Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 5 - Kỳ nhân kỳ địa kỳ sự

↓↓
Mười tám tháng giêng.


Một địa phương không ai biết là nơi nào.


Một khối sắt hình trạng không theo quy tắc, cũng không hoàn chỉnh, làm sao có thể là thứ vũ khí đáng sợ nhất trên thế gian ?


Tiểu Cao còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng vấn đề đó lại một mực như một con độc xà quẩn quyện trong tâm chàng.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đợi đến khi chàng hoàn toàn thanh tỉnh, chàng lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.


Chàng chợt phát hiện mình đã đến một địa phương chỉ có trong mộng cảnh ly kỳ hoang đường nhất mới có thể xuất hiện.


Địa phương đó phảng phất là một hang động trong lòng núi, Tiểu Cao tuyệt đối có thể bảo đảm, vô luận là ai đến đây, đều giống hệt chàng, đều bị hang động đó mê hoặc.


Chàng chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ nơi nào có thể khiến cho người ta mê hoặc như vậy.


Đèn thủy tinh từ Ba Tư mang đến, treo trên cao giữa một cái chung khổng lồ, bắn ra những tia sáng sáu màu chói ngời, dưới đất trải đầy thảm dày thủ công tinh tế đồ án kỳ mỹ, trên giá gỗ xung quanh bốn bức vách trần liệt đủ thức đủ dạng vũ khí kỳ môn, có nhiều thứ Tiểu Cao không những chưa từng thấy qua, cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới.


Ngoại trừ những thứ đó ra, còn có cột san hô cao hơn một trượng, ngà voi dài cực dài, bạch mã dùng bạch ngọc không tì vết điêu khắc thành, vô số hoa lá và rau trái dùng bích lục phỉ thúy và xích hồng mã não gọt dũa thành, Phật tượng khổng lồ đúc bằng vàng ròng Xiêm La, trên Phật tượng còn đeo đầy chuỗi hạt trân châu tròn vo trong suốt lớn như long nhãn.


Trên một cái đại án khác bài đầy các thức các dạng chén vàng tô ngọc và bình thủy tinh, đủ thứ mỹ tửu nổi tiếng từ khắp mọi nơi trên thế gian.


Bốn năm tuyệt sắc mỹ nữ người vận áo sa mỏng như cánh dơi đang đứng bên cạnh cái võng mềm mại mà Tiểu Cao đang nằm, nhìn Tiểu Cao cười khúc khích, trong số có một cô gái tóc vàng mắt xanh, da còn trắng hơn cả tuyết, nụ cười hiền dịu thuần chân, một cô gái khác da lại nâu sậm, giống như vuông lụa nâu sồng, mềm mại bóng láng, chói ngời phản ảnh.


Tiểu Cao đã hoàn toàn bị mê hoặc.


Những thứ vũ khí đó, những thứ trân bảo đó, những mỹ nhân đó, đều không phải là những vật phàm nhân có thể thấy được.


Lẽ nào địa phương này đã không còn ở nhân gian ?


Nếu quả đây là địa ngục, thế giới này cũng không biết có bao nhiêu người tự nguyện xuống địa ngục.


oo -- Các người là ai ? Nơi đây là nơi nào ?


Đám con gái chỉ cười, không nói gì.


Tiểu Cao muốn đứng dậy, lại đã bị một cô gái da thịt thơm ngát đè vai chàng.


Chàng không dám đụng thứ con gái đó.


Chàng biết mình tịnh không phải là người có thể kháng cự lại dụ cảm.


Khiến cho người ta không chịu nỗi nhất là cô gái tóc vàng mắt xanh không ngờ còn ôm má chàng, thổi nhẹ vào lỗ tai chàng.


Tiểu Cao biết thân thể mình đã mau mắn có biến hóa, biến hóa rất bất nhã.


Thân người chàng chợt uốn khúc cong vòng lại, từ một bộ vì mà bất cứ một ai cũng không tưởng nỗi, uốn cong theo phương hướng mà bất cứ một ai cũng không tưởng nỗi.


Hai cô gái đè vai và ôm mặt chàng chỉ cảm thấy tay hụt hẫng, người bị họ án giữ đã biến mất, lúc quay đầu lại mới phát hiện chàng đã trốn đằng sau một Phật tượng bằng vàng ròng ở xa xa.


"Các người ngàn vạn lần không nên qua đây". Tiểu Cao nói lớn:


"Con người của ta tịnh không phải là người tốt, các người nếu quả dám qua đây, ta thật cũng không khách khí nữa".


Chàng quả thật có chút lo sợ đám con gái đó, nhưng bọn họ nếu quả thật sự đi qua, chàng cũng không thể cảm thấy quá khó xử, cũng không thể bị hù chết.


Chỉ tiếc bọn họ đều không đi qua, cả một người cũng không qua.


Bởi vì lúc đó, chủ nhân của địa phương này đã xuất hiện.


Một người gầy gò anh tuấn, thân người cao cao, tùy tùy tiện tiện vận một tấm trường bào lụa đen tuyền như màu tóc, thả tóc dài đen nhánh tùy tùy tiện tiện tản bay trên vai.


Y tuy ăn mặc tùy tùy tiện tiện, nhưng con người y xem ra lại giống như đế vương.


Đặc biệt là khuôn mặt y.


Khuôn mặt vóc dáng cực kỳ phân minh, đường nét cực kỳ rõ rệt.


Sắc mặt y trắng nhợt, hoàn toàn không có một chút huyết sắc, giống như dùng một khối đá trắng như tuyết gọt dũa thành, mang theo một thứ lãnh đạm cao quý vô phương hình dung.


Nhìn thấy người đó, đám con gái lập tức đều khoanh tay cúi chào, Tiểu Cao lập tức nói lớn:


- Ta biết ngươi nhất định là chủ nhân nơi này.


- Đúng.


- Ta không nhận ra ngươi, ngươi cũng không biết ta, ngươi đem ta vào đây làm gì ?


- Ta cũng không biết.


"Ngươi cũng không biết ?" Tiểu Cao la lên:


"Ngươi sao lại không biết được ?".


- Bởi vì ta căn bản không muốn ngươi đến, là ngươi tự mình muốn theo ta đến.


Tiểu Cao ngây người, ngây người cả nửa ngày mới mở miệng:


- Là ta tự muốn đi theo ngươi ? Lẽ nào ngươi là người khiêng cái hòm ?


- Đúng.


Tiểu Cao ôm đầu, chừng nhiên sắp hôn mê bất tỉnh.


Một người dung mạo bình phàm mặc áo vải bố không ngờ đột nhiên lại biến thành một vị đế vương như một kỳ tích.


Chuyện đó vốn chỉ có trong thần thoại mới có thể xảy ra, Tiểu Cao lại khơi khơi vô ý đụng phải.


"Ngươi thật ra là ai ?" Tiểu Cao từ sau lưng Phật tượng bước ra:


"Là một thích khách không lộ nguồn gốc, khiêng hòm lưu lãng thiên nhai ? Hay là một ẩn sĩ xa lánh hồng trần vui thú như vương hầu ?".


Tiểu Cao hỏi y:


- Hai thứ người đó hoàn toàn bất đồng, thật ra thứ nào mới là chân diện mục của ngươi ?


"Còn ngươi ? Ngươi thật ra là ai ?" Y hỏi ngược lại Tiểu Cao:


"Là một thiếu niên nhiệt huyết đối với mỗi một sự kiện trên thế gian đều cảm thấy hiếu kỳ ? Hay là một kiếm khách vô tình coi mạng người như cỏ rác ?".


"Ta là người học kiếm, một người nếu quả muốn học kiếm, cũng nên hiến thân vì kiếm, có chết cũng không ân hận". Tiểu Cao lại hỏi y:


"Còn ngươi ? Ngươi giết người vì cái gì ? Vì tiền tài ? Hay là vì lúc ngươi giết người cảm giác rất khoái trá ?".


Tiểu Cao ngưng thị nhìn y:


- Một người lúc biết mình có thể làm chủ sinh tử của người ta, có phải cảm thấy rất khoái trá ?


Hắc bào nhân chợt quay mình đi đến trước đại án, rót một chén rượu từ một bình thủy tinh, chầm chậm uống cạn.


Sau đó y mới hững hờ đáp:


- Đối với ta mà nói, đó đã không còn là chuyện khoái trá, chỉ tiếc ta cũng giống như đại đa số người trên thế giới, cũng đi làm những chuyện mà mình vốn không muốn làm.


- Lần này ngươi tại sao lại giết Dương Kiên ?


- Vì Châu Mãnh, bởi vì ta thiếu hắn một mạng.


- Mạng ai ?


- Ta.


- Châu Mãnh đã từng cứu ngươi ?


"Mỗi một người đều khó tránh khỏi lúc có nguy hiểm khốn nạn, ta cũng không ngoại lệ". Hắc y nhân điềm đạm đáp:


"Tương lai ngươi cũng có thể gặp mấy lúc đó, nhưng ngươi vĩnh viễn vô phương dự liệu là lúc đó ai sẽ cứu ngươi, chính như hiện tại ngươi cũng không biết tương lai có bao nhiêu người phải chết trong tay ngươi vậy".


"Không phải là chết trong tay ta, mà là chết dưới kiếm của ta". Tiểu Cao thốt:


"Người chết dưới kiếm của ta đều đã đem tính mệnh hiến thân cho kiếm, giống như ta, nếu quả ta có chết dưới kiếm của bọn họ, ta chết cũng không oán hận".


Hắc y nhân đột nhiên lấy một thanh trường kiếm hình dạng cổ quái treo trên vách xuống, lạnh lùng nhìn Tiểu Cao:


- Nếu quả hiện tại ta dùng thanh kiếm này giết ngươi ?


"Vậy thì ta cảm thấy rất tiếc nuối". Tiểu Cao đáp:


"Bởi vì hiện tại cả chuyện ngươi là ai mà ta cũng không biết".


- Ngươi biết đã đủ quá rồi, đã đủ để khiến cho ta giết ngươi.


- Ồ ?


- Ngươi đã biết là ta giết Dương Kiên, đã len lén nhìn cái hòm của ta.


"Nhưng ta không nhìn thấy gì cả". Tiểu Cao đáp:


"Ta cũng nghĩ không ra sao nó có thể là vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ ?".


- Ngươi muốn biết ?


- Muốn phi thường.


Hắc y nhân chợt bạt kiếm, kiếm khí lạnh buốt âm trầm lập tức ép bức vào mi mắt, kiếm quang lóe chớp một màu bích lục.


"Thanh kiếm này tên là Lục Liễu, là di vật của Ba Sơn Cố đạo nhân". Hắc y nhân vuốt nhẹ lưỡi kiếm:


"Cố đạo nhân năm xưa bằng vào bảy bảy bốn mươi chín chiêu Hồi Phong Vũ Liễu Kiếm tung hoành thiên hạ, kiếm khách thành danh chết dưới thanh kiếm này cũng không biết có bao nhiêu mà kể".


Y đặt trường kiếm xuống, rút một cây Tuyên Hoa Đại Phủ treo gần đó.


"Đây là búa Hoàng Sơn ẩn hiệp Vũ Lăng dùng năm xưa". Y nói:


"Chiêu thức ông ta dùng tuy chỉ có mười một chiêu, nhưng mỗi một chiêu đều là sát thủ cực kỳ bá đạo, nghe nói trong giang hồ đương thời chưa từng có ai có thể vượt qua bảy chiêu dưới tay ông ta".


Bên cạnh Tuyên Hoa Phủ là một vũ khí giống thương, lại không phải là thương, bởi vì gắn trên đầu thương lại không phải là mũi thương, là một mũi liêm đao, còn dùng một sợi xích sắt quấn giữ.


"Thiết Liên Phi Liêm giết người như phạt cỏ". Hắc y nhân thốt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016
Em có muốn tắm không?

Em có muốn tắm không?

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên

01-07-2016
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Bây giờ ba ở đâu?

Bây giờ ba ở đâu?

Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ

30-06-2016
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Phùng Tấn Hải - cuối cùng tôi đã tìm ra anh rồi, kí ức tuổi 18 của tôi đều nằm

25-06-2016
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Con nhớ...

Con nhớ...

Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là

29-06-2016

Polly po-cket