Polaroid
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 17 - Đại hội Hoàng Hạc Lâu

↓↓

- Bạch Tam Không hiện giờ ở đâu?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kim tổ Lâm đưa tay vò đầu, gượng cười đáp:


- Lão tiền bối hỏi tại hạ? Bạch Tam Không hiện ở đâu làm sao tại hạ hiểu được?


Đinh lão phu nhân lạnh lùng:


- Kim đại thiếu gia đừng hồ đồ! Là nam tử, là trượng phu, đã làm gì thì phải có can đảm nhận việc mình làm! Cái chánh khí võ lâm không cho phép nói ngoa, trừ phi mình là môt kẻ ác ma, một kẻ gian tà!


Kim tổ Lâm vụt ngẩng cao mặt, sang sảng thốt:


- Phải! Bạch đại hiệp ở đâu, tại hạ biết rõ. Nhưng người đã đặt tín nhiệm nơi tại hạ, thì chẳng bao giờ tại hạ tiết lộ bí mật của người.


Quần hùng lại nhao nhao lên.


Thiếu phụ vận y phục tía, ngồi cạnh Kim tổ Lâm, nghiến răng trừng mắt, hét lên:


- Ngu! Ngu! Thế mà cũng xưng là anh hùng! Anh hùng gì mà nghe người ta nói khích một tiếng là bật mí liền!


Đúng lúc đó, một đại hán từ dưới lầu chạy bay lên, đến trước mặt Đinh lão phu nhân, run run giọng thốt:


- Ngựa xe của Thạch gia trang vừa đến...


Quần hùng ạ lên một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, ai ai cũng lộ vẻ hân hoan ra mặt.


Nhưng đại hán đó tiếp ngay:


- Ngựa xe đến, ai ai cũng trố mắt nhìn, song trong xe lại là một thi thể, thi thể của một người chết! Người chết chính là Thiên quân Đảm thạch Minh đại hiệp! Một thanh trường kiếm còn cắm nơi ngực, lút đến tận sau lưng!


Mọi người lại ạ lên một tiếng, vẻ hân hoan biến sang kinh hoàng, một thoáng sau, gian lầu lại ồn ào lên với những lời bàn tán.


Đinh lão phu nhân khoát tay trấn an mọi người, từ từ thốt:


- Biết rồi! Hãy bảo người nhà họ Thạch chở thi hài về trang!


Rồi bà day qua Kim tổ Lâm, trầm giọng hỏi:


- Bạch tam Không ở đâu, ngươi có bằng lòng nói chăng?


Kim tổ Lâm dõng dạc đáp:


- Không! Không nói!


Đinh lão phu nhân cao giọng:


- Ngươi phải thức ngộ là kiếp vận võ lâm bằng vào một lời nói của ngươi mà được an hay nguy, tồn hay vong trong phút giây này, nếu ngươi cố chấp, dấu điều không nên dấu, thì thiên hạ anh hùng sẽ chẳng dung thứ cho ngươi!


Kim tổ Lâm trợn mắt hét to:


- Bạch đại hiệp chẳng làm điều phi nghĩa, thì Kim tổ Lâm này không thể học thói úy tử tham sinh. Tôi không nói, chết cũng không nói.


Trong quần hùng, có mấy người nóng tính, đã lớn tiếng mắng.


Kim tổ Lâm đứng dậy, nhưng y chưa kịp làm gì, thiếu phụ y phục tía đã vỗ bàn rầm rầm, cất tiếng oang oang:


- Người ta không chịu nói, là vì bắt buộc không thể nói, các ngươi định lấy số đông bức hiếp chăng? Kẻ nào khinh khi Kim tổ Lâm, kẻ đó sẽ biết tay Tử Lan Hoa Thanh Thanh này!


Có người quát lớn:


- Hay cho ác phụ!....


Người đó chưa buông dứt câu, một loạt tiếng soang soảng vang lên, chén bát trên bàn trước mặt Kim tổ Lâm bay đi vèo vèo, chạm vào đâu, vỡ đến đấy, những chén trà, bình trà vỡ tung bắn vào những người dọc theo đà chén bay, đĩa bay.


Quần hùng hoảng quá, hấp tấp xô ghế đứng lên tránh né.


Đinh lão phu nhân cao giọng bảo mọi người im lặng.


Hoa Thanh Thanh còn sôi giận bừng bừng, không quăng chén dĩa nữa, nhưng vẫn còn mắng mãi. Quần hùng chẳng biết làm sao hơn, đành phải nghe, nghe những lời nàng mắng, dù ai ai cũng bực tức.


Từ dưới lầu, một đại hán chạy lên chưa đến nơi, đã lớn tiếng báo cáo:


- Có người vừa phi ngựa cho hay, Thiết chưởng Lâm Cường và Tiên Nhân kiếm Tống kỳ Quang, sóng ngựa đến đây, dọc đường ngộ nạn. Hai vị đều mang thương tích, mỗi người ít nhất cũng bị hơn mười vết thương. Tình trạng của cả hai vị kể như vô vọng, dù cho tiên phật lâm trần cũng không cứu nổi!


Quần hùng lại kinh hoàng thêm một lần nữa, họ quên hẳn Hoa Thanh Thanh, họ đảo mắt nhỉn Đinh lão phu nhân, chờ xem bà ta phát lạc làm sao.


Họ thầm nghĩ:


- Thiên quân Đàm thạch Minh, Oai trấn bát phương Ngô lập Đức, Thiết chưởng Lâm Cường, Tiên nhân kiếm Tống kỳ Quang, toàn là những Thái Sơn, Bắc Đẩu trong võ lâm, thế mà cùng ngộ nạn trong một ngày, cùng chết một ngày, là cùng lo chung một việc, nên có kẻ ám toán. Họ ngộ nạn như vậy chẳng hề do một ngẫu nhiên, bên trong phải có uẩn khúc ly kỳ! Và kẻ nào hạ thủ? Kẻ đó hẳn phải lợi hại phi thường!


Vẫn không hẹn mà đồng, tất cả đều quay nhìn Vương đại Nương.


Đinh lão phu nhân trầm lạnh giọng thốt:


- Nếu mà năm người đó đều ngộ nạn, thì chẳng còn ai xác nhận lai lịch của ngươi!


Tự nhiên bà ngó ngay Vương đại Nương lúc nói câu đó.


Vương đại Nương thở ra:


- Thật tình, tôi mong ước họ đừng gặp điều gì bất trắc, họ còn sống sót thì mọi người sẽ được nghe tiếng nói của họ, và tiếng nói đó là tôi chẳng phải nữ ma đầu Hồ nữ Ngô Tô như có kẻ đã tin. Nhưng giờ đây thì...


Bà lại thở dài, rồi tiếp:


- Cớ sao các vị chẳng tìm cách bảo vệ họ? Tôi, nếu tôi biết được là họ sẽ có mặt trong cuộc hội họp này, để nói tiếng nói quyết định về danh dự của tôi, thì tôi đã cho bọn đệ tử bảo vệ họ an toàn cho họ rồi!


Có đâu sự việc xảy ra bi thảm như vầy!


Tuy bà thở ra, tuy bà thốt với giọng trầm trầm buồn, song đôi mày bà hơi dửng cao cao, trong đôi mày đó có ẩn hiện vẻ đắc ý, nếu nhìn kỹ một chút, hẳn thấy rõ.


Bà đảo mắt nhìn quanh một lượt, đoạn tiếp:


- Kim đại thiếu gia thể chết để giữ bí mật của Bạch Tam Không, năm vị tiền bối kia thì chẳng may tao nạn, thì cái sự nhận diện Hồ nữ Ngô Tô cầm như nan giải rồi, chẳng biết ngày nào mới đưa được ra ánh sáng! Trong khi chờ đợi, tôi xin phép các vị, cho tôi cáo từ!


Bọn thiếu nữ đứng quanh bà, nghe nói thế, cùng khom mình xuống nâng chiếc ghế nệm lên.


Quần hùng đều giương tròn mắt, nhìn bà đăm đăm.


Họ còn biết làm gì nói gì bây giờ?


Riêng Vạn đại hiệp thì tức uất vô tưởng, y có thể khóc được. Y cũng đành thúc thủ như mọi người, chẳng còn lý do gì để ngăn trở vị nữ bang chủ Cái bang.


Đột nhiên một giọng nói non trẻ vang lên:


- Ai nói rằng Kim đại thiếu gia không chịu nói ra chỗ ẩn trú của Bạch Tam Không rồi vấn đề đối phó với người áo trắng là nan giải? Ai nói rằng năm vị tiền bối đó chết rồi thì việc xác định lai lịch của bang chủ Cái bang trở thành vấn đề nan giải?


Người thốt lên câu đó, chính là Phương bửu Nhi!


Hắn vừa thốt vừa bước ra, khi câu nói dứt, thì hắn đã đứng giữa quần hùng.


Quần hùng giật mình, kinh ngạc.


Châu Phương giật mình, biến sắc.


Vương đại Nương khoát tay cho bọn thiếu nữ bất động, đoạn rùn vai hỏi:


- Vị lão đệ kia, thế ra hai việc đó vẫn có người giải quyết được à? Ai thế, lão đệ?


Phương bửu Nhi đứng thẳng người, dõng dạc buông:


- Tôi!


Quần hùng ngạc nhiên, im lặng một thoáng, rồi cùng nhao nhao lên.


Trong không khí huyên náo đó, có tiếng cười chế nhạo, có tiếng mắng, nhưng người lớn tiếng cười nhất là Vương đại Nương.


Bà cười một lúc, đoạn lạnh lùng thốt:


- Đến Đinh lão phu nhân, đến Vạn đại hiệp còn phải nhìn nhận hai vấn đề đó nan giải, đến bao nhiêu nhân vật thành danh từ mấy mươi năm qua đang có mặt tại đây, còn phải nhìn nhận vấn đề là nan giải, ngươi bất quá là một hài đồng, ngươi lại dám vọng ngôn! Thôi đi, bé con, hãy về bên vú mẹ, nếu không thì phải đói khát mà khóc thét lên đấy!


Câu nói của bà lại dẫn giải thêm một trận cười giữa quần hùng, bầu không khí lại ồn ào hơn trước.


Riêng có Vương bán Hiệp thì không cười, mà cũng không mắng, gương mặt lão trầm trọng lại, lão bước đến khung cửa sổ, nhìn xuống chân lầu, đưa tay vẫy vẫy.


Phương bửu Nhi lớn tiếng thốt:


- Bảy năm sau, nếu quả thật người áo trắng có trở lại tự nhiên sẽ có kẻ xuất hiện đối địch. Các vị dù sao cũng là bậc anh hùng, lẽ nào bức bách Kim đại thiếu gia làm điều bất tín bất nghĩa như vậy chứ? Giả sử nhờ cái việc bức bách đó, các vị có tìm ra Bạch Tam Không, Bạch Tam Không bằng lòng tiết lộ chỗ sơ hở của người áo trắng, thì cái thắng đó phỏng có vinh quang gì? Võ lâm muốn nương tựa vào sự kiện đó để che giấu sự nhục nhã của mình chăng? Hừ! Nếu các vị có nghĩa, có tín như Bạch Tam Không, như Kim tổ Lâm, thì dù sau này có bại nơi tay người áo trắng đi nữa, cái bại đó chẳng phải là nhục, trái lại là điều vinh hạnh lớn lao!


Càng nói, Phương bửu Nhi càng thấy lòng khích động mãnh liệt, hào khí bốc bừng, mặt hắn ửng hồng, đôi mắt sáng rực,bây giờ thì chẳng còn ai dám khinh thường hắn nữa, tiếng cười ngừng bặt, những kẻ nóng tính đã cao giọng mắng hắn, giờ cũng bắt đầu dịu lại, chú ý đến hắn.


Đinh lão phu nhân thở dài:


- Tiểu tử nói rất phải! Nhưng bảy năm sau, ai sẽ là người đối đầu với kiếm khách áo trắng?


Phương bửu Nhi cao giọng xác nhận một lần nữa:


- Tôi! Tôi sẽ là địch thủ của y sau này!


Vương đại Nương bật cười sằng sặc:


- Tiểu tử tuổi còn nhỏ nhưng da mặt đã quá dày, dày như da trâu!


Nói khoác lác mà chẳng biết thẹn!


Phương bửu Nhi trừng mắt:


- Bà chế nhạo ai? Bà cười gì chứ? Bà tưởng võ công của bà cao siêu lắm sao? Đôi trượng của bà, ai thì cho là lợi hại, chứ tôi xem rất là tầm thường! Bà múa lên, xem như trận mưa ào ào rơi xuống, biến hóa phức tạp tưởng chừng như ảo diệu, thần kỳ lắm, nhưng cái biến hóa đó, bất quá là sáu hư một thực, sáu phụ một chủ, chẳng khác nào ngôi sao Bắc Đẩu, tụ thì thành chánh tinh, tán thì thành thất tinh, nếu đối thủ của bà bình tĩnh một chút, đừng để cho chiêu thức phức tạp đó làm hoa cả mắt, rồi nhận định chiêu nào hư chiêu nào thực, hư thì bỏ, thực thì phá, như vậy tôi dám chắc chỉ trong vòng ba sáu mười tám chiêu là bà phải bại.


Một sự kiện hi hữu trong võ lâm, trên chỗ tưởng tượng của quần hùng! Một tiểu tử phân tách trượng pháp của bang chủ Cái bang rành rẽ như thầy giảng giải cho trò, sự phân tách đó lột trần sở học của Vương đại Nương, cái sở học đã giúp cho bà tạo nên chỗ đứng trên giang hồ, giờ đây chẳng còn giá trị gì nữa, sở học đó qua sự phân tách của Phương bửu Nhi chỉ là một trò xảo, thấy được cái bí quyết linh xảo của bà, là thắng bà ngay!


Vương đại Nương sửng sốt một lúc, đoạn nói:


- Võ công của ta, người trong võ lâm Trung Nguyên chẳng một ai khám phá nổi, ngươi mới bao nhiêu tuổi đầu, làm gì biết được rành rẽ như vậy? Ai đã giáo huấn ngươi?


Phương bửu Nhi cười lớn, giờ thì đến lượt hắn cười, hắn cười một mình, hắn có quyền cười, hắn ngẩng cao mặt thốt:


- Trời là sư phó của tôi, lấy cái tâm hiểu mọi việc biến hóa của trời, cái tâm hiểu rồi thì biết ngay kiếm đạo, biết kiếm đạo thì còn xem kiếm thuật ra gì nữa? Trượng pháp, côn pháp, bất cứ pháp gì cũng do kiếm pháp mà sanh ra, thì hiểu được kiếm đạo là nắm được đầu mối của võ đạo. Đừng tưởng trượng pháp của bà cao siêu lắm, trên thế gian này chẳng có người phá nổi!


Vương đại Nương trố mắt, nhìn sững Phương bửu Nhi, bà tưởng quỷ mị hiện lên để phá hủy thanh danh của bà trước quần hùng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Cách nhau 10m thôi em à

Cách nhau 10m thôi em à

"Em ghen ghê lắm". Em đã từng nói với anh như thế. Và anh cũng nói: "Yêu phải biết

28-06-2016
Sắc

Sắc

(khotruyenhay.gq) Trong tình yêu, luôn có hai người hạnh phúc. Ở thế giới yêu thương đó,

28-06-2016
Bây giờ ba ở đâu?

Bây giờ ba ở đâu?

Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ

30-06-2016
Tiền ma

Tiền ma

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Tiền ma! Nghe thì tưởng

27-06-2016