Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 34 - Công chúa chiến quần hùng

↓↓

- Bửu Ngọc! Ngươi đành chịu vậy thôi...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thạch Bất Vi lạnh lùng:


- Hắn là một tên ác đồ, ai ai cũng có quyền tru diệt hắn, đại ca còn thương tiếc hắn là thường tiếc làm sao chứ?


Mạc Bất Khuất lẩm bẩm:


- Nhưng... lấy mắt mà nhìn..... nhìn hắn chết thảm như thế lòng ta sao nỡ?... Chúng ta phải làm sao..... chúng ta cần phải nghe hắn nói về những việc hắn đã làm...


Tôn Ngọc Bá quắc ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Bửu Ngọc trầm giọng thét:


- Hắn chẳng bao giờ có cơ hội nói một tiếng nào. Chúng ta nhất định không cho hắn cái cơ hội đó.


Mạc Bất Khuất cau mày:


- Tại sao?


Thạch Bất Vi chỉ ậm ừ chứ không đáp.


Cả hai bị những lượt sóng người đẩy tới giờ đây họ đứng sát cạnh đài.


Hầu như toàn thể những người hiện diện quanh đài trường đều hò hét vang ầm lên, có ít nhất cũng ngàn người hét, ai ai cũng quyết hạ sát chàng, nhưng số người lên đài chẳng có bao nhiêu.


Tất cả đều muốn giết chàng, họ chỉ dám giết bằng miệng, họ không dám giết bằng tay.


Chỉ một ít người sính tài hoặc bốc đồng cực độ định ra tay.


Thì ra sự phẫn nộ hôm nay, khoác cái màu sắc phụ họa hơn là chính xác.


Bởi họ có lý do gì mong trừ diệt chàng?


Chàng có làm gì thương tổn đến quyền lợi của họ chăng?


Chung quy họ hùa nhau không hơn, không kém, và chưa chắc gì những kẻ đã vọt lên đài lại không hối hận là mình bốc đồng vô lý.


Cho nên, cái số ít đã vọt lên đài rồi cái số đông còn lại bên dưới đài, hai thành phần đó đều bất động. Người đã lên đài, bất động không xuất thủ. Người chưa lên dài, cũng bất động, không lên theo.


Thạch Bất Vi hét lên:


- Còn chờ gì nữa chứ? Giết! Cứ giết!


Thạch Bất Vi đã mất bình tĩnh, sự kiện đó hẳn phi thường, và có nguyên nhân làm cho y mất bình tĩnh phải quan trọng phi thường vậy.


Như cái máy đã được một cơ quan điều động, bốn năm người đều theo tiếng hét của Thạch Bất Vi, cùng nhào tới, vũ khí cùng chớp lên, vũ khí gồm vũ đầu đào, tinh cương kiếm, luyện tử thương, song hoa đao...Tất cả những vũ khí đó, xé gió lao xuống đầu Phương Bửu Ngọc.


Công Tôn Hồng do dự. Y muốn lướt tới đứng chắn số người đó, không cho đến gần Phương Bửu Ngọc, song cuối cùng y chỉ thở dài đoạn bước qua một bên xa xa dù không ai đi qua mặt y, dù y đứng ngoài con đường xung tiến của những người đó.


Phương Bửu Ngọc nhìn vũ khí chớp ngời trên đầu, trước mặt nếu chàng xuất thủ, hẳn phải có người ngã nhào, hoặc chết, hoặc thọ thương nặng, hoặc tàn phế, và như vậy quần hùng sẽ phẫn nộ hơn lên.


Nếu máu lại chảy, thì sẽ có hàng trăm quỷ đầu đao, bàng trăm tinh cương kiếm, hàng trăm luyện tử thương chớp lên, chiếu vào người chàng, chứ không phải năm ba món như hiện giờ.


Nhưng nếu chàng không phản ứng, thì chẳng lẽ chàng đưa thân ra đó cho thiên hạ làm thịt hay sao?


Dù lâm vào cái thế chẳng đặng đừng, chàng cũng không dám phản công! Ít nhất, chàng nghĩ như vậy.


Nhưng tránh được đợt tấn công này, rồi hàng chục, hàng trăm đợt khác tiếp nối, chàng phải làm sao? Tránh mãi? Có thể tránh được chăng?


Phía sau lôi đài, còn chừa một khoảng đất.


Chẳng rõ người tổ chức lôi đài, chừa khoảng đất đó để làm gì, hiện tại thì nơi khoảng đất đó còn một số quan tài, bên cạnh những cỗ quan tài, bọn đại hán chuyển vận đứng run người.


Sau lưng chúng là vực thẳm sâu ngàn trượng. Có âm thinh kỳ bí phát tự đáy lòng Phương Bửu Ngọc, âm thinh đó như thế này:


"Phương Bửu Ngọc hãy trốn đi, trốn đi là có nhiều hy vọng sống sót đấy. Ngươi phải biết cơ hội chẳng phải mỗi lúc một có, bỏ qua rồi là hối tiếc muôn đời.


Đồng thời một âm thinh khác cũng phát xuất tự đáy lòng âm thinh sau vang mạnh hơn có đượm phần căm hờn. Âm thinh sau như thế này:


- Phương Bửu Ngọc! Ngươi không thể trốn đi. Ngàn muôn lần ngươi không thể trốn đi được! Hôm nay ngươi trốn, ngươi sống sót, nhưng sống sót để làm gì, bởi từ phút ngươi trốn đi là ngươi phải vĩnh viễn trốn người đời, ngươi chẳng còn chường mặt được nữa, ngươi sẽ chôn giấu bóng hình, ngươi chẳng còn chỗ đứng trên thế gian. Ngươi sống như vậy thà chết còn hơn.


Lại một âm thinh nữa tiếp nối:


Phương Bửu Ngọc! Là nam tử, là trượng phu, chân đạp đất đầu đội trời, ưỡn ngực chen mình giữa giòng đời, trừng mắt nhìn người đời, sợ chi ai mà trốn chui trốn nhủi, chẳng dám đương cự với bao nhiêu phi lý? Trừ ra đầu ngươi rời cổ thì ngươi đành bó tay, đành rằng ngươi gặp khó khăn, song trên thế gian có cái khó nào không khắc phục được? Trên thế gian có nguy cơ nào lại không cách hóa giải? Ngươi đừng quên điều đó.


Phương Bửu Ngọc nói làm sao?


Chàng hoang mang giữa những tiếng lòng tương phản, nhưng tình thế có cho chàng hoàng mang lâu được chăng?


Chàng phải dứt khoát thái độ như thế nào?


* * * Vũ khí chớp, bên trên đầu trước mặt...Phương Bửu Ngọc lôi Tiểu công chúa đảo bộ lách qua một bên, ngoài vị trí ba thước.


Bao nhiêu vũ khí giáng xuống khoảng không.


Bao nhiêu vũ khí đó chẳng làm nên việc gì, đợt vũ khí khác lại bay vèo vèo tới.


Trước tiết tiên, Hỏa Linh kiếm, Tuyên Hoa Phủ... tất cả đều chớp lên lao vút theo Phương Bửu Ngọc.


Đưa bàn tay đẩy ra một đạo kình lực, hướng về vùng chớp chớp của mấy món vũ khí đó, Phương Bửu Ngọc bắt buộc phải phản ứng.


Bởi chàng chẳng còn cách nào hơn, ít nhất cũng tạm dùng phương pháp tự vệ tối thiểu trong khi chờ lấy một quyết định sau cùng.


Keng! Cốp!....


Một loạt âm thinh bất đồng vang lên, hòa lẫn với nhau, những vũ khí đó chạm quấn vào nhau tất cả đều bật dồn trở lại.


Trong số có chiếc tuyên hoa phủ nặng cân nhất, phủ chạm vào kiếm là vật nhẹ nhất, kiếm gãy làm hai đoạn.


Giữa tiếng rú kinh hãi đó, Phương Bửu Ngọc lại đảo bộ vụt mình xa vị trí rồi.


Một tràng cười ghê rợn vang lên, tiếp theo là một giọng nói đầy ngạo nghễ:


- Con thú đã bị dồn vào rọ, còn sính tài năng mà làm gì? Ngươi đừng nuôi hy vọng mà thoát đi. Vô ích, cho ngươi đôi cánh, ngươi cũng chẳng được sinh tồn đâu!


Hỏa Ma Thần đã xuất lãnh thuộc hạ nhào tới. Lão ấy dám chường mặt trong trường hợp này, bất quá dưới cái lốt của một người trong võ lâm không hơn không kém chứ khi nào lão lại dám tỏ lộ xuất xứ của lão từ Ngũ Hành Ma Cung mà ra?


Đã không dám tiết lộ thân phận lai lịch thì đương nhiên lão cũng chẳng dám thi triển bí học của Ma Cung, và vũ khí đặc chế của lão, cũng chẳng thể xuất hiện được. Lão bất buộc phải dùng vũ khí thông thường...


Mà vũ khí thông thường nào có ở trong tay lão lại không lợi hại phi thường? Một con người phi phàm hẳn phải có một cái gì bất phàm.


Đó là đặc điểm của hạng người có thực học, thực tài.


Một điều đáng lưu ý, là qua hai đợt tấn công vừa rồi, quần hùng vì bốc đồng, vì căm phẫn mà đồng xuất thủ, tùy theo cái ý của từng người riêng biệt, đấu pháp không phối hợp, động thủ có kẻ trước người sau, thế công thừa ồ ạt nhưng kém hợp nhất, do dó không lợi hại, Phương Bửu Ngọc tránh né dễ dàng.


Điều đó không lạ gì, bởi họ là người muôn phương đổ đến, đồng phẫn nộ, chứ đâu đồng đấu pháp? Họ cậy thế đông mà đánh tới, họ không khai thác, lợi dụng sự tương đồng chiến thuật, cho nên tuy đông mà khó tránh rời rạc.


Giờ đây bọn Ngũ Hành Ma Cung cùng một tổ chức, đấu pháp tập thể, xuất chiêu là liên thủ mà công, gia dĩ có kẻ chỉ huy bên cạnh điều động đấu pháp liên thủ đó, sự lợi hại phải gia tăng gấp mấy phần.


Qua ba chiêu đầu, Phương Bửu Ngọc đã thấy khó khăn rồi. Cái khó khăn của chàng không phải do sự kém tài phản ứng của chàng mà là do sự dè dặt, cố tránh gây thướng tổn cho đối phương, chàng tự vệ hơn, chứ chưa phản kích.


Giả như chàng phản kích được, thì chàng có sợ gi? Dù địch đông hơn người cũng chẳng ngán.


Hỏa Ma Thần thấy thuộc hạ thắng thế, liến lùi ra một bên đứng nhìn. Thỉnh thoảng lão hò hét trợ Oai thuộc hạ.


Trên đài người lên một lúc một đông.


Người càng đông, sân đài càng hẹp, khoảng trống giành cho cuộc đấu thu gọn dần dần. Phương Bửu Ngọc xoay trở hết sức khó khăn.


Hà huống còn đèo theo Tiểu công chúa một bên?


Nếu chàng buông nàng ra trong lúc đó thì chàng cử động dễ dàng, dù khoảng đất chiến có hẹp hơn nữa cũng chẳng sao.


Cho nên khoảng trống còn rộng, chàng để Tiểu công chúa lơi xa xa, khoảng trống hẹp lại,chàng bắt buộc phải ôm rịt nàng sát vào mình.


Bỗng, Tiểu công chúa gằn giọng bên tai chàng:


- Ngươi chưa chịu buông ta ra à? Người định để cho ta chết chung theo ngươi phải không?


Phương Bửu Ngọc thở một hơi dài, chừng như chàng muốn nói gì đó, chàng còn biết bao nhiêu điều muốn nói nhưng nói làm gì khi niềm bi phẫn dâng tràn trong tâm tư? Dù có nói lên, bất quá cũng chỉ là những điều phẫn hận, những lời căm uất chứ giảng giải được gì?


Chàng lại nín lặng.


Tiểu công chúa tiếp:


- Nếu ngươi không buông ta, thì ít nhất cũng có phương pháp nào chứ, chẳng lẽ ngươi chịu chết và để ta cùng chết theo? Ngươi chết thì được bởi ý ngươi muốn vây, song ta không thể chết được bởi ý ta chưa muốn chết.


Nàng phiền trách chàng rõ ràng. Nàng oán hận chàng vô cùng.


Trong khi tâm tư lo ngại, chàng phải tránh né một thế công ác độc tránh xong rồi chàng hỏi:


- Phương pháp gì hở cô nương?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Ngươi chịu oan uổng từ lâu chẳng lẽ ngươi không thể nói lên một lời nào?


Phương Bửu Ngọc cười thầm:


- Trong tình thế này, người ta có chịu để cho tại hạ nói gì chăng?


Chiếc áo của chàng đã bị vũ khí địch chém xả vào rách toạc mấy đường.


Tiểu cống chúa thốt:


- Ngươi cứ nói, không nhiều người nghe, ít nhất cũng có một vài người nghe, như thế cũng đã đủ rồi, dù ngươi có chết ít ra cũng có ngươi nghe được lời thanh minh của ngươi!


Nàng nói lớn, vì tuy hai người ở sát bên nhau, tiếng ồn ào vang lên quá to, át cả tiếng nói của họ, nếu nói nhỏ quá chẳng ai nghe được.


Phương Bửu Ngọc chưa nói gì, Tiểu công chúa tiếp:


- Nhưng ngươi không chịu nói gì thì sẽ có người nói cho ngươi!


Phương Bửu Ngọc hỏi nhanh:


- Ai?


Tiểu công chúa lại hừ một tiếng:


- Ngươi không đoán ra sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Làm sao để quên

Làm sao để quên

Sau khi thất tình, chúng ta cứ thích hỏi : "Tôi làm sao để có thể quên anh ta? Tôi rất

24-06-2016
Người cũ trở về

Người cũ trở về

Ngày ấy mình chia tay vì lý do gì nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ biết là anh và em tự nhiên

30-06-2016
Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh

24-06-2016
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
Yêu thương mãi mãi

Yêu thương mãi mãi

Dành tặng cho những ai biết trân trọng những gì họ đang có và biết giữ gìn cho điều

01-07-2016
Chỉ mới bắt đầu

Chỉ mới bắt đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi đồng ý

27-06-2016

XtGem Forum catalog