Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 11 - Trường Xuân nhận thua

↓↓

Âu Dương Khắc hỏi:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tôn tính của đạo trường là gì?


Mã Ngọc đáp:


- Bần đạo họ Mã.


Bành Liên Hổ nói:


- A, té ra là Đan Dương chân nhân Mã đạo trưởng, thất kính, thất kính.


Mã Ngọc nói:


- Bần đạo đạo hạnh kém cỏi, hai chữ chân nhân thật không dám nhận.


Bành Liên Hổ ngoài miệng thì đối đáp với y, nhưng trong lòng thầm tính toán:


- Bọn mình đã kết oán với phái Toàn Chân, sau này khó có thể xong chuyện được. Hai người này là chủ não phái Toàn Chân, hôm nay thừa lúc họ ít người, năm người bọn mình hợp lực liệu lý họ, chuyện sắp tới cũng dễ tính. Chỉ không biết quanh đây có cao thủ của phái Toàn Chân không?


Bèn đưa mắt nhìn quanh thì chỉ thấy ba người gia đình Dương Thiết Tâm, hoàn toàn không có đạo sĩ bèn nói:


- Toàn Chân thất tử nổi tiếng hiện nay, tại hạ rất ngưỡng mộ, còn năm vị nữa ở đâu, xin mời cả ra gặp mặt nên chăng?


Mã Ngọc nói:


- Sư huynh đệ bần đạo không chịu thanh tu, can thiệp vào việc đời, được chút hư danh, thật để các vị anh hùng cười cho. Sư huynh đệ bọn ta có bảy người chia nhau ngụ ở đạo quán các nơi. ít khi gặp gỡ lần này ta và Khưu sư đệ tới Trung đô tìm Vương sư đệ, không ngờ lại gặp các vị trước, cũng kể như là có duyên. Võ thuật trong thiên hạ khác đường mà về cùng một chỗ, sen đỏ ngó trắng vốn cũng một nhà, mọi người kết giao làm bạn bè nên chăng?


Y tính tình trung hậu, hoàn toàn không nghĩ rằng Bành Liên Hổ đang thăm dò hư thực của y.


Bành Liên Hổ nghe nói đối phương không có trợ thủ nào khác, lại chưa gặp Vương Xử Nhất, thấy Mã Ngọc hoàn toàn không có ý đề phòng mình, không những có thể cậy nhiều thủ thắng mà còn có thể thừa cơ đánh lén, cười hềnh hệch nói:


- Hai vị đạo trưởng không chê, đúng là không còn gì hay bằng. Huynh đệ họ Tam, tên Hắc Miêu.


Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ đều ngạc nhiên nghĩ thầm:


- Người này võ công cao cường. Ắt là nhân vật thành danh trên giang hồ. Cái tên Tam Hắc Miêu rất kỳ lạ, trước nay chưa từng nghe qua.


Bành Liên Hổ giắt đôi Phán quan bút vào lưng, bước tới trước mặt Mã Ngọc, cười hề hề nói:


- Mã đạo trưởng, hạnh hội, hạnh hội, rồi chìa tay phải ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới muốn nắm tay y.


Mã Ngọc chỉ cho rằng y có thiện ý, cũng đưa tay ra. Hai người vừa nắm tay nhau. Mã Ngọc đột nhiên thấy tay bị bóp chặt, nghĩ thầm:


- Được lắm, muốn thử công lực của ta à?


Bèn cười khẽ một tiếng, vận nội kình lên, cũng dùng lực bóp bàn tay của Bành Liên Hổ, đột nhiên năm ngón tay đau buốt như bị mấy chiếc châm đâm vào giật nảy mình vội buông tay ra. Bành Liên Hổ hô hô cười lớn, đã nhảy lùi về phía sau hơn một trượng. Mã Ngọc giơ tay lên nhìn, chỉ thấy trên năm ngón tay đều bị đâm thủng một lỗ nhỏ ngập sâu vào thịt, năm đường chỉ đen đang lan lên trên.


Nguyên là lúc Bành Liên Hổ giắt cặp Phán quan bút vào lưng, đã ngầm tròng vào tay phải món binh khí độc môn là Độc châm hoàn. Cái châm hoàn này là sắt tốt chế thành, nhỏ như sợi tơ, trên có năm ngọn châm nhỏ tẩm chất kịch độc, chỉ cần bị thương chảy máu là trong vòng năm giờ nhất định phải chết. Cái Độc châm hoàn này mang trên tay vốn để tăng cường thêm oai lực trên tay chưởng lúc động thủ, khiến người ta bị trúng chưởng rồi không thể sống quá nửa ngày. Y lại cố ý nói tên là Tam Hắc Miêu, nhân lúc Mã Ngọc ngẫm nghĩ bước tới nắm tay để y không lưu ý trò hoa dạng trên tay mình. Người trong võ lâm lần đầu gặp nhau nếu không phục nhau nhưng ngại vì thể diện không tiện công nhiên động thủ, thì đưa tay ra nắm tay nhau như là kết giao thân cận nhưng thật ra là động thủ so tài võ công chênh lệch nhau càng nhiều, bị bóp tới mức xương tay gãy nát, bàn tay sưng vù hoặc đau buốt không chịu được, lớn tiếng xin tha, cũng là chuyện thường. Mã Ngọc chỉ cho rằng y bày tỏ sự thân thiện, ngấm ngầm so sánh nội lực theo thói quen của giang hồ, không ngờ y lại có độc chiêu khác hai người cùng lúc sử lực, trong nhớp mắt bị năm ngọn độc châm đâm vào ngón tay, quả thật đâm ngập cả kim, sâu vào tận xương, đến khi y giật mình phát giác ra, vung tay trái lên thì Bành Liên Hổ đã lui lại.


Khưu Xử Cơ thấy sư huynh bắt tay với người ta, đột nhiên biến sắc động thủ, vội hỏi:


- Cái gì thế?


Mã Ngọc mắng:


- Quân gian tặc giỏi lắm, dám dùng độc châm đả thương ta.


Rồi nhảy xổ tới truy kích Bành Liên Hổ. Khưu Xử Cơ vốn biết công phu hàm dưỡng của đại sư huynh rất cao, hơn mười năm nay chưa thấy y động thủ với ai, lúc ấy xuất thủ lại dùng Tam hoa tụ đỉnh chưởng pháp lợi hại nhất của phái Toàn Chân, biết y đã động chân hỏa. Ắt có lý do trọng đại, lập tức huy động trường kiếm vòng trái lách phải sấn tới trước mặt Bành Liên Hổ, soạt soạt soạt đánh luôn ba kiếm.


Lúc ấy Bành Liên Hổ đã rút song bút ra cầm trên tay, gạt được hai kiếm, đâm lại một bút, nhưng không ngờ chiêu số chưởng pháp trên tay trái của Khưu Xử Cơ cũng lợi hại không kém gì kiếm pháp, lật tay vung ra, nhân lúc ngọn Phán quan bút rút về nhưng chưa rút hết đã chụp cứng đầu bút, kéo mạnh ra ngoài, quát lớn:


- Buông tay!


Chiêu này nhả kình hàm tinh súc nhuệ không phải tầm thường, không ngờ đối phương cũng rất cao cường, binh khí trên tay vẫn chưa rơi ra. Khưu Xử Cơ trường kiếm đâm thẳng tới. Bành Liên Hổ đành buông bút tránh kiếm. Khưu Xử Cơ tay phải cầm kiếm, tay trái vung chưởng, liên tiếp sấn vào. Bành Liên Hổ mất một ngọn Phán quan bút, tay phải lại tê rần không sao chịu được, nhất thời mất hết nhuệ khí, lùi lại liên tiếp.


Lúc ấy Sa Thông Thiên và Lương Tử Ông đã chặn Mã Ngọc lại. Âu Dương Khắc và Hầu Thông Hải từ hai bên xông vào đánh giúp Bành Liên Hổ. Khưu Xử Cơ thấy kình địch trước mắt, tinh thần càng hăng hái, chưởng ảnh bay bay, kiếm quang chớp chớp, càng đánh càng nhanh. Y lấy một chọi ba vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, bên này Mã Ngọc lại không chi trì nổi. Y chưởng phải sưng vù, tê ngứa rất khó chịu, chất độc dần dần ngấm lên. Tuy y biết trên châm có độc nhưng không ngờ độc tính lợi hại như thế, biết càng vận kình, khí huyết lưu hành càng nhanh thì chất độc công tâm càng mau, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, tay phải vung kiếm hộ thân, dùng nội lực khống chế không cho chất độc lan lên.


Binh khí mà Lương Tử Ông dùng là một cái cuốc đào nhân sâm, bổ ngang cuốc đọc, lúc quét lúc đánh, chiêu số ảo diệu đa đoan, mái chèo sắt của Sa Thông Thiên lại càng trầm trọng lợi hại. Sau mấy mươi chiêu. Mã Ngọc dần dần thở gấp, vòng tròn bảo vệ quanh người càng thu nhỏ, trong chống chất độc, ngoài chống hai kẻ địch, tuy công lực thâm hậu nhưng nội ngoại giao công, càng kéo dài thời gian càng thấy mệt mỏi.


Khưu Xử Cơ thấy sư huynh ngồi trên mặt đất, trên đầu có một làn nhiệt khí nghi ngút bốc lên như nồi hấp, trong lòng cả kinh, muốn sát thương địch nhân rồi qua cứu viện, nhưng bị ba cường địch vây chặt, làm sao rảnh tay cứu người? Hầu Thông Hải cố nhiên yếu nhất, nhưng Âu Dương Khắc thì giỏi cả nội công ngoại công, ra chiêu âm độc quái dị, võ công còn cao hơn cả Bành Liên Hổ, thấy gia số võ học của y rõ ràng là một lộ công phu của Tây độc mà trước nay phái Toàn Chân úy kỵ nhất, lại càng hoảng sợ. Y trong lòng liên tiếp xoay chuyển ý nghĩ:


- Người này là ai, chẳng lẽ là môn hạ của Tây độc? Tây độc tới Trung nguyên rồi sao? Không biết hiện y có ở tại Trung đô không?


Lúc ấy y bị phân tâm, lập tức rơi vào cảnh nguy hiểm.


Dương Thiết Tâm biết võ công của mình kém xa mấy người này, nhưng thấy Mã Khưu hai người nguy cấp lập tức nhấc ngọn hoa thương lên đâm vào hậu tâm Âu Dương Khắc. Khưu Xử Cơ kêu lên:


- Dương huynh tránh ra, đừng thí mạng vô ích!


Câu nói chưa dứt. Âu Dương Khắc đã phi chân trái đá gãy ngọn hoa thương, chân phải đá Dương Thiết Tâm ngã lăn xuống đất.


Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy kỵ mã phi ngựa tới, hai người đi đầu chính là cha con Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang.


Hoàn Nhan Hồng Liệt từ xa thấy vợ ngồi dưới đất trong lòng cả mừng, sấn mau lên trước, đột nhiên tiếng gió vang lên, một lưỡi đao chém vào giữa mặt y.


Hoàn Nhan Hồng Liệt nghiêng người tránh ra, thấy người sử đao chính là cô gái áo đỏ. Đám thân binh thủ hạ của y nhao nhao xông lên, vây đánh Mục Niệm Từ.


Bên này Hoàn Nhan Khang nhìn thấy sư phụ, ngấm ngầm run sợ, cao giọng kêu lên:


- Toàn là người nhà, các vị đừng động thủ?


Kêu luôn mấy tiếng, bọn Bành Liên Hổ mới nhảy ra. Đám thân binh và Mục Niệm Từ cũng dừng tay. Hoàn Nhan Khang bước lên hành lễ với Khưu Xử Cơ, nói:


- Sư phụ, đệ tử xin giới thiệu với lão nhân gia người, mấy vị này đều là tiền bối võ lâm mà gia phụ đưa lễ vật mời tới.


Khưu Xử Cơ gật gật đầu, bước qua nhìn sư huynh trước, chỉ thấy bàn tay phải của y bầm đen, vội kéo tay áo y lên thì thấy vệt đen đã lan lên tới giữa cánh tay, bất giác cả kinh sao chất độc phát tác mau lẹ như thế, bèn quay qua Bành Liên Hổ nói:


- Ðưa thuốc giải ra đây!


Bành Liên Hổ trong lòng ngần ngừ Người này chắc chắn phải chết rồi, nhưng đắc tội với tiểu vương gia cũng không được. Vậy có nên cứu y hay không?


Mã Ngọc thì lúc địch nhân vừa dừng tay đã tập trung nội lực vào việc chống độc, chất độc bị ngăn lại không lan lên nữa, vệt đen cũng dần dần bị dồn xuống.


Hoàn Nhan Khang chạy tới cạnh mẹ, nói:


- Mẹ, lại gặp được mẹ ở đây?


Bao Tích Nhược hoảng sợ nói:


- Muốn ta trở về vương phủ thì muôn lần không được đâu?


Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang hoảng sợ đồng thanh hỏi:


- Tại sao thế?


Bao Tích Nhược chỉ Dương Thiết Tâm nói:


- Chồng ta chưa chết, cho dù chân trời góc biển ta cũng đi theo y.


Hoàn Nhan Hồng Liệt vô cùng hoảng sợ, chúm môi ra hiệu cho Lương Tử Ông. Lương Tử Ông hiểu ý, giơ tay phải lên, ba mũi Tý Ngọ Thấu cốt đinh bắn tới chỗ yếu hại trên người Dương Thiết Tâm.


Khưu Xử Cơ nhìn thấy đinh phóng ra như bay, không kịp sấn lên cứu nguy mà Dương Thiết Tâm ắt không sao tránh được, trong người lại không có ám khí lúc nguy cấp thuận tay chụp lấy một tên thân binh trong Triệu vương phủ ném vào giữa Lương Tử Ông và Dương Thiết Tâm. Chỉ nghe một tiếng gào thê thảm vang lên, ba mũi đinh đã đánh cả vào người tên thân binh. Lương Tử Ông tự đắc Thấu cốt đinh là tuyệt học bình sinh của mình, ba mũi cùng phóng ra quyết không lẽ nào lại không trúng, nào ngờ lại bị Khưu Xử Cơ dùng thủ pháp cổ quái hóa giải, lập tức tức giận gầm lên một tiếng nhảy xổ vào Khưu Xử Cơ.


Bành Liên Hổ thấy biến cố lại xảy ra, đã quyết ý không cấp thuốc giải, biết vương gia lo lắng nhất là cướp lại vương phi, chợt sấn lên vung tay ra nắm lấy cánh tay Bao Tích Nhược.


Khưu Xử Cơ kiếm phong rít lên vù vù đâm ra hai nhát, một vào Lương Tử Ông, một vào Bành Liên Hổ, hai người thấy kiếm thế lợi hại đành lui lại. Khưu Xử Cơ nhìn Hoàn Nhan Khang nói:


- Tiểu nhi vô tri, ngươi nhận giặc làm cha, hồ đồ suốt mười tám năm. Hôm nay cha ngươi tới rồi, còn chưa nhận à?


Hoàn Nhan Khang nghe lời mẹ vốn đã tin tám chín phần, lúc ấy nghe sư phụ quát một câu lại càng tin thêm, bất giác nhìn qua Dương Thiết Tâm, chỉ thấy y áo quần rách rưới, mặt mũi phong trần, lại quay nhìn cha mình thì thấy áo gấm đai ngọc, phong độ tuấn nhã, hai người khác nhau một trời một vực. Hoàn Nhan Khang nghĩ thầm:


- Chẳng lẽ mình phải bỏ vinh hoa phú quý theo hán tử nghèo khổ này trôi nổi giang hồ sao? Không, muôn ngàn lần không thể được.


Y chủ ý đã định, bèn cao giọng gọi:


- Sư phụ, đừng nghe người ta nói bậy, xin người mau cứu mẹ con về?


Khưu Xử Cơ tức giận nói:


- Ngươi vẫn mê man không chịu tỉnh ngộ, đúng là không bằng con vật.


Bọn Bành Liên Hổ thấy thầy trò họ trở mặt với nhau, càng tấn công ráo riết.


Hoàn Nhan Khang thấy Khưu Xử Cơ tình nguy thế cấp vẫn không lên tiếng ngăn trở. Khưu Xử Cơ cả giận, mắng:


- Thằng tiểu súc sinh, đúng là lòng dạ cầm thú.


Hoàn Nhan Khang rất sợ sư phụ, lén liếc bọn Bành Liên Hổ ra hiệu bảo giết y đi để tránh hậu họa về sau. Lại đánh thêm một lúc. Khưu Xử Cơ tay phải bị trúng một cuốc của Lương Tử Ông, tuy không bị thương nặng nhưng cũng đã máu nhuộm đạo bào, trong chớp mắt ấy chợt thấy Hoàn Nhan Khang lộ vẻ vui mừng, lại càng tức giận be be quát ầm lên.


Mã Ngọc lấy trong bọc ra một ngọn pháo hiệu đánh lửa châm vào rồi thẳng tay ném lên trời, một làn khói lam phóng thẳng lên không. Bành Liên Hổ đoán đây là tín hiệu thông báo với đồng môn của phái Toàn Chân bèn kêu lên:


- Lão đạo muốn gọi người giúp đỡ.


Lại qua mấy hiệp, phía tây bắc không xa cũng có một làn khói lam vọt thẳng lên. Khưu Xử Cơ cả mừng kêu lên:


- Vương sư đệ cũng ở gần đây.


Rồi đổi kiếm qua tay trái, đâm trên chém dưới đánh luôn bảy tám chiêu sát thủ ép địch nhân lùi lại mấy bước. Mã Ngọc chỉ làn khói lam phía tây bắc nói:


- Chạy về phía đó!


Cha con Dương Thiết Tâm. Mục Niệm Từ tuốt binh khí ra bảo vệ Bao Tích Nhược chạy mau phía trước. Mã Ngọc ở phía sau. Khưu Xử Cơ một mình vung trường kiếm đi đoạn hậu, vừa đánh vừa chạy. Sa Thông Thiên liên tiếp sử dụng thân pháp Di hình hoán vị, muốn vọt qua người y để bắt Bao Tích Nhược lại nhưng Khưu Xử Cơ kiếm thế như gió thủy chung vẫn không cho y vượt qua.


Chạy không bao lâu, cả bọn đã tới trước khách sạn nhỏ chỗ Vương Xử Nhất trọ. Khưu Xử Cơ thầm ngạc nhiên Sao Vương sư đệ còn chưa ra tiếp ứng Đang nghĩ qua chuyện khác, chỉ thấy Vương Xử Nhất chống một chiếc trượng gỗ run run bước tới. Ba sư huynh đệ nhìn nhau một cái, đều giật nảy mình, không ngờ ba người võ công cao cường nổi tiếng nhất trong phái Toàn Chân đều bị trọng thương. Khưu Xử Cơ kêu lên:


- Chạy vào trong khách điếm.


Hoàn Nhan Hồng Liệt quát:


- Đưa vương phi ra đây sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.


Khưu Xử Cơ chửi:


- Ai cần gã cẩu tặc nước Kim nhà ngươi tha mạng.


Rồi lớn tiếng mắng chửi, vung kiếm ra sức chống trả. Bọn Bành Liên Hổ thấy y thế cùng cực kiệt vẫn cố sức chống trả, kiếm thế như cầu vồ ng, chiêu số kỳ ảo, cũng bất giác ngấm ngầm bội phục.


Dương Thiết Tâm nghĩ thầm:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Giáng sinh ấm áp

Giáng sinh ấm áp

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà

28-06-2016
Những mùa chim làm tổ

Những mùa chim làm tổ

Ôi! Những mùa chim làm tổ, những mùa đó đã qua và đã xa! Đã Xa! *** Mùa gặt tháng 5

24-06-2016
Tỉnh thức

Tỉnh thức

"Không! Anh không muốn em xuất hiện trước bạn bè công ty anh trong một cái vỏ cổ lỗ

30-06-2016

XtGem Forum catalog