phải thế?
Mục Niệm Từ nói:
- Ta tuy là con gái nhà nghèo phiêu bạt giang hồ nhưng cũng không phải là hạng bán thân, không biết tự ái. Nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì phải kính trọng ta. Ta kiếp này quyết không có ý khác dù là đao sắc kề cổ cũng quyết ý theo ngươi. Sắp tới.., sắp tới nếu có ngày động phòng hoa chúc, tự nhiên.., tự nhiên sẽ theo ý ngươi. Nhưng nếu hôm nay ngươi muốn coi thường ta, thì ta chỉ có chết mà thôi, mấy câu ấy nói rất khẽ nhưng ngữ khí chém đinh chặt sắt không có chút nào do dự.
Hoàn Nhan Khang thầm thấy kính phục, nói:
- Muội tử đừng tức giận, là ta không phải.
Rồi lập tức xuống giường thắp nến lên.
Mục Niệm Từ nghe y nhận lỗi, lập tức mềm lòng, nói:
- Ta ở nhà cũ của nghĩa phụ tại thôn Ngưu Gia, phủ Lâm An đợi ngươi, tùy ngươi đến lúc nào.., cho người mai mối tới.
Dừng lại một lúc, lại hạ giọng nói:
- Ngươi suốt đời không tới thì ta cũng chờ ngươi, suốt đời thôi.
Lúc ấy Hoàn Nhan Khang đối với nàng vừa kính vừa yêu, vội nói:
- Muội tử không cần đa nghi, sau khi ta xong việc công, sẽ lập tức tới thân nghênh, kiếp này đời này quyết không phụ nàng đâu.
Mục Niệm Từ duyên dáng mỉm cười, quay người ra cửa. Hoàn Nhan Khang kêu lên:
- Muội tử đừng đi. Chúng ta nói chuyện một lúc nữa đã.
Mục Niệm Từ quay đầu vẫy vẫy tay, không ngừng chạy đi.
Hoàn Nhan Khang đưa mắt nhìn theo bóng nàng vượt tường ra ngoài, ngẩn ngơ xuất thần, chỉ thấy gió rung cành cây, mấy đốm sao trời, quay trở vào phòng thì nước mắt trên ngọn thương chưa khô, mùi hương trên gối chăn còn đượm, nhớ lại việc vừa rồi thật là như một giấc mộng. Chỉ thấy trên nệm còn vương lại mấy sợi tóc lúc nàng giãy giụa rụng ra. Hoàn Nhan Khang nhặt tất cả cho vào hầu bao. Y lúc đầu tỷ võ với nàng vốn chỉ là nhất thời khinh bạc hiếu sự chứ tuyệt nhiên không có ý nghĩ cưới xin, nào ngờ nàng lại từ kinh đô theo mình suốt đọc đường, tối nào cũng tới nhìn bóng mình qua cửa sổ, tình sâu gắn bó như thế, bất giác vô cùng cảm động, mà nàng giữ thân trong trắng lại càng khiến người kính phục, bất giác lúc thì cười khẽ lúc thì thở dài, nghĩ ngợi mông lung dưới đèn, mê mẩn không thôi.
Chương trước | Chương sau