Nhưng nàng chưa chạm vào mình, hắn đã tự đứng lên được, đứng lên rồi hắn lại ôm chầm lấy Tiểu công chúa, run run giọng thốt:
- Nguy! Nguy rồi cô nương ơi! Trời long, đất sụp.
Chúng ta chạy nhanh lên, nếu không thì mất mạng cả.
Tiểu công chúa bật cười khanh khách:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tiểu tử! Ai bảo với ngươi là trời long đất sụp?
Bất quá, chiếc thuyền của chúng ta vào bờ, chạm phải đất liền. Ngươi sợ đến thế ư?
Phương Bửu Nhi sững sờ, một lúc lâu, mới cất tiếng được:
- Chúng tạ.. đang ở trên thuyền?
Tiểu công chúa gật đầu:
- Không ở thuyền thì ở đâu?
Phương Bửu Nhi trố mắt:
- Nếu là ở trên thuyền, tại sao tôi không có cảm giác gì cả? Ít nhất con thuyền cũng chao chao, không mạnh cũng nhẹ chứ?
Tiểu công chúa cười hì hì:
- Chỉ vì con thuyền to lớn quá, vì nó to lớn nên sóng chẳng làm gì chuyển nó nổi, ngươi còn cảm thấy nó chao chao làm sao được?
Rồi nàng gắt:
- Thôi buông ta ra đi!
Đến lúc đó, Phương Bửu Nhi mới nhận ra là trong lúc hoảng hốt, hắn ôm chầm lấy nàng, hắn thẹn đỏ mặt, buông nàng ra ngay, nhưng cũng liền lúc, hắn cảm thấy vòng tay chạm vật gì mềm mại quá, vật đó lại thơm thơm, lúc ôm cứng thì chẳng nghe gì, khi buông lơi rồi mới cảm thấy, tự nhiên hắn tiếc...
Tiểu công chúa trừng mắt:
- Nam nữ thọ thọ bất thân, vừa rồi ngươi ôm ta là ý tứ ra sao?
Câu nói đó, cách không bao lâu thời gian, nhưng Phương Bửu Nhi đã nói với một người, bây giờ có người nói với hắn y câu đó. Hắn thoáng đỏ mặt, ngây người chết thẹn, đúng là cái cảnh dở khóc dở cười.
Tiểu công chúa lại hét lên:
- Nói! Nói đi chứ! Ý tứ ngươi ra sao mà dám chạm vào mình ta?
Phương Bửu Nhi cúi thấp đầu, ấp úng:
- Tôi... tôi...
Hắn biết rõ là hắn khiếm nhã, nhưng nói làm sao cho xuôi đây? Y cần phải nói gấp, lại không có lời ổn thỏa, thành ra hắn khẩn trương ra mặt, hắn suýt bật khóc.
Bỗng Tiểu công chúa bật cười khanh khách:
- Thôi đừng quýnh quáng, ta nói đùa đấy. Thật ra thì ta cũng thích ngươi ôm ta lắm, ngươi ôm ta, ta nghe khoan khoái vô cùng!
Rồi bất thình lình nàng vươn hai cánh tay tới ôm quanh cổ hắn, rồi nàng ngẩng mặt, tìm má hắn, đặt môi vào, môi cận má thì nàng im, môi rời má thì nàng cười hì hì, cười hắc hắc.
Sau cùng nàng buông hắn ra, dang ra xa.
Phương Bửu Nhi lúc đó chẳng rõ mình khoan khoái hay chua chát nữa, hắn ngây người nhìn nàng, dù sao thì hắn cũng cảm thấy sự cọ chạm vừa qua, môi nàng áp vào má hắn, ngực nàng ép sát ngực hắn, hơi thở nàng phều phào, nhịp tim nàng thình thịch, hắn nghe sự cọ chạm đó gây cho hắn một đê mê, một rờn rợn...
Nàng bước đi được vài bước, dừng lại quay đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt:
- Ngươi câm à?
Không câm thì còn nói gì? Chẳng lẽ bảo cho nàng biết là hắn đê mê, hắn rờn rợn, chẳng lẽ gọi nàng trở lại, tái diễn cảnh đó?
Hắn vẫn ngây người đứng lặng.
Nàng nói:
- Ngươi còn thiếu mấy điều kiện nữa?
Phương Bửu Nhi nhẩm tính, rồi đáp:
- Bốn!
Tiểu công chúa há miệng cười giòn, bày hai hàm răng trắng đều đặn:
- Vậy mà ta tưởng ngươi bỗng nhiên lại câm ngay. Thì ra ngươi còn nói được. Còn nói được sao ngươi nín lặng? Ta hỏi ngươi đang nghĩ gì?
Phương Bửu Nhi lắc đầu quầy quậy:
- Chịu thôi? Không nói được đâu. Ai lại nói những ý nghĩ đó ra chứ.
Tiểu công chúa hơi đỏ mặt một chút:
- Nói! Nói! Ta muốn ngươi nói cho ta nghe? Ta nóng nghe đây?
Phương Bửu Nhi né câu chuyện:
- Tôi tưởng... tôi tưởng con thuyền này... đã cặp bờ, chắc trên bờ có nhiều sự lạ lùng đáng xem, nếu cô nương muốn xem...
Tiểu công chúa sửng sốt trố mất nhìn hắn, chừng như nàng có vẻ thất vọng.
Không rõ vì sao, nàng vụt quay lưng lại hắn, chừng như chẳng muốn nhìn thấy hắn nữa, rồi nàng cúi gầm đầu xuống chừng như nàng khóc.
Phương Bửu Nhi vội bước tới, thấp giọng nói:
- Cô nương... Cô nương làm sao thế!
Tiểu công chúa cắn môi, giậm chân, không quay nhìn hắn, chỉ vẫy tay phía sau khoát khoát nói:
- Đi đi! Dang xa ta!
Phương Bửu Nhi dịu giọng:
- Nói đi, cô nương nói cho tôi biết tại sao cô nương khóc?
Tiểu công chúa căm hờn:
- Tiểu tặc! Tiểu quỷ! Tiểu bại hoại! Ta không nói! Ta không bao giờ nói cho ngươi biết đâu. Hừ? Ta hiểu mà, vừa rồi nào có phải ngươi nghĩ ngợi về ta đâu. Ta hận ngươi! Ta chẳng nói gì với ngươi đâu!
Nói như thế có khác nào sẽ cho hắn biết những gì nàng đang nghĩ, có điều đang lúc hận tràn lòng, nàng còn gay gắt vậy thôi, chung quy rồi nàng cũng nói. Vì hận, nàng hận vì Phương Bửu Nhi không dành trọn tâm tư nghĩ về nàng, lại nghĩ đến cái việc lên bờ xem cảnh.
Trên bờ thì có gì đáng xem? Hắn không thích ở cạnh nàng sao, lại đề nghị lên bờ? Nàng không xứng đáng cho hắn nhìn ngắm sao, lại đòi lên bờ?
Nàng hận như một đứa bé bị bạn lứa lờ đi để nghĩ đến chuyện gì khác. Nàng hận vì Phương Bửu Nhi không dành trọn tâm tư cho nàng.
Nàng bị chạm tự ái.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Ai bảo là tôi không nghĩ ngợi gì về cô nương? Tôi luôn luôn nghĩ ngợi về cô nương, phút giây nào tôi cũng nghĩ đến cô nương, tôi nghĩ ngợi đến phát cuồng được đấy cô nương ơi! Nín đi, cô nương đừng khóc, đừng khóc nhé.
Tiểu công chúa vụt quay mình lại đưa tay áo lau lệ, miệng điểm nụ cười, gằn từng tiếng:
- Thật vậy không?
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Thật mà! Ai nói dối cô nương làm gì?
Trong thâm tâm hắn tự trách mình:
- Tại sao ta có thể nói như vậy được? Từ bao lâu nay, có khi nào ta nói dối lừa người đâu? Sao bây giờ ta làm được việc đó? Hừ? Thật sự thì việc lừa người chẳng tốt đẹp gì đó, song hiện tại ta chẳng còn cách nào làm khác hơn bởi ta muốn cùng nàng lên bờ, có lên bờ ta mới tìm được cơ hội thoát đi. Thì muốn trở về nhà, ta phải lừa nàng, thiết tưởng ta chẳng có lỗi gì cả. Như vậy là ta làm một việc rất hợp lý, bởi biến phải quyền, cứ cố chấp tiểu mãi thì ta phải kẹt mãi. Huống chi đó là có lừa nàng, bất quá là chỉ muốn nàng vui vẻ, cởi mở kia mà, ta có hảo ý chứ đâu phải có ác tâm đối với nàng...
Đã có lý do tắc trách việc làm, Phương Bửu Nhi chẳng còn thắc mắc nữa.
Hắn nhìn sang Tiểu công chúa thấy nàng ngóc đầu trên bàn tay ra chiều suy nghĩ xa xôi.
Bỗng nàng hỏi:
- Có thật trên bờ vui lắm không? Tạ.. ta muốn lên đó xem cho biết!
Phương Bửu Nhi như cởi mở trong bụng, nhưng vẫn tỉnh bơ thản nhiên thốt:
- Có lẽ vui lắm, bởi dù sao thì khung cảnh trên bờ cũng không giới hạn quá hẹp hòi như trên một con thuyền. Cô nương muốn lên đó, thì cứ lên!
Tiểu công chúa thở dài cất giọng u buồn:
- Mỗi năm khi thuyền cập bến, gia gia có cái lệ nghiêm cấm ta trong vòng năm mười hôm bước ra khỏi phòng dù là một bước. Hiện tại chỉ là ngày thứ ba mươi mốt, làm sao ta dám rời phòng lên bờ được?
Phương Bửu Nhi thầm thương hại nàng, nghĩ:
- Thì ra nàng luôn luôn bị cấm cố trên thuyền, chẳng có cơ hội lên bờ, nhìn trời cao đất rộng, thảo nào mà nàng chẳng thấy một nam nhân, ngoài gia gia nàng? Thảo nào mà nàng chẳng mù mờ thế sự, suốt ngày nàng có việc gì làm khác hơn là đọc sách, ngâm thi, rồi suy nghĩ vẩn vơ. Cho nên trong cái quẩn, nàng khó tránh mang phiền phức vào tâm hồn.
Sống trong tịch mịch như thế, dù có ngồi trên bạc vàng cũng chẳng thú vị gì. Tưởng nên an ủi nàng một câu mà cũng vừa khuyến khích nàng, giả sử nàng chấp nhận thì hắn sẽ có dịp may, hắn dịu giọng thốt:
- Nếu lệnh tôn cấm đoán như vậy thì chúng ta liệu cách lén lên bờ.
Dù có bị phát giác ra, thiết tưởng cũng không phải là một tội nặng!
Tiểu công chúa trừng mắt, trong ánh mắt của nàng có vẻ kinh khiếp vô cùng:
- Lén? Gia gia sẽ phẫn uất, gia gia có thể chết vì sự phẫn uất đó!
Qua khẩu khí của nàng Phương Bửu Nhi biết ngay từ bao lâu rồi, nàng chẳng hề làm điều gì trái ý thân phụ nàng. Nàng xử sự đúng theo câu áo mặc chẳng quá khỏi đầu, phận làm con, cha mẹ khiến sao hay vậy.
Phương Bửu Nhi đưa ý kiến:
- Lệnh tôn không hay biết thì làm sao phẫn uất?
Tiểu công chúa lắc đầu không đáp.
Phương Bửu Nhi nói tiếp:
- Chúng ta len lén lên bờ, nhìn qua cảnh vật một tí, rồi xuống thuyền ngay, chúng ta sẽ thấy biết bao cái lạ, chẳng hạn liễu rủ đào hồng, chiếc cầu xinh, giòng nước nho nhỏ.
Tiểu công chúa đảo mắt đen lay láy, ánh mắt chớp ngời, trong ánh mắt đó hiện rõ cái ý muốn liều lên bờ, sau cùng nàng cười nhẹ gật đầu:
Chương trước | Chương sau