Old school Swatch Watches
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 13 - Chỉ một điệu múa cũng điêu hồn

↓↓

Chuyện bi thương giữa nhân thế lão đã thấy quá nhiều.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thiếu nữ lại cái gì cũng chưa từng thấy qua, bởi vì nàng cũng như lão, cũng là người mù, nhưng khác lão ở chỗ từ lúc ra đời nàng đã là người mù, căn bản chưa bao giờ nhìn thấy ánh quang minh, căn bản không biết hoan lạc thanh xuân ra sao.


Hai người như vậy, làm sao có thể tấu được một khúc hoan lạc hạnh phúc ?


Lão nhân lẳng lặng bước lên, lẳng lặng đi đến một góc tối lão đã quá quen thuộc ngồi xuống.


Lão đến đây không phải là lần đầu tiên, mỗi một lần đến đều tấu bi ca.


Đến tấu bi ca cho những người bình thời cười nhiều, dùng lời ca khơi dậy những thống khổ bí mật trong tâm lý của bọn họ.


Những người đó cũng chịu để cho lão làm vậy.


-- Nhân loại thật sự là một động vật kỳ quái, có lúc lại đem bi thương thống khổ mà làm thành một thứ hưởng thụ.


Dưới lầu có tiếng bước chân truyền đến.


Tiếng cước bộ rất nhẹ, nhẹ đến chấn động.


Nghe thấy tiếng cước bộ đó, người Tiểu Cao đã phóng qua khỏi mặt bàn, bay về hướng đầu cầu thang, xông xuống dưới.


Châu Mãnh lại bất động.


Toàn thân hắn phảng phất đã cứng ngắc, đã biến thành một thi thể đã hóa thành nham thạch, thi thể của người chết thời Thượng Cổ.


Một nữ nhân cả tên họ cũng không biết, một đoạn tình ái suốt đời không thể quên được.


Tiểu Cao vốn nghĩ mình vĩnh viễn không còn có thể gặp lại nàng, nhưng hiện tại nàng đang ở trước mắt chàng.


Đây có phải là mộng ?


Nàng cũng đã nhìn thấy chàng.


Nàng si dại nhìn chàng, cũng không biết là kinh hãi ? Hay là hoan hỉ ? Muốn chạy lên lầu ? Hay muốn bỏ trốn ?


Tiểu Cao không để nàng chọn lựa.


Chàng đã xông tới, nắm lấy nàng, dùng hay tay nắm lấy hai tay nàng.


Đây không phải là mộng, cũng không phải là ảo giác.


Cảm giác trong tay chàng ấm cúng sung sướng làm sao, cảm giác trong tâm chàng cũng ấm cúng sung sướng làm sao.


- Hôm đó sao nàng lại bỏ đi ? Đi đâu vậy ? Sao lại đến đây ?


Những lời nói đó Tiểu Cao không hỏi.


Chỉ cần bọn họ có thể tương kiến, chuyện khác không còn quan trọng nữa.


- Nàng đã đến, nàng thật đã đến, lần này ta không để cho nàng đi nữa.


Chàng nắm lấy nàng, bước lùi từng bước từng bước lên cầu thang, ánh mắt chàng không chịu buông tha khỏi khuôn mặt nàng.


Đột nhiên, trên mặt nàng lộ ra một biến hóa ai ai cũng vô phương dự liệu.


Tròng mắt nàng đột nhiên co thắt lại một cách khủng khiếp, lại đột nhiên khuếch tán, cả người như băng hội hư thoát.


-- Nàng đã nhìn thấy gì ?


Tiểu Cao thất kinh nhìn nàng, vốn muốn quay đầu lập tức xem xem nàng đã nhìn thấy gì.


Nhưng trên mặt chàng thình lình cũng lộ ra một biến hóa đáng sợ, phảng phất đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, qua một hồi rất lâu sau mới dám quay đầu.


Chàng quay đầu, nhìn thấy Châu Mãnh.


Biểu tình trên mặt Châu Mãnh nhìn giống như dã thú, một con dã thú lọt vào hầm bẫy của thợ săn, vừa bi thương, vừa phẫn nộ, vừa tuyệt vọng.


Người hắn đang nhìn là người Tiểu Cao đang nắm tay dắt lên lầu.


Điệp Vũ.


Đột nhiên Tiểu Cao đã hoàn toàn minh bạch.


Điệp Vũ.


Nữ nhân đã bắt đi thần hồn của chàng khiến chàng vĩnh viễn khó quên chính là Điệp Vũ đã bắt đi thần hồn của Châu Mãnh khiến hắn vĩnh viễn khó quên.


Đó không phải là mệnh vận, cũng không phải là xảo hợp, tuyệt đối không phải.


Trác Đông Lai nhìn bọn họ, vẻ nhạo báng trong mắt giống như một tà thần nhìn đám người ngu muội đang phụng hiến đồ tế lễ cho hắn.


Tay băng lãnh.


Tay mỗi người đều băng lãnh.


Tiểu Cao buông bàn tay băng lãnh của Điệp Vũ ra, lại bắt đầu thoái lui ra sau, thoái lui vào một góc tối.


Ánh mắt Châu Mãnh hiện tại đang ghim chặt trên mặt chàng, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu chừng như đã biến thành một mũi trường thương.


Một mũi trường thương nhuộm máu.


Tiểu Cao đã chết.


Người của chàng tuy còn chưa chết, nhưng tâm chàng đã bị đâm chết dưới mũi trường thương nhuộm máu đó.


Nhưng chết cũng không thể giải thoát.


-- Châu Mãnh sao lại có thể đối với chàng như vậy ? Chàng nên làm sao đối với Châu Mãnh ?


Tiểu Cao không dám nghĩ tới, cũng không nghĩ nỗi. Chàng căn bản vô phương nghĩ ngợi.


Chuyện duy nhất chàng có thể làm là "chạy".


Không tưởng được lúc chàng đang chuẩn bị bỏ chạy, đột nhiên có người chặn chàng lại:


- Đợi một chút.


Tiểu Cao thất kinh phát hiện Điệp Vũ không ngờ đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, không ngờ đã đứng đối diện chàng.


"Ta biết ngươi muốn đi, ta cũng biết ngươi không thể không đi". Điệp Vũ nói:


"Nhưng ngươi nhất định phải đợi một chút rồi mới đi".


Thái độ của nàng vừa lãnh tĩnh vừa kiên quyết, trong ánh mắt của nàng phảng phất có một thứ lực lượng có thể khiến cho bất cứ một ai cũng không thể cự tuyệt.


Một người chỉ có khi không còn sợ sệt tất cả mọi chuyện mới có thể sản sinh ra thứ lực lượng đó.


Điệp Vũ lại quay người nhìn Châu Mãnh:


- Ta nhớ ngươi đã từng nói, lúc ta muốn múa, ai ai cũng không thể đi.


Song quyền của Châu Mãnh nắm chặt, giống như muốn bóp nát cả thế giới này trong lòng bàn tay, hủy diệt hết tất cả.


Trác Đông Lai lại cười, âm trầm mỉm cười hỏi Điệp Vũ:


- Nàng còn có thể múa ?


"Ngươi có thấy qua xuân tằm nhả tơ chưa ?" Điệp Vũ hỏi:


"Một khi nó còn chưa chết, tơ của nó không thể hết".


Nàng lại nói:


- Ta cũng vậy, một khi ta còn sống, ta có thể múa.


Trác Đông Lai vỗ tay:


- Vậy thì cực kỳ hay.


Áo choàng rơi trên sàn, áo múa bay lượn.


Nhạc sư đầu bạc một mực lẳng lặng ngồi trong góc lầu đột nhiên cũng đứng dậy, khuôn mặt già nua tiều tụy mệt mỏi nhìn chẳng khác nào một nhúm giấy vàng nhàu nát nhăn nheo.


"Tôi là người mù, vừa già vừa mù, trong tâm đã lâu rồi không nghĩ ra chút chuyện gì có thể khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ, cho nên tôi luôn luôn tấu những khúc nhạc thương tâm cho mọi người". Lão chầm chậm nói:


"Nhưng hôm nay tôi lại muốn phá lệ một lần".


"Phá lệ tấu một khúc nhạc vui cho bọn ta nghe ?" Trác Đông Lai hỏi.


- Phải.


- Hôm nay ngươi đã nghĩ ra chuyện gì vui sao ?


- Không.


- Đã không có, tại sao lại muốn phá lệ ?


Nhạc sư đầu bạc dùng đôi mắt mù lòa căn bản không nhìn thấy gì ngưng thị hướng vào bóng tối xa xăm, thanh âm của lão khản dại bi thương:


- Tôi tuy là người mù, vừa già vừa mù, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy hôm nay ở đây chuyện bi thương đã quá nhiều.


"Tang" một tiếng, tỳ bà vang hưởng, tiếng tiêu của lão nhân giống như một sợi tơ dẫn động tiếng tỳ bà.


Một sợi tơ biến thành vô số sợi tơ, tiếng đàn tỳ bà như châu rơi ngọc rớt.


Mỗi một sợi tơ, mỗi một hạt châu, đều uyển chuyển hân hoan, khúc nhạc họ tấu hôm nay không còn nỗi bi thương vô bờ bến trong nhân sinh.


Khúc nhạc họ tấu đích thị là hoan lạc của sinh mệnh.


Điệp Vũ đang múa.


Điệu múa của nàng cũng uyển chuyển hoan du y hệt, phảng phất đã quên hết tất cả mọi khổ nạn trong đời mình.


Sinh mệnh của nàng đã hòa vào điệu múa của nàng thành một thể, nàng đã đem sinh mệnh của nàng dung nhập vàn điệu múa.


Bởi vì thứ còn dư lại trong sinh mệnh của nàng chỉ có múa.


Bởi vì nàng là vũ giả, là người múa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Tỏ tình vào mùa thu

Tỏ tình vào mùa thu

Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành

24-06-2016
Răng khểnh

Răng khểnh

Mà cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, có một cái việc ấy thôi thế mà cứ mỗi độ

27-06-2016
Tháng năm không ở lại

Tháng năm không ở lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tại sao những

27-06-2016
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai một truyện teen đầy hài hước mà KhoTruyenHay.Gq muốn giới thiệu

21-07-2016 69 chương
Con trai của bác sĩ

Con trai của bác sĩ

Tôi phát hoảng, và không kịp suy nghĩ, tôi kêu lên: - Cháu là con của bác sĩ Eppley. Tôi

29-06-2016
Độc thoại

Độc thoại

Thực ra thì chị không cần cười tươi như thế làm gì. Chỉ tổ cho Phong đong đầy thêm

30-06-2016