XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 39 - Vũ Lâm Đệ nhất nhân

↓↓
Phương Bửu Ngọc nhìn về phía hậu.


Ngưu Thiết Oa vẫn còn vác con ngựa nơi vai, đứng bên vệ đường, tiểu công chúa đang cố gắng dựng con ngựa của nàng lên.


Phương Bửu Ngọc gọi to:


- Thiết Oa, ngươi đứng đó chờ ta nhé!

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngưu Thiết Oa cao giọng đáp:


- Tự nhiên, Thiết Oa ở đây đợi đại ca rồi, song còn nàng? Thiết Oa không đủ sức giữ gìn nàng đâu!


Tiểu công chúa ngẩng đầu lên cười lạnh:


- Ngươi yên chí! Nếu ta muốn đi, ta đã đi từ lâu rồi, chẳng đợi đến lúc nầy đâu!


Phương Bửu Ngọc quay mình lại.


Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:


- Vậy xin mời đại hiệp!


Cả hai hướng về cánh rừng, đi sâu vào.


Tưởng Tiếu Dân đi trước dẫn đường, Phương Bửu Ngọc bình tỉnh theo sau.


Đi hơn mười trượng rồi, Tưởng Tiếu Dân không hề quay nhìn lại sau, mà cũng chẳng thốt tiếng nào.


Phương Bửu Ngọc định hỏi gì đó, song thấy Tưởng Tiếu Dân có thái độ nghiêm trang quá, chàng lại thôi.


Gió thu thỉnh thoảng lướt qua, lá vàng rơi rụng, chân bước lên những lá đó, lá mới đè lá cũ khô hơn, tiếng xào xào nhè nhẹ chen lẫn với tiếng rắt rắt càng tạo cho khung cảnh thêm lạnh lùng, sơ sác...


Ai nói thu là cảnh tiêu sơ, thật trong lúc nầy lời nói đó đúng vô cùng!


Tưởng Tiếu Dân từ từ chậm bước, vừa chậm bước, y vừa thốt:


- Kể từ hôm đó, huynh đài trở thành thiên hạ vũ lâm đệ nhất nhân, thật đáng mầng cho huynh đài mà cũng chia niềm vui đó với huynh đài!


Phương Bửu Ngọc khiêm nhượng:


- Nhân huynh quá khen!


Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:


- Tại hạ Ở đây chờ huynh đài quá lâu! Vì nguyên nhân nào, huynh đài có biết chăng?


Phương Bửu Ngọc điềm đạm:


- Mong nhân huynh chỉ giáo!


Tưởng Tiếu Dân thốt:


- Vì cái việc...


Đột nhiên, một tiếng soảng vang lên, một đạo kiếm quang chớp ngời, biến thành cái mống ngắn, đầu mống kiếm chiếu xuống Phương Bửu Ngọc.


Tưởng Tiếu Dân vừa thốt, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, vừa khoa lên vừa chiếu vào mặt Phương Bửu Ngọc, ngần ấy động tác chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vừa vặn ba tiếng nói!


Thiết tưởng trên giang hồ, chưa có ai xuất thủ nhanh bằng y!


Dĩ nhiên, Phương Bửu Ngọc phải kinh hoàng vì sự tấn công bất ngờ đó.


Nhưng, làm gì Tưởng Tiếu Dân xuất thủ liền lại được đắc ý ngay?


Nhất là y xuất thủ trước một Phương Bửu Ngọc?


Cái phản ứng tự nhiên đã nhanh, cái tài của chàng cũng cao diệu, thì đừng nói chỉ một Tưởng Tiếu Dân xuất chiêu trước mặt, dù có thêm hai ba người nữa đồng thời xuất thủ, từ bên tả, từ bên hữu, từ phía sau, chàng vẫn tránh né được như thường.


Lập tức nhanh hơn cái chớp của làn điện, chàng vừa tạt người vừa lùi lại, đủ ngoài tầm kiếm thôi.


Bất quá, tay chàng phất lên, tay áo bay qua, tay áo chạm vào mủi kiếm, kiếm rọc tét một đường.


Từ lúc xuất hiện trên giang hồ, đây là lần thứ nhất chàng phải phản ứng hấp tấp vội vàng, song hấp tấp vội vàng vì bất ngờ hơn là phải gặp một kiếm thủ siêu việt.


Dù sao, chàng cũng phải nhìn nhận kiếm pháp của Tưởng Tiếu Dân đã đạt đến mức hỏa hầu.


Chàng tránh xong chiêu kiếm, buộc miệng tán:


- Kiếm pháp tuyệt diệu!


Hụt chiêu kiếm, Tưởng Tiếu Dân vẫn giữ nguyên bộ vị nghiêng nghiêng người, lạnh lùng thốt:


- Nữu Chuyển Càn Khôn Sát Thủ Kiếm, các hạ có nghe nói đến chăng?


Phương Bửu Ngọc giật mình:


- Tại hạ nghe từng nói, kiếm phái Hải Nam có chiêu Phản Thủ Sát, lợi hại phi thường, có thể cho là vô địch trong thiên hạ. Ngờ đâu hôm nay tại hạ may mắn được trông thấy tận mắt nhân huynh biểu diễn!


Tưởng Tiếu Dân lạnh lùng tiếp:


- Tưởng Tiếu Dân nầy chờ đợi các hạ tại đây rất lâu, là cốt dùng chiêu kiếm đó, lấy tánh mạng cát hạ, các hạ có biết như vậy chăng?


Y thở dài tiếp:


- Không tưởng là các hạ vẫn tránh được!


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Tại hạ với nhân huynh vốn không cừu oán, tại sao nhân huynh có ý đó đối với tại hạ?


Tưởng Tiếu Dân nhìn chàng một lúc lâu đáp:


- Khắp trong thiên hạ, bất cứ một kiếm phái nào hay thu hẹp hơn, bất cứ một kiếm thủ nào, cũng đều có một Sát Thủ pháp phòng thân, nếu chẳng gặp trường hợp bất khả kháng thì tuyệt nhiên không nên xử dụng, do đó khách giang hồ dù có nghe nói đến, chứ dể mấy ai mục kích tận tường?


Y lại cười lạnh mấy tiếng rồi từ từ tiếp:


- Không mục kích tận tường những Sát Thủ pháp bí truyền đó, là một đại hạnh phúc, bởi kẻ nào trông thấy, kẻ đó không thể sống sót.


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Khi các hạ thi triển đường kiếm đó rồi, chắc chẳng có mấy ai được thoát chết!


Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:


- Đường kiếm của tại hạ, đành rằng cay độc, song trên giang hồ, những đường kiếm cay độc hơn chẳng biết thực số như thế nào!


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Các hạ nghĩ đúng, cho nên khó mà phân định được sự hơn kém, khó mà thừa nhận cái giá trị tuyệt đối của sát thủ pháp bí truyền của mỗi người, mỗi phái!


Tưởng Tiếu Dân bỗng nghiêm giọng thốt:


- Kể từ hôm nay, tại mỗi chặng đường, các hạ sẽ gặp một người, chờ đón như tại hạ, để xử dụng một sát thủ pháp của họ, nếu tránh được một sát thủ pháp, là các hạ biết ngay cách giải phá. Càng biết cách giải phá những đường bí truyền, các hạ sẽ nắm cái cơ tất thắng trong tay khi đối phó với người áo trắng trong tương lai.


Phương Bửu Ngọc thoáng biến sắc:


- Nếu không tránh được?


Tưởng Tiếu Dân quát:


- Thì sẽ như thân cây nầy!


Y quay phắt mình, thanh kiếm quét ngang, thân cây bên cạnh bị tiện hạ, chồi trơ ra đó, tàng trịch qua một bên rồi ngã xuống, một tiếng ầm vang lên.


Đoạn y cao giọng tiếp:


- Nếu không tránh nổi những sát thủ đó, các hạ phải bại nơi người áo trắng là cái chắc. Và như vậy, đời cần gì phải có một Phương Bửu Ngọc? Vũ lâm cần gì phải đặt kỳ vọng nơi Phương Bửu Ngọc?


Phương Bửu Ngọc sững sờ một lúc, rồi trầm giọng thốt:


- Những vị kiếm khách đó, nào có cừu hận chi với tại hạ? Bất quá họ muốn cho tại hạ phải thắng người áo trắng, họ quá nhiệt tình nên tiết lộ bí học, giúp tại hạ có một kiếm thuật tân kỳ!


Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:


- Các hạ hiểu được như vậy, là không uổng sự dụng tâm khổ sở của họ!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Tuy nhiên tránh được thì tại hạ thu thập ích lợi, không tránh được thì tại hạ mất mạng! Dù sao, cái mỹ ý đó ngang bằng với ác ý!


Chẳng rõ, tại sao các vị ấy dồn tại hạ vào cảnh chết?


Tưởng Tiếu Dân rùn vai:


- Ngày nay các hạ đã trở thành đệ nhất danh kiếm trong thiên hạ, nếu có người thắng nổi cát hạ, người đó phải nổi tiếng ngay, phàm đã luyện kiếm thì có ai lại chẳng muốn mình được nổi tiếng? Đã muốn nổi tiếng thì những kẻ luyện kiếm có ai lại không muốn sát hại các hạ?


Thoáng nhìn qua các hạ cho là ác ý, song nghĩ kỹ, các hạ sẽ công nhận là lẽ công bình!


Phương Bửu Ngọc rợn người:


- Nhưng... việc ấy...


Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:


- Việc ấy làm sao chứ? Trên thế gian nầy, có vật gì quý mà dễ chiếm đoạt đâu? Người ta đem sanh mạng đổi lấy chút danh dự, còn các hạ đem sanh mạng để đổi lấy bí học của người ta, kể ra cũng công bình, theo tại hạ nghĩ thì chẳng có gì đáng cho các hạ phải lấy làm thắc mắc!


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút, lại bật cười dài:


- Đời là canh bạc, mà vật đánh cuộc là sanh mạng con người!


Chàng lại cười rồi tiếp:


- Phía sau sanh mạng của mỗi người, mới là cái đích chánh của một canh bạc, bởi thắng cuộc không hẳn để chiếm cái mạng sống của người gây cuộc đặt làm vật cuộc, mà để chiếm những cái gì do sanh mạng đó lưu lại.


Bỗng, Tưởng Tiếu Dân quát to:


- Phương Bửu Ngọc! Ta đã nói hết những gì muốn nói với ngươi!


Liều sống chết với nhau, hẳn phải công bình, nếu đường kiếm của ta không làm tổn thương đến ngươi, thì ta phải chết, ta chẳng khi nào trốn tránh cái chết!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Người lập dị

Người lập dị

- Tại sao cậu luôn kì quặc như vậy chứ? Tớ thực sự không thể hiểu nổi cậu. –

29-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

23-06-2016
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Nhớ, Quên và Yêu

Nhớ, Quên và Yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?".) - Còn

25-06-2016
Món quà chưa gửi

Món quà chưa gửi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Mười

27-06-2016
Thằng Sẹo

Thằng Sẹo

Thằng bạn tôi - Tùng Sẹo. Hôm nay nó ra tù sau năm năm cải tạo vì tội mua bán ma túy.

24-06-2016