Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 47 - Lâm nguy rõ mặt

↓↓

Phương Bửu Nhi choáng váng mặt mày, như vừa bị sét đánh vào đầu.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng băng mình qua vùng lửa, đến sát chấn song ngăn chàng và Vạn lão phu nhân, rung giọng hỏi:


- Thật hở bà?


Vạn lão phu nhân cười lạnh:


- Ta lừa ngươi làm gì? Ta lừa một kẻ sắp chết làm gì chứ? Hơn nữa ngươi không nên lo lắng cho họ làm chi, họ đã chịu khổ qua bao nhiêu năm tháng rồi bây giờ chịu thêm một thời gian nữa kể cũng chẳng sao.


Thời gian còn lại trong kiếp sống của họ đó mà, ngươi hiểu chứ?


Phương Bửu Nhi hét lên một tiếng, chàng nhào tới.


Chẳng rõ vô tình hay hữu ý, Vạn lão phu nhân thọt đầu trượng qua bên kia phòng giam của chàng.


Chàng chụp đầu trượng giật mạnh.


Vạn lão phu nhân buông tay luôn.


Bây giờ, lửa cháy khắp gian phòng, cháy y phục, cháy tóc chàng.


Chàng vung chiếc trượng đánh chan chát vào những chấn song sắt bị lửa nung đỏ.


Có những chấn song cong queo, có những chấn song gãy lìa.


Phương Bửu Nhi giật mình, không rõ chàng vui mừng hay chàng kinh hãi.


Vạn lão phu nhân kêu lớn:


- Ngươi muốn cứu cha mẹ, thì đừng bao giờ tưởng chết!


Bà vọt mình ngang qua lỗ hổng sang phòng chàng.


Phương Bửu Nhi trở lại chấn song ngăn cách tiểu công chúa, vận công lực vung chiếc trượng đập mạnh, đoạn chàng đảo bộ đập luôn chấn song cửa.


oOo Lửa bên ngoài vẫn cháy đều, cháy mạnh.


Nhưng Phương Bửu Nhi, tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân đã ra khỏi vùng lửa.


Vạn lão phu nhân nhảy xuống suối reo lên:


- Khoái! Khoái vô cùng!


Đứng bên bờ suối, tiểu công chúa như mất hồn, ngoại cảnh không còn gây cho nàng một cảm giác nào cả.


Thực ra nào phải chỉ có một mình nàng mất hồn? Tất cả ba người đều mất hồn, bởi con người từ cõi chết trở lại cõi sống tránh sao được sự sửng sốt trong phút giây bất ngờ.


Có điều Vạn lão phu nhân và Phương Bửu Nhi trầm tĩnh hơn nên cả hai lấy lại bình thường nhanh chóng hơn.


Trong lúc chạy, cả ba còn ở giữa biển lửa, họ nhắm mắt chạy đến suối rồi, họ tưởng đâu đã thoát nạn.


Họ thấy nước, ai ai cũng lộ vẻ mừng, nhưng chỉ có Vạn lão phu nhân là có phản ứng nhanh, nhảy xuống suối trầm mình trước, Phương Bửu Nhi và tiểu công chúa còn sững sờ.


Và khi cả ba hoàn toàn bình tĩnh, cùng nhìn ra chung quanh, bất giác họ biến sắc mặt.


Phương Bửu Nhi kêu lên thất thanh:


- Cái gì thế này? Tại sao?


Thì ra lửa cháy khắp bốn phía, lửa cháy vòng ngoài, cách họ xa xa.


lửa bén dần vào họ.


Vòng vây lửa khép lại rất nhanh.


Cả một rừng hoa đang làm mồi cho lửa.


Thực ra, hoa cỏ, cây cối chung quanh là sinh vật, có chết khô mới bắt lửa, chứ còn tươi xanh thì làm gì cháy nổi?


Nhưng, chừng như trên mặt đất, khắp nơi, đều có mồi dẫn hỏa, do đó lửa lan dần, lan đến đâu đốt khô hoa cỏ cây cối đến đó, hoa cỏ và cây héo rồi khô, lại bắt lửa tiếp trợ cho mồi.


Cho nên lửa gặp sinh vật không tắt.


Chỉ trong mấy phút giây nữa, là lửa sẽ đến nơi.


Vạn lão phu nhân trồi đầu khỏi mặt suối, đảo nhanh mắt nhìn quanh cũng kêu gấp:


- Nguy! Nguy! Chạy đi lập tức!


Phương Bửu Nhi cũng chưa chịu chạy hỏi:


- Còn cái việc tại hạ hỏi bà đó, bà nói đi!


Vạn lão phu nhân hét:


- Vô luận ngươi hỏi gì, trước hết chúng ta phải chạy, chạy để thoát chết rồi hẵng hay!


Phương Bửu Nhi do dự một chút, rồi nắm tay tiểu công chúa cùng nhảy xuống suối trầm giọng bảo:


- Bốn phía đều có lửa, chỏ có con suối này là lối thoát duy nhất thôi!


Vạn lão phu nhân tán đồng ngay:


- Thông minh đấy, bé con! Nhanh lên kẻo muộn mất!


Tiểu công chúa hiện tại lừng dừng như kẻ mất hồn, không còn một phản ứng để mặc cho Phương Bửu Nhi lôi đi.


Cũng may, suối không sâu lắm, họ đi rất dễ dàng.


Cây rừng, khóm hoa, nhà... tất cả đều làm mồi cho lửa.


Lửa bốc cao ngọn, suýt soát với ngọn cây, lửa ánh rực trời, nhuộm đỏ con suối giống như suối máu.


Một vài cành khô bị cháy, theo gió lốc bay xuống suối, đó là trở ngại duy nhất cho ba người thôi.


Phương Bửu Nhi một tay nắm tiểu công chúa, tay kia vung chiếc trượng dài, đánh ra phía trước, gạt bắn những tàn lửa bay đến.


Chàng như Hồng hài nhi xung phá Liệt Hỏa trận!


Có thể bảo đây là lần thứ nhất, Phương Bửu Nhi phát động hùng oai, chứ bình thường thì chàng hết sức khiêm nhường, dù là khi giao đấu với một người quyết lấy mạng chàng.


Giả như đừng bận lo sợ về thế lửa đang hoành hành thì Vạn lão phu nhân và tiểu công chúa phải thán phục chàng lắm lắm.


Song, trong cảnh sống chết qua mấy đường tơ kẽ tóc này, hai người còn cái tâm đâu mà tán thưởng võ công tuyệt đỉnh.


Nói là võ công cũng không đúng bởi muốn thi triển võ công, ít nhất cũng phải có một đối tượng.


Ở đây, thực sự cũng không có đối tượng, nhưng một thứ đối tượng không hồn, không chiêu thức, một thứ đối tượng không vũ công, thì Phương Bửu Nhi đâu có thi triển võ công?


Nếu có thán phục chàng tất phải thán phục cái gan lỳ, cái trầm tĩnh của chàng.


Trong một trường hợp như thế này, còn giữ được trầm tĩnh để chặn đón cơn hãi hùng, kể ra phải là một người giàu tự tin lắm vậy!


Tự tin để tự cứu mình, tự tin để tự cứu đồng bạn.


Thỉnh thoảng, một cái cành cây bốc cháy rơi xuống, thỉnh thoảng lửa lại lan đến giữa suối do gió bốc đưa đi ở những nơi giòng suối co hẹp lại.


Rồi theo gió, nhiều thứ mùi cuốn đến, trong đó có những mùi khó ngửi, chẳng hạn mùi thịt cháy, thịt thú và thịt người...


Ai ngửi cùng một lúc nhiều mùi, hẳn phải gặp một vài mùi không thích lắm, và chính những mùi đó làm cho cả ba buồn nôn từng cơn.


Phảng phất qua những mùi đó, cái chết lởn vởn trước mặt họ. Và khi lửa bắt cháy đến thân xác họ, thì những mùi đó sẽ bốc từ xác họ mà loang ra không gian.


Chắc chắn là có người chết cháy trong cơn đại hỏa hoạn này.


Vạn lão phu nhân cau mày:


- Cái gì đã xảy ra? Không lẽ cường địch của Vương đại nương đến bất ngờ, phá hủy cơ nghiệp của mụ ấy, giết chết thuộc hạ mụ ấy? Hoặc giả...


Đột nhiên nơi bờ suối có tiếng rên.


Tiếng rên vọng đến tai họ, mặc dù tiếng lửa cháy kêu vù vù, ào ào, tiếng cây đổ rắt rắt...


Tiếng người rê, chứ không phải tiếng thú.


Nơi đây, làm gì có thú rừng? Nếu có thú, hẳn là thú nhà mà Vương đại nương đâu có nuôi thú?


Họ không phải tìm hiểu lâu, tiếng rên đó của ai phát lên.


Người phát lên tiếng rên từ trong lửa chạy ra, rồi phóng nhanh xuống suối.


Phương Bửu Nhi cấp tốc lướt tới, đưa tay đón người đó.


Y phục của người đó đã bị lửa đốt loang lổ, có nơi da phồng, có chỗ da mất, bày khoảng thịt ửng hồng.


Người đó chính là Bửu Mã thần thương Lữ Vân.


Phương Bửu Nhi kêu lên thất thanh:


- Lữ huynh!... Có tại hạ đây! Tỉnh lại đi, Lữ huynh! Tỉnh gấp!


Suýt hôn mê vì lửa, chạy chết, Lữ Vân may mắn chạy về phía suối, nhảy xuống suối rồi nước mát làm cho y tỉnh lại, y nghe rõ Phương Bửu Nhi gọi y.


Mở mắt ra y trông thấy Phương Bửu Nhi, y rất mừng, song phải một lúc lâu y mới hoàn toàn bình tĩnh, rồi y rên một lúc, sau cùng mới hỏi:


- Phương huynh... Phương thiếu hiệp... Mộng hay thực đây thiếu hiệp?


Phương Bửu Nhi đáp nhanh:


- Không phải mộng, Lữ huynh! Tại hạ đây, Phương Bửu Nhi đây, chúng ta còn sống cả mà! Tại sao Lữ huynh ra thân thể này? Việc gì đã xảy ra, Lữ huynh?


Lữ Vân thở phào, nhếch nụ cười thảm:


- Xong rồi! Tất cả đều xong rồi, Phương thiếu hiệp ơi! Chẳng còn gì nữa! Chỉ đáng hận cho tại hạ, không nghe lời thiếu hiệp, đem võ học bí truyền chỉ điểm cho ác phụ! Nếu không thì làm gì có sự việc như ngày nay! Nếu tất cả chưa truyền sở học cho ác phụ thì làm sao có người bị mụ ta ám hại?


Phương Bửu Nhi kêu lớn:


- Vương đại nương? Bà ta hạ thủ đoạn tàn độc?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016
Chết thử!

Chết thử!

Bước vào lớp, khuôn mặt hớn hở của tôi lập tức ỉu xìu khi nhìn thấy hai đứa

24-06-2016
Mùa vàng hoa cải

Mùa vàng hoa cải

Ông khách ngà ngà bắt đầu với tay ra tóm lấy tay nó, nó bắt đầu run lên vì sợ hãi.

30-06-2016
Khi tình đã cạn

Khi tình đã cạn

Vợ chồng thằng bạn lấy nhau được 10 tháng thì xảy ra xích mích rồi chia tay. Trong

23-06-2016
Con yêu bố nhiều lắm

Con yêu bố nhiều lắm

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ

01-07-2016
Có bồ không?

Có bồ không?

- Anh có bồ không đấy? Hùng nói: - Không hề có! My nói: - Một người đàn ông như

30-06-2016