Old school Swatch Watches
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 36 - Trên hẳn thông thường

↓↓

Trong cảnh tư tịch đó, cuối cùng cũng phải có một cái gì xao động vì tịnh thì phải động.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Và người dao động trước hết là Thiết Thần Long.


Dù sao ân sư đối với môn đồ, cũng có chút tình lưu luyến, Thiết Thần Long bước đến cạnh xác Thạch Bất Vi.


Bước đi của lão nặng nề như chân leo núi, lão chầm chậm tiến từ bước một, gương mặt lão trầm trầm.


Niềm bi thương hòa lẫn căm hờn, hiện rõ nơi gương mặt lão sư.


Bi thương vì đã hao phí tâm huyết qua bảy năm dài, đào tạo một môn đồ, đặt trọn tin tưởng vào môn đồ đó, tin tưởng nó sẽ làm rạng rở môn phái, nó sẽ củng cố uy tín môn phái giữa vũ lâm, rồi giờ đây nhìn tận mắt kỳ vọng của mình tan biến như khói như mây, kỳ vọng tiêu tan, song tủi thẹn lại gia tăng.


Uy tín của môn phái sẽ phải kém giảm qua hành động của gã môn đồ.


Thinh danh của môn phái phải lu mờ vì môn dồ chuyển hướng.


Bi thương quá độ, tự nhiên phải hận.


Hận dâng cao cực độ, thì con người phải mất ít nhiều tự chủ, bất giác Thiết Thần Long rút thanh trường kiếm bên lưng cầm tay.


Đối trước một xác chết, một người có thân phận cao như lão, có thể rút kiếm cầm tay, đủ biết phẫn hận bốc đến độ nào!


Kiếm rời vỏ, bật thành một tiếng coong.


Quần hùng nín thở.


Thanh trường kiếm được cử cao, Thiết Thần Long cũng ngẩng mặt nhìn lên như đảo cáo với hoàng thiên, như thanh minh sự khai diễn sát giới của lão. Dù cái đích là một thi thể bất động, lão vẫn thấy mình tội lỗi và có lẽ từ lâu lắm rồi, thanh kiếm đó không còn đẫm máu người đời.


Bỗng lão cao giọng buông từng tiếng một:


- Đệ tử, Thiết Thần Long, chưởng môn nhân đời thứ bảy đảo cáo cùng hoàng thiên, cùng các vị tổ sư, bởi bạc dức, đệ tử chọn lầm một môn đồ bại hoại, không cảm hóa được môn đồ, để cho sự phản bội xảy ra, hắn tuy chết, nhưng hắn chết trước khi bị khai trừ, hắn chết với tư cách môn đồ, cái chết của hắn dù sao cũng làm hoen ố sơn môn!


Chừng như lão nghẹn ngào, cố lắng dịu nghẹn ngào, một lúc lão tiếp:


- Đệ tử hận, không trừng trị được hắn lúc hắn còn sống, mà phải đợi đến phút giây nầy, hắn đã ra người thiên cổ, mới áp dụng được môn quy.


Lão nhanh tay hạ kiếm xuống đâm mạnh vào chiếc xác Thạch Bất Vi.


Không gian trầm tịch đến độ quần hùng nghe rõ tiếng kiếm đâm vào thi thể của Thạch Bất Vi.


Trường kiếm thoạt đầu, đâm thủng da, xuyên qua thịt, vào tận xương dừng lại đó.


Trúng da, tiếng kiếm kêu khác, trúng thịt trúng xương, tiếng kiếm kêu khác, họ nghe rõ từng loại tiếng riêng biệt.


Cảnh tử tịch hoàn toàn không bấn động đến một hơi thở nào.


Nếu để ý nhìn mọi người kỹ một chút, tất thấy hầu hết đều rung rung và làn da mặt của họ hơi tái lại.


Trên giang hồ, những sự giết chóc nhau là điều rất thông thường.


Và khi nào máu ngừng chảy là giang hồ chẳng còn lý do tồn tại nửa, bởi có thanh bình là chẳng có giang hồ, giang hồ phải được cấu tạo bởi sôi động, bởi tang thương, bởi hận cừu ân oán.


Nhưng chưa ai thấy một cuộc giết chóc theo đuổi cả một xác chết.


Thì đủ biết, lòng người căm hận đến đâu, niềm căm hận đó càng bốc cao độ, vì nó phát xuất do một lão nhân, hạng người mà mọi xúc cảm đều lắng dịu!


Phương Bửu Ngọc bi thương vô cùng, day mặt chỗ khác cho khỏi mục kích cảnh thê thảm.


Và quần hùng cũng xúc động tâm tư, người người đều cúi mặt.


Mạc Bất Khuất cố dằn trào lòng bốc dậy, song càng dằn bao nhiêu, trào lòng càng bốc dậy bấy nhiêu, cuối cùng trào lòng vượt bờ mi, tuôn giòng theo má rồi tiếng nấc tiếp theo, tiếng nấc càng phút càng dâng to, bất chấp là thân nam cố kỵ khóc than như nữ giới.


Người cố dằn lòng hơn ai hết, lại chính là người cảm xúc sau cùng, và người đó chính là Thiết Thần Long, suối lệ đã khô cạn qua tuổi đời chồng chất, giờ đây bỗng xoi một ở một nơi nào đó, lại tuôn tràn.


Thiết Thần Long rung rung giọng thốt:


- Bổn môn bất hạnh!... Vì bất hạnh nên sản xuất phản đồ!... Các vị tổ sư, xin tiên linh các vị chứng giám!... Dù sao, đệ tử khó tránh trách nhiệm của đệ tử! Thay quyền lãnh đạo môn phái nhưng lại kém kiểm soát, quá tin người...


Đột nhiên, lão quay mũi kiếm lại, chỉ ngay yết hầu của lão.


Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, Thiết Nhiêm đạo trưởng, Vô Tướng đại sư như hai mũi tên lao vút nhanh đến cạnh Thiết Thần Long, phần nào ôm lão lại, phần nào chụp tay ngăn chận.


Đoạt thanh trường kiếm cầm tay, Thiết Nhiêm đạo trưởng dậm chân kêu lên:


- Tại sao mình lại làm khổ lấy mình? Tại sao chứ?


Thiết Thần Long ngẩng mặt lên không, gào thảm:


- Lão phu không khéo giáo huấn môn đồ, đối với bổn môn, lão phu là con người bất lực, đối với các vị, lão phu không xứng đáng đứng chung hàng ngũ, lão phu... tự thẹn... nếu không xử thì suốt đời làm sao an tâm?


Thiết Nhiêm đạo trưởng cao giọng:


- Tại sao lại tìm sở đoản mà bỏ mất sở trường? Trên giang hồ, nào ai dám trách chưởng môn đâu? Vì một tên bạn đồ mà tự diệt, chưởng môn nông cạn quá! Cái thân kia, dù già vẫn còn hữu dụng, đã là hữu dụng phải dành lại, để tùy cơ làm một cái gì hữu ích cho võ lâm, làm hậu thuẫn cho đồng đạo trong công cuộc chấn chỉnh vũ lâm trước cơn lốc của đảo huyền, trước đe dọa của những phần tử bại hoại. Chưởng môn tự diệt phi lý trong khi vũ lâm kỳ vọng ở cái đức và cái tài của chưởng môn, như thế là cô phụ lòng rồi đó. Tại sao chưởng môn khinh thường tuổi thọ do trời đất ban cho?


Thiết Thần Long rên rỉ:


- Hai vị buông lão phu ra đi thôi!... Lão phu phải chết! Có thế mới được nhẹ nhàng...


Vô Tướng đại sư đột nhiên đưa tay ra, vỗ nhẹ vào hông Thiết Thần Long.


Thiết Thần Long không còn tiếp nối mấy tiếng cuối cùng cho tròn câu, đầu ngã lên vai Thiết Nhiêm đạo trưởng.


Vô Tướng đại sư trầm giọng:


- Trong giây phút nầy, tâm tình của lão ta bị khích động mãnh liệt.


Hãy để cho lão ngủ một giấc mới xong.


Cảnh tử tịch kéo dài, cảnh tử tịch làm cho mọi người ngột ngạt quá, thoạt đầu họ còn chịu nổi, dần dần thì có người cựa động, một người cựa động, nhiều người phụ họa, cuối cùng khung cảnh sôi động trở lại.


Thoạt tiên, có người tặc lưỡi, thở dài, có người chen lấn đến gần đài bái kiến sư tôn, có người leo ngược lên đài, cao giọng thốt lời cảm tạ bảy vị chưởng môn can thiệp đúng lúc, diệt trừ một phần tử âm trầm hung ác.


Cuộc sôi động lại kéo dài mà mọi người hầu như quên mất mục tiêu của cuộc đại hội Thái Sơn hôm nay, rất có thể là đại hội sẽ kết thúc trong hoàn cảnh đó, kết thúc với tình trạng dở dang, nếu...


Đã có người chuẩn bị rời đại hội, trở về quê quán, đã có người âm thầm lẻn đi xa xa hội trường, tìm nơi chôn dấu hỏa dược.


Và chừng như hầu hết những người hiện diện không còn chú ý đến Hỏa Ma Thần nửa.


Hai tiếng "hầu hết" dĩ nhiên bao gồm những người dự khán suông, những người đến đây không dự đấu, mà cũng chẳng được giao phó một phần việc nào giúp ban tổ chức.


Thực ra, những nhân vật đầu não của đại hội này như Đinh lão phu nhân, Nhất Mộc đại sư, Vạn Tử Lương, kể cả bảy vị chưởng môn vừa đến, dù bận quan tâm đến sự việc gì, cũng không ngừng quan tâm đến Hỏa Ma Thần.


Bao nhiêu cặp mắt sắc lạnh đổ dồn về Hỏa Ma Thần, lão ấy không thể làm một cử động nhỏ nào, dù lão muốn làm cũng chẳng dám làm.


Lão bất động bên ngoài, nhưng tâm tư lão dao động mãnh liệt.


Trong sự mâu thuẫn đó, lão đắn đo.


Cuối cùng như đã lấy được một quyết định, lão hét lớn:


- Giờ đây các ngươi đều hiểu rõ bọn Kim Bất Úy bị hại không phải do bàn tay của ta gây nên những thảm trạng đó. Ta vô can, tại sao các ngươi nhìn ta như kẻ tử thù?


Thiết Nhiêm đạo trưởng cao giọng:


- Nếu không có ngươi chủ mưu, sao vừa rồi ngươi thừa nhận?


Hỏa Ma Thần bật cười cuồng dại:


- Nếu ta không quyền nghi mà thừa nhận, thì Phương Bửu Ngọc phải chết trước làn sóng công phẫn của quần hùng rồi. Việc khẩn cấp, ai ai cũng có thể quyền biến để cứu vãn tình hình, ngàn xưa đã làm ngàn sau vẫn làm như vậy. Chẳng lẻ những người có thân phận như các ngươi lại chẳng hiểu một sự tình quá tầm thường sao?


Lão nói có lý quá, mọi người đều công nhận như vậy, và trong phút giây bất thần chẳng ai có lời thích đáng đáp lại.


Hỏa Ma Thần cao giọng tiếp:


- Ta nói như thế, thiết tưởng đã nói rốt ráo rồi, nói đúng và đủ những gì ta cần phải nói. Bây giờ các ngươi muốn gì, xin thẳng thắn cho ta biết đi.


Trên đài, dưới đài người này nhìn người kia, ánh mắt người nào cũng chơm chớp sự do dự.


Họ không quyết định được, bởi họ không có quyền quyết định theo ý muốn về một sự việc quá quan trọng.


Trong ban giám định, sáu người cùng nhìn Đinh lão phu nhân.


Trong số bảy vị chưởng môn, sáu người nhìn Vô Tướng đại sư.


Đinh lão phu nhân và Vô Tướng đại sư có thể đưa ra một quyết định, và chắc chắn mọi người phải nghe theo.


Và toàn thể hào kiệt anh hùng hiện diện quanh hội trường đều hướng mắt nhìn hai người đó.


Vô Tướng đại sư chấp tay chữ thập, trầm giọng hỏi:


- Lão phu nhân có cao kiến như thế nào?


Đinh lão phu nhân khiêm tốn đáp:


- Toàn bằng đại sư định đoạt.


Vô Tướng đại sư trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ hỏi:


- Phương thiếu hiệp nghĩ như thế nào?


Hỏi như thế, là tỏ rõ sự tôn kính đối với với người mình hỏi.


Mà người được hỏi, là một thiếu niên từ bao lâu chịu sự sỉ nhục của muôn người, vừa được rửa sạch nhục nhả.


Còn người hỏi, là bậc tông sư một đại môn phái vũ lâm, cao niên cao đức cao tài.


Một câu hỏi như vậy, đủ nâng cái giá trị của Phương Bửu Ngọc lên hàng đầu, chẳng những trong giới trẻ, mà có thể luôn trong giới già.


Vạn Tử Lương, Mạc Bất Khuất nghe luồng gió ấm thổi qua tâm tư, luồng gió đó mang đến cho họ một nguồn sinh lực mới mẻ, luồng gió đó quét tan những mây mờ trước tiền đồ, và xóa mất ác niệm trong dĩ vãng.


Phương Bửu Ngọc không lộ vẻ kiêu căng, tự tôn tự đại, chàng cung cung kính kính, cúi đầu khép mắt, bình tĩnh thốt:


- Đại sư từ bi, hạ cố đến vãn sanh, song vãn sanh khi nào lại dám vọng ngôn!


Vô Tướng đại sư gật đầu:


- Đúng lắm! Phàm đem cái tâm hiệp nghĩa chiếu cố đến thế nhân thì phải lấy từ bi làm gốc...


Bỗng đại sư vẫy tay:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016
Vẹt và châu chấu

Vẹt và châu chấu

Khoa La là tên một con vẹt, mỏ nó vừa đẹp vừa linh hoạt. Nó có thể mổ châu chấu

24-06-2016