Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 3 - Giai nhân xuất hiện

↓↓

Trước đó hắn chết khiếp vì vẻ xấu xí ghê tởm, thì giờ đây hắn lại chết si chết mê, hắn thừ người ra đó, mắt giương tròn mồm há hốc.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thủy Thiên Cơ đưa tay ngoắc :


- Lại đây!


Phương Bửu Nhi như mảnh sắt bị viên đã nam châm hút mạnh, hắn không còn tự chủ được nữa, bước tới. Đúng ra là hắn nhào tới hơn là bước, vì sức hút quá mạnh.


Thủy Thiên Cơ cất giọng hết sức dịu dàng:


- Tiểu tử xem ta có đẹp không?


Phương Bữu Nhi thở dài:


- Tôi đã đọc qua rất nhiều sách sử, có sách ca tụng sắc đẹp, có sách ghi rằng sắc đẹp là nguồn gốc của mọi tội lỗi, sắc đẹp là mối hoạn họa của người đời. Tôi chẳng hiểu thế nào là nguồn gốc tội lỗi, thế nào là mối hoạn họa. Giờ đây trông thấy bà tôi thức ngộ ngay!


Thủy Thiên Cơ đảo ánh mắt thu ba đầy tình tứ nhoẻn miệng cười duyên:


- Tại sao là nguồn gốc của mọi tội lỗi? Tại sao là mối hoạn họa của người đời?


Phương Bữu Nhi lại thở dài:


- Tôi là một đứa bé tuổi non, trông thấy bà tâm thần tán loạn, bà đưa tay ngoắc tôi chạy đến ngay. Giả sử một thanh niên nào gặp bà, thì cái độ si mê cuồng nhiệt sẽ bốc cao đến đâu. Bà sai khiến họ giết người họ vẫn cúi đầu ngoan ngoãn vâng theo. Bà bảo họ lên trời, xuống đất, nhảy vào lửa, lặn trong nước sôi, họ chẳng từ nan. Bà có thấy chăng, những tội họ làm, những hoạn họa họ tạo cho đời đều có vẻ quyến rũ của bà sai khiến họ. Tất cả đều bắt nguồn từ nơi bà.


Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:


- Ngươi tuổi thì nhỏ, sự hiểu biết rất rộng ta thích những tiểu tử như ngươi, ngồi mà nói chuyện với ngươi liền một đôi ngày vẫn không thấy chán.


Đột nhiên bà rú lên một tiếng khủng khiếp, chụp tay Phương Bửu Nhi nắm chặt, mắt bà dán xuống đất Phương Bửu Nhi lấy làm lạ nhìn theo.


Một con chuột to, một con chuột dài độ bốn năm tấc đang nhìn bà, bà sợ quá líu lưỡi, lí nhí:


- Chuột... chuột Bà dù có võ công cao tuyệt vẫn là một nữ nhân, mà nữ nhân nào lại chẳng gớm chuột?


Phương Bửu Nhi dù chẳng có võ công, dù còn nhỏ tuổi, vẫn là nam nhân. Đã là nam nhân thì chẳng sợ chuột. Hắn giậm chân miệng dọa hù hù, đuổi con chuột, nhưng nó chẳng chịu chạy đi cứ thu hình tại đó, giương mắt nhìn Thủy Thiên Cơ làm bà càng sợ hơn.


Phương Bửu Nhi cúi xuống cởi một chiếc giầy quăng tới. Chuột hoảng sợ, quay mình chạy mất.


Thủy Thiên Cơ thở phào mấy tiếng, đưa tay vuốt ngực:


- Ghê quá! Ghê quá? Con chuột ác ôn làm ta suýt chết khiếp. May cho ta là có ngươi, ngươi chẳng sợ chuột?


Phương Bửu Nhi bước tới nhặt chiếc giày xỏ vào chân rồi thốt lên:


- Thật ra tôi cũng sợ chuột như bà!


Thủy Thiên Cơ trố mắt:


- Ngươi sợ chuội sao ngươi lại..... Phương Bửu Nhi nghiêm giọng chặn câu nói của bà:


- Trời sanh nam nhân trên cõi đời này là để bảo vệ nữ nhân. Tôi thấy bà sợ chuột, nên quên mất là mình cũng sợ chuột cấp tốc đuổi chuột cho bà hết sợ.


Thủy Thiên Cơ sáng mắt lên:


- Tiểu tử đáng yêu quá...


Bất thình lình bà lướt tới ôm Phương Bửu Nhi vào lòng, hôn vào má vào miệng hắn.


Phương Bửu Nhi thẹn đỏ mặt, kêu to:


- Bà buông tôi ra bà đừng làm thế chớ, nam nữ thọ bất thân mà.


Bà không biết câu đó.


Thủy Thiên Cơ vừa hôn, vừa cưới hắc hắc, rồi thốt:


- Ta làm vậy đã sao. Ngươi chỉ là một đứa bé con, ta có muốn đi xa hơn nữa cũng chẳng được!


Phương Bửu Nhi chỉnh sắc mặt:


- Đành rằng hai cái tuổi chênh lệch rất xa, song tôi là nam bà là nữ. Thánh nhân có dạy, nam nữ là phải phân biệt, trừ khi nào thành vợ chồng mới được phép gần gũi nhau.


Thủy Thiên Cơ cười tíu tít:


- Thì ngươi hãy làm chồng ta, một người chồng nhỏ xíu, ngươi đã đuổi chuột cứu ta, ta có thể làm vợ ngươi để trả ơn cũng được chứ! Phải không ông chồng tí hon của ta?


Phương Bửu Nhi bị bà ôm chặt quá, không vùng vẫy nổi, bà ta lại cứ ghì hắn tìm mặt mà hôn càng hôn càng ghì, làm hắn đỏ mặt lên như gấc chín. hắn thầm nghĩ:


- Bà đã cố tình đùa cợt ta, tại sao ta chẳng đùa cợt lại bà?


Thay vì vùng vẫy nửa hắn vòng tay ôm ngang hông bà, ngẩng mặt lên chờ bà ta ghé sát mũi xuống, đột nhiên hắn há miệng cắn chót mũi bà.


Đau quá Thủy Thiên Cơ đưa tay vò vò chiếc mũi càu nhàu:


- Ngươi... ngươi dám..:


Phương Bửu Nhi cười hì hì:


- Đã là vợ chồng với nhau cắn chót mũi một chút cũng không được sao? Thời Tuyên đế nhà Tây Hán, có quan Kinh Triệu Doãn là Thương Sưởng từng ca ngợi cái việc kẻ lông mày cho mỹ nhân là một trong những lạc thú khuê phòng kia mà?


Thủy Thiên Cơ trố mắt nhìn sững hắn, không tưởng nổi một tiểu tử chưa ráo máu đầu lại biết những cái thú buồng the. Một lúc lâu, bà bật cười lớn nói:


- Ngươi đúng là một đứa bé tinh quái! Rất đáng là chồng tí hon của Thủy Thiên Cơ này.


Phương Bửu Nhi gật đầu đùa tiếp:


- Xin mời hiền thê theo hạ quan!


Hắn đã đọc những câu xưng hô như thế trên nhiều sách, ngày xưa hàng quan lại thường dùng đối với những mệnh phụ phu nhân. Hắn nghĩ là chẳng bao giờ có dịp sử dụng, ngờ đâu, hôm nay sử dụng rất đúng lúc, đúng việc.


Nghe hắn xưng hô như thế. Thủy Thiên Cơ khoái trá cười híp mắt.


Cười một lúc, bà ta hỏi:


- Thượng quan định đưa tiện thiếp đi đâu đây?


Phương Bửu Nhi đã đóng kịch. cứ đóng luôn:


- Người xưa có nói gả cho gà, con gái phải theo gà, gả cho chó phải theo chó, chồng đi đâu vợ phải theo đó, còn hỏi đến nơi nào để làm gì?


Thủy Thiên Cơ đột nhiên chỉnh sắc mặt nghiêm giọng thốt:


- Ngươi đọc sách khá nhiều lại quên mất một câu của cổ nhân?


Phương Bửu Nhi trố mắt:


- Câu gì?


Thủy Thiên Cơ tiếp:


- Cưới vợ gà, phải tùy gà, cưới vợ chó, phải tùy chó!


Phương Bửu Nhi lắc đầu:


- Làm gì có câu đó lưu truyền đến nay?


Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:


- Có chứ! Có ghi trong sách rõ ràng, tại ngươi hoặc chẳng đọc, hoặc có đọc song quên mất rồi!


Phương, Bửu Nhi sửng sốt:


- Sách nào? Ai làm ra sách đó?


Thủy Thiên Cơ buông gọn:


- Vợ Khổng Phu Tử!


Buông xong bà gập người lại mà cười, Phương Bửu Nhi cũng ôm bụng mà cười, cả hai bò lăn ra mà cười. Họ cười lâu lắm, sau cùng Thủy Thiên Cơ ngưng cười, thốt:


- Đã lâu lắm rồi ta không có dịp nào cười bằng thích như lần này.


Rất tiếc là ta có việc cần phải làm gấp, nếu không thì chẳng rõ ta sẽ cười đến bao giờ mới hả. Ngươi cứ ở đây chờ ta nhé!


Phương Bửu Nhi nói:


- Bà định đi tìm Mộc Lang Quân để gây sự à?


Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Phải! Ta khuyên ngươi đừng bỏ đi đâu nhé.


Phương Bửu Nhi chớp mắt:


- Chưa biết được! Nếu thấy hứng ta có thể đi bâng quợ..


Thủy Thiên Cơ dịu giọng:


- Đi đâu làm chi! Cứ ở đây ngủ yên một giấc ngon lành để khi ta trở về, ta đánh thức.


Bà đưa tay điểm vào huyệt ngủ của hắn, rồi tìm chỗ kín rồi đặt hắn nằm xuống, gài khuy áo cho hắn, vừa làm cái việc đó bà vừa lẩm bẩm:


- Ngủ ngon nhé! Ông chồng tí hon của ta. Ta đi một chốc trở lại ngay!


Nhìn gương mặt hồng hồng của hắn, bà không dằn lòng nổi lại cúi xuống hôn hắn mấy lượt rồi mang chiếc mặt nạ xấu xí như trước, dùng thuật khinh công lao mình vút đi như tên bắn.


Thấy Thiên Cơ đi chưa được bao lâu, từ trong một cái động bí mật nằm khuất sau mấy tảng đá hình quá dị, hai thiếu nữ xuất hiện.


Một nàng vận áo đỏ, nàng kia mặc áo trắng, nàng trước cao ốm, nàng sau lùn mập, nhưng cả hai có làn da trắng như tuyết, đôi mắt chớp ngời ánh thu ba.


Cả hai độ mười bảy mười tám.


Thiếu nữ áo đỏ điểm một nụ cười:


- Võ công bà ấy cũng có hạng lắm chứ. Thú thật ta phải một phen khiếp vía với bà ta rồi đấy, nếu chẳng dè dặt tất phải bị bà ta phát hiện ra mình rồi?


Nàng áo trắng bật cười khanh khách:


- May là thơ thơ chộp đầu được một con chuột, buông ra đúng lúc dọa hãi bà ta, thành bà ta hoảng lên, quên lưu ý đến bọn mình?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

23-06-2016
Đen

Đen

Có những chuyến trở về, để mà đi mãi mãi…   *** Không còn ai nói với tôi về

29-06-2016
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Con nhớ...

Con nhớ...

Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là

29-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016

Insane