"Bởi vì tôi biết, cho nên tô i biết".
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đó có thể coi là câu trả lời sao ? Thứ hồi đáp đó căn bản không thể coi là hồi đáp, ai cũng không thể cảm thấy thỏa mãn.
Tư Mã Siêu Quần lại rất vừa lòng.
Bởi vì đó là Trác Đông Lai nói, y tin sức phán đoán của Trác Đông Lai chẳng khác nào y tin thanh đao trên bàn có thể cắt thịt vậy.
Nhưng trong ánh mắt của y lại đột nhiên hiển lộ thứ biểu tình rất kỳ quái, đột nhiên nói ra một câu rất kỳ quái.
"Lầm rồi !" Y nói:
"Lần này Châu Mãnh đã lầm !" - Tại sao ?
Tư Mã Siêu Quần hỏi lại:
- Hiện tại Hàn Chương và Mộc Kê có phải đã đến đây ?
- Phải.
- Bọn chúng còn có thể sống sót trở về không ?
- Không thể.
- Bọn chúng đối với Châu Mãnh có phải rất hữu dụng không ?
- Phải.
"Để hai người hữu dụng đối với mình như vậy đi chết, chuyện đó ta có thể làm không ?" Tư Mã Siêu Quần hỏi Trác Đông Lai:
"Ngươi có thể làm không ?" - Không thể.
Tư Mã Siêu Quần cười lớn:
- Cho nên Châu Mãnh đã lầm, hắn rất ít khi lầm, nhưng lần này đã lầm.
Trác Đông Lai không cười, đợi đến khi Tư Mã Siêu Quần đã cười xong, mới chầm chậm thốt:
- Châu Mãnh không lầm !
- Ồ ?
"Hắn muốn bọn chúng đến đây tịnh không phải là muốn bọn chúng đến tìm chết".
Trác Đông Lai thốt.
- Hắn muốn bọn chúng đến đây làm gì ?
"Đến làm nghi binh". Trác Đông Lai đáp:
"Hàn Chương và Mộc Kê đều chỉ bất quá là nghi binh".
- Tại sao ?
"Bởi vì người chân chính phải xuất thủ hành thích Dương Kiên tịnh không phải là bọn chúng, mà là một người khác". Trác Đông Lai đáp:
"Nếu quả bọn ta đơn giản chỉ phòng bị bọn chúng, người thứ ba xuất thủ càng dễ dàng".
- Người đó là ai ?
"Là một người trẻ tuổi, vận y phục vải bố, mang một thanh kiếm, trú trong một tiểu khách sạn tiện nghi nhất, mỗi bữa chỉ ăn một chén mì củ cải trắng". Trác Đông Lai đáp:
"Y đã đến ba ngày rồi, nhưng ngoại trừ đi ra ngoài ăn, không bao giờ ra khỏi cửa phòng".
- Y giam mình trong căn phòng nhỏ không có gì ngoài mấy con côn trùng hôi thúi làm gì ?
- Tôi không biết.
- Y đến từ đâu ?
- Tôi không biết.
- Y học kiếm pháp gì ? Kiếm pháp có cao không ?
- Tôi không biết.
Tròng mắt của Tư Mã Siêu Quần bỗng co thắt lại.
Y và Trác Đông Lai tương giao đã hai chục năm trời, từ lúc bần cùng khốn khổ lăn lộn trong bùn sình leo lên đến địa vị hôm nay, không ai hiểu rõ y bằng Trác Đông Lai, cũng không có ai hiểu rõ Trác Đông Lai bằng y.
Y chưa bao giờ nghĩ hai chữ "không biết" cũng có thể phát ra từ miệng Trác Đông Lai.
Trác Đông Lai nếu quả muốn điều tra một người, tối đa chỉ cần dùng năm ba canh giờ là có thể điều tra ra hết toàn bộ xuất thân - gia thế - bối cảnh - tập quán - thị hiếu - võ công - môn phái của người đó, người đó từ đâu đến, sẽ đi đâu.
Làm mấy chuyện đó, hắn không những có kinh nghiệm cực kỳ, hơn nữa còn có phương pháp, rất nhiều phương pháp đặc biệt, mỗi một loại đều tuyệt đối hữu hiệu.
Những phương pháp đó Tư Mã Siêu Quần cũng biết.
"Y trú trong khách sạn tiện nghi, vận y phục vải bố, ăn mì củ cái trắng". Tư Mã Siêu Quần nói:
"Từ mấy chuyện đó, ngươi ít ra đáng lẽ cũng nên nhận ra y tuyệt không phải là người rất thành công, xuất thân nhất định cũng không quá tốt".
"Vốn đáng lẽ là dạng đó". Trác Đông Lai thốt:
"Thiếu niên này lại là ngoại lệ".
- Tại sao ?
"Bởi vì khí độ của y". Trác Đông Lai đáp:
"Lúc tôi nhìn thấy y, y tuy đang ăn mì củ cải trắng trong một quán nhỏ đầy dân đánh xe khuân vác, nhưng bộ dạng của y xem ra lại giống như một vị tân khoa trạng nguyên đang ngồi dự Quỳnh Lâm Yến trong Thái Hoa Điện, tuy chỉ vận bộ y phục vải bố, lại giống như vận áo hồ cừu trị giá ngàn vàng".
- Có lẽ là y đang cố ý làm như vậy.
"Mấy thứ đó giả không được, chỉ có một người đối với mình tuyệt đối có tín tâm mới có thể có thứ khí độ đó". Trác Đông Lai thốt:
"Tôi chưa bao giờ gặp một người tự tin như y".
Ánh mắt của Tư Mã Siêu Quần phát sáng, y đối với thiếu niên đó cũng dần dần có hứng thú.
Y chưa từng thấy Trác Đông Lai xem trọng một người như vậy.
Trác Đông Lai nói:
- Trong khách sạn y dùng tên Lý Huy Thành, chỉ bất quá cái tên đó nhất định là tên giả.
- Ngươi làm sao biết được đó nhất định là giả ?
"Bởi vì tôi đã nhìn qua cái tên y viết trên sổ, là chính tay y viết, chữ viết không tệ, lại viết rất cứng ngắc". Trác Đông Lai đáp:
"Một người biết viết tuyệt không thể viết tên mình cứng ngắc như vậy".
- Giọng nói của y có khẩu âm gì ?
- Tôi chưa nghe y nói chuyện, nhưng tôi có hỏi qua tên chưởng quỹ của khách sạn đó.
- Gã nói sao ?
"Gã trước đây từng có chân trong tiêu cục, từng đi qua rất nhiều địa phương, có thể nói bảy tám giọng của bảy tám tỉnh lỵ khác nhau". Trác Đông Lai đáp:
"Nhưng gã cũng không nhận ra được vị khách nhân họ Lý đó là người ở đâu".
- Tại sao ?
- Bởi vì vị Lý tiên sinh đó cũng có thể nói giọng của bảy tám tỉnh lỵ, mỗi một giọng đều nói rành rọt hơn cả gã.
- Y phục y mặc thì sao ?
Từ y phục trên mình một người cũng có thể nhìn ra rất nhiều chuyện.
Chất liệu của y phục khác nhau, đồng dạng là vải bố cũng có rất nhiều loại, phương pháp đan nhuộm của mỗi địa phương đều không giống nhau, nơi sản xuất vải và chỉ cũng không giống nhau.
Giám sát mấy chuyện đó, Trác Đông Lai cũng là chuyên gia.
"Ta tin rằng ngươi nhất định đã nhìn qua y phục của y". Tư Mã Siêu Quần hỏi:
"Ngươi có nhìn ra gì không ?" "Tôi không nhìn ra gì hết". Trác Đông Lai đáp:
"Tôi chưa bao giờ thấy loại vải bố đó, thậm chí cả loại chỉ may áo tôi cũng chưa từng thấy qua".
Trác Đông Lai nói:
- Tôi tin chỉ nhất định là y tự se, bố là y tự đan, y phục là y tự may vá, cả bông cũng đều là do y tự trồng ở một địa phương rất đặc biệt mà ra.
Hắn lại nói:
- Địa phương đó tôi và ông đại khái chưa từng đi qua.
Bọn họ đồng thời xuất đạo, xông pha thiên hạ.
Tư Mã Siêu Quần cười khổ:
- Nơi cả bọn ta cũng chưa đi qua, người từng đi qua đại khái cũng không nhiều lắm.
"Tôi cũng không nhìn thấy kiếm của y". Trác Đông Lai nói:
"Kiếm của y thủy chung giấu trong bao bố, thủy chung mang bên mình".
- Vải bố y dùng bao kiếm có phải cũng là loại vải bố may y phục ?
- Hoàn toàn một dạng.
Tư Mã Siêu Quần đột nhiên lại cười:
- Xem ra vị Lý tiên sinh quả thật là quái nhân, nếu quả y thật sự đến giết ta, vậy đêm hôm nay sẽ rất vui thú.
Hoàng hôn.
Trong quán ăn nhỏ sặc mùi dầu mỡ xào nấu, mùi mồ hôi chua loét trên người bọn đánh xe khuân vác, và mùi rượu mạnh tiêu nồng hành tỏi trộn lẫn với nhau thành một thứ mùi kỳ quái khó hình dung.
Chương trước | Chương sau