Cười một lúc bà gọi:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bán Hiệp lão đệ! Lần nầy thì lão đệ thua ta rồi đấy nhé, đã thua rồi thì lão đệ còn chờ gì mà chưa xưng tôn ta là bang chủ. Nào ta đang chờ lão đệ gọi một tiếng! Gọi đi!
Vương Bán Hiệp chưa nói gì, bọn đệ tử nam Cái Bang nhao nhao lên.
Vương đại nương đảo mắt nhìn quanh, miệng vẫn điểm nụ cười:
- Ta như vậy, làm một vị Bang Chủ của các ngươi, chẳng đáng lắm sao? Các ngươi nên cao hứng chứ, sao lại toan chống đối?
Bà cười dịu quá, nhưng bọn đệ tử Nam Cái Bang nghe xốn xang vô cùng, đôi mắt của bà đảo qua, ánh mắt đẹp tuyệt vời, song chẳng khác nào những ánh chớp của thanh kiếm bén, lướt trên tim gan họ, tạo một cảm giác lạnh, khiến họ rùn mình.
Tuy nhiên, dù ghê rợn, dù phẫn hận, họ bị ánh mắt đó hấp dẫn trọn vẹn, họ mất cả tự chủ, quên luôn niên kỷ của bà, quên luôn thân hình tàn phế của bà.
Hiện tại trước mắt họ là một giai nhân, giai nhân ngồi trên vầng mây gấm ánh muôn màu.
Một con người tàn phế, khiến được hơn mấy trăm đệ tử lâm vào cảnh vong ngã như vậy hẳn phải đẹp, đẹp một cách huyền ảo, đẹp với một ma lực vô thường, đối phương đang nhao nhao lên, gặp ánh mắt của bà liền bất động thừ người tại chỗ.
Họ chẳng khác nào những hình hài múa rối, nhận nút cơ quan nầy, là múa tít lên, rồi chạm đến động cơ kia lại ngưng hẳn ngưng đồng loạt không xao dợn mảy mai. Nhìn qua bọn họ, trông như những chồi cây chết.
Ánh mắt của Vương đại nương cuối cùng cũng dừng lại nơi gương mặt của Vương Bán Hiệp, bà sửa nụ cười cho thêm tươi, chớp ánh mắt cho thêm hấp dẫn hỏi:
- Ngươi nghĩ sao? Ngươi có nhận thua cuộc rồi chăng?
Bọn Diệp Lãnh ba người không hẹn mà đồng quay nhìn Vương Bán Hiệp thần sắc của họ ngưng trọng phi thường.
Lời đáp của Vương Bán Hiệp sẻ quyết định một việc vô cùng trọng đại.
Vương Bán Hiệp thong thả buông từng tiếng:
- Lão phu nhận bại!
Bọn Diệp Lãnh rung người như chạm phải luồn điện, tưởng chừng không còn đứng vững nữa.
Vương đại nương ra vẻ hài lòng, gật đầu:
- Được lắm!
Giọng cười của bà vang lên, tiếp theo câu nói gọn gồm hai tiếng, giọng cười ngân lên như lục lạc khua vừa trong vừa lạnh giọng cười chưa dứt, từ trong bụng Vương Bán Hiệp cũng phát ra một tràng cười, âm vang lớn hơn, át hẳn giọng cười của phương.
Rồi, bằng lối phúc ngữ, lão tiếp luôn:
- Vương đại nương! Ngươi mắc kế ta!
Vương đại nương trừng mắt:
- Mắc kế? Tại sao?
Cũng với lối phúc ngữ, Vương Bán Hiệp thốt:
- Cái thân nầy chỉ có nửa phần hiệp, chính nửa phần hiệp đó nhận bại còn nửa phần cuồng vẫn chẳng nhận là bại.
Vương đại nương thoáng biến sắc, nhưng rồi lấy ngay bình tĩnh bật cười nhẹ.
Vương Bán Hiệp lại tiếp:
- Trong tình cảnh nầy ngươi cũng còn cười được à? Thật ta chẳng hiểu nổi ngươi, và ta cũng phục ngươi luôn.
Lão khệnh khạng bước đi quanh chiếc mâm hai lượt, dĩ nhiên bên ngoài bốn thiếu nữ lão xuất thủ nhanh như chớp, điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Vương đại nương.
Ai cũng tưởng là Vương đại nương sẽ phản ứng ngay, ngờ đâu bà ta ngồi bất động, chẳng tránh, chẳng né, mà cũng chẳng xuất thủ ngăn trở.
Như vậy Vương Bán Hiệp phải điểm trúng.
Đệ tử nam Cái Bang vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, kinh hãi vì Vương Bán Hiệp lại khai chiến với nữ ma đầu, rồi mừng rỡ vì lão xuất thủ có kết quả.
Một sự kiện hết sức lạ lùng diễn ra, ngoài chỗ tưởng tượng của bọn nam đệ tử Cái Bang, thay vì kinh khiếp, bọn thiếu nữ lại cười vang.
Vương Bán Hiệp cũng lấy làm lạ, nhưng lão chẳng dừng tay điểm tiếp vào những huyệt khác của Vương đại nương, các huyệt:
Chử Bạch, Khúc Trì, Tứ Bạch, Thái Khê, lão vừa điểm vừa cười thốt:
- Xuất kỳ bất ý, hoặc dùng cái lối ám toán thực ra cũng chẳng quang minh chính đại lắm, nhưng phần nữa cuồng của ta cũng chẳng phải quân tử gì, cho nên Vương Bán Hiệp nhận bại, mà Vương Bán Cuồng không nhận bại bởi vì Vương Bán Cuồng không là quân tử thì có cần gì giữ lời giao kết? Vương đại nương ơi, ngươi đừng lấy làm lạ nhé!
Thốt xong câu nói lão cũng điểm xong hơn hai mươi huyệt đạo trên người Vương đại nương, từ vai xuống, từ tay lên.
Bọn nam đệ tử Cái Bang hết sức hân hoan, họ hân hoan đến độ muốn điên loạn lên.
Phương Bửu Nhi cũng thích thú vô cùng, hắn khẽ vỗ tay tán:
- Vương đại thúc quả nhiên lợi hại!
Châu Phương hừ lạnh:
- Ta chỉ sợ vị tất...
Bên trên bờ, Vương đại nương thở dài hỏi:
- Ngươi điểm đủ số chưa?
Vương Bán Cuồng cười lớn:
- Lão muốn điểm luôn huyệt câm của ngươi, cho ngươi đừng vẩu mồm mắng nhiếc kẻ khác!
Lão rụt tay về, rồi điểm tới.
Lối xuất thủ của lão nhanh thì có nhanh thật, nhưng rất tầm thường rất thô kệch chẳng khác nào một gã nông phu đần độn, sanh sự đánh nhau với bạn bè, cứ vung tay, cứ đánh tới, không cần phương hướng, nhưng kỳ trung ảo diệu vô cùng.
Song lần nầy thì lão cẩn thận rõ rệt, dù lão đã điểm trúng quá nhiều huyệt trên mình Vương đại nương dù bà ta không còn cử động được.
Bọn nam đệ tử Cái Bang hoan hô vang dậy.
Họ chắc chắn là lần nầy Vương Bán Cuồng cũng phải thành công như hơn hai mươi lần trước, bởi Vương đại nương đã bị chế ngự hoàn toàn, bà ta không thể vươn tay ra ngăn trở, bà ta không thể chuyển mình né tránh.
Họ tin chắc như vậy, bởi có ai đã bị điểm hơn hai mươi huyệt đạo trên mình mà chẳng hề hấn gì cả.
Vương đại nương trước những con mắt kinh ngạc của mọi người ung dung đưa tay lên, ung dung hô:
- Ngươi còn muốn điểm huyệt ta nữa sao?
Vương Bán Cuồng kinh hãi dừng tay lại.
Bọn nam đệ tử Cái Bang thấy Vương đại nương đưa tay lên cũng kinh hãi ngưng cười ngay.
Thế nầy là nghĩa gì? Tại sao bà ta còn cử động được?
Phương Bửu Nhi giương tròn đôi mắt, hắn lẩm nhẩm:
- Tại sao? Tại sao thế chứ? Thủ pháp của Vương đại thúc không hiệu nghiệm? Vương đại nương có ma pháp gì, chống lại thủ pháp của đối phương? Hay là Vương đại thúc chưa học được thuật điểm huyệt đến nơi đến chốn?
Châu Phương cười nhẹ:
- Thủ pháp của Vương Bán Cuồng tuy không hẳn là phi phàm tuyệt tục, song có chỗ độc đáo riêng biệt trên giang hồ ít kẻ sánh bằng. Tuy nhiên vẫn còn khuyết điểm!
Hiện tại Phương Bửu Nhi đã bắt đầu chú ý tới sinh hoạt vũ lâm, cái thành kiến chuộng văn khinh võ trước kia tiêu tan mất rồi, hắn lắng nghe Châu Phương giảng giải, càng nghe càng thích thú, hắn cố tìm hiểu những bí ẩn trong vũ học, hắn trố mắt hỏi Châu Phương:
- Có khuyết điểm? Những khuyết điểm nào?
Châu Phương đáp:
- Thủ pháp đó có cái tên là Thái Ngõa Chuyên Kim Thủ dùng công lực rất yếu gần như hư, không thể chế ngự địch một cách dễ dàng.
Người nào bị điểm trúng cảm thấy chẳng hề hắn gì, cho nên trên giang hồ người ta gọi mỉa thủ pháp đó là Lão Bà Múa Mỏ Khua Môi, bởi khi hai lão bà cãi vã với nhau dù có đi đến ẩu đả cũng chỉ cấu véo nhau, cắn nhau, xé toạt y phục nhau rồi chửi mắng nhau ồn lên chứ chẳng làm gì hơn.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Thì ra Vương đại thúc xuất thủ rất nhẹ, thảo nào Vương đại nương chẳng tự giải khai nhanh chóng?
Châu Phương nghiêm sắc mặt tiếp nối:
- Không! Kẻ nào bị điểm trúng, ít nhất cũng phải mất một ngày đêm mới tự giải khai nổi, không làm gì giải khai liền được. Người bị điểm trúng tuy cảm thấy chẳng hề hấn gì quan trọng, nhưng cũng bị ảnh hưởng chứ, ảnh hưởng từ từ thoạt đầu, dần dần nhiều đến lúc đó mới nghe toàn thân tê liệt...
Phương Bửu Nhi kinh dị:
-Thế tại sao Vương đại nương lại...
Chương trước | Chương sau