XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 11 - Một lần kết nghĩa

↓↓

- Chẳng hay tiểu bằng hữu có thể cho bọn tại hạ biết lai lịch chăng?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Y đấu dịu, Phương Bửu Nhi mừng thầm, hắn càng làm già hơn :


- Các vị không xứng đáng hỏi lai lịch tại hạ! Hãy đi gọi Thọ Thiên Tề đến đây!


Một đại hán có đôi mày rậm, từ lúc đầu nhìn Phương Bửu Nhi không hề chớp mắt, vụt kêu lên :


- Tôi nhớ ra rồi!


Tất cả đều quay lại nhìn gã. Tên đầu đảng thấp giọng hỏi :


- Ngươi biết lai lịch tiểu quỷ này?


Đại hán hấp tấp đáp :


- Vị tiểu bằng hữu này... là người trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc!


Tất cả đều biến sắc kêu lên :


- Thật vậy? Thật vậy? Ngươi lầm chăng?


Đại hán mày rậm lắc đầu :


- Lầm thế nào được? Ngày Tử Y Hầu và người áo trắng đấu kiếm, chính mắt tôi trông thấy vị tiểu bằng hữu này đang trò chuyện với Hầu gia!


Được Tử Y Hầu tiếp chuyện, hẳn phải là một nhân vật phi thường, nghe đại hán tiết lộ điều đó, bọn hải tặc xám mặt. Rồi không rõ tên nào trước nhất sụp xuống lạy.


Tất cả đầu cúi sát đất, chẳng khác nào một đám tín đồ ngoan đạo cung nghinh giáo chủ giáng lâm.


Sự kiện đó xảy ra ngoài tưởng tượng của Phương Bửu Nhi. Hắn ước mong hòa giải xuôi thuận, chứ có bao giờ nghĩ là chúng quá sợ hãi như vậy? Bây giờ hắn mới nhận thức oai danh của Tử Y Hầu không phải nhỏ! Sợ Hầu gia đã đành, thiên hạ còn sợ đến cả những người trên thuyền có cánh buồm ngũ sắc! Và bọn giết người không tanh máu cũng khiếp đảm kinh hồn mà trở thành ngoan ngoãn như kẻ thiện lương.


Ngưu Thiết Oa nghĩ, gã cố vận dụng tận lực sình sanh, vẫn không đánh bại được bọn hải tặc, còn Phương Bửu Nhi chỉ nói mấy câu, chúng quỳ rạp xuống, cúi đầu, bất động, bất giác vừa kinh hãi vừa hân hoan, gã vỗ tay bôm bốp, kêu lên :


- Có bản lãnh thật! Đúng là đại ca có bản lãnh thật đó! Tiểu đệ phục vô cùng!


Phương Bửu Nhi đảo mắt nhìn khắp bọn hải tặc một lượt, đoạn nghiêm giọng :


- Sự việc hôm nay, dù sao cũng đã xảy ra rồi, ta tha cho các ngơi!


Song từ nay về sau, nếu các ngươi còn xúc phạm đến người anh em của ta kia, thì đừng trách ta hẹp lượng với các ngươi!


Bây giờ hắn không gọi chúng là các vị nữa.


Tên đầu đảng hấp tấp đáp :


- Không! Không! Chúng tôi chẳng dám động đến Ngưu đại gia nữa đâu, chúng tôi sẽ một mực cung cung kính, dù Ngưu đại gia có đánh chết chúng tôi, nhất định chúng tôi cũng chẳng dám hoàn thủ!


Ngưu Thiết Oa mắng lớn :


- Mẹ kiếp! Các ngươi không hoàn thủ, thì còn ai đánh chết các ngươi nữa. Nói như vậy mà nghe được!


Bọn hải tặc gật đầu nhanh :


- Phải! Phải! Ngưu đại gia có lý!


Phương Bửu Nhi hăm :


- Nếu ta biết các ngươi quen tính cậy đông hiếp kẻ cô đơn, nhất định là ta trách cứ Thọ Thiên Tề ngay!


Bọn hải tặc hấp tấp kêu lên :


- Làm gì dám vậy? Bọn chúng tôi có gan bằng trời cũng không dám làm vậy nữa.


Tên đầu đàn run run giọng hỏi :


- Đại gia còn gì phân phó nữa chăng?


Phương Bửu Nhi lắc đầu :


- Chẳng còn việc gì cả!


Ngưu Thiết Oa vội chen vào :


- Còn! Còn! Còn bảo các ngươi tí việc!


Tên đầu đàn hỏi :


- Việc gì? Xin Ngưu đại gia cứ nói, vô luận như thế nào, chúng tôi vẫn xin tuân theo!


Ngưu Thiết Oa cười lớn :


- Trên thuyền có bao nhiêu thịt bánh, đường, muối, gom hết khuân lại cho ta, để ta thết đại ca một bữa no nê xem nào!


Tên đầu đảng vâng một tiếng lớn, đoạn quắc mắt nhìn lũ thuộc hạ, chúng chạy bay về thuyền mang tất cả những gì của chúng dự trữ, giao nạp cho Ngưu Thiết Oa.


Gã nhìn qua một thoáng, đoạn cao giọng quát :


- Xong rồi các ngươi cút hết đi, còn đứng đó làm gì? Thế các ngươi muốn ăn ké nữa sao?


Bọn hải tặc nghe gã quát, như bắt được vàng, vội cúi rạp mình vái Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa, đoạn trở về thuyền, mở dây tách bờ cấp tốc.


Ngưu Thiết Oa cười híp mắt thốt :


- Mặc sức mà ăn, đại ca ơi! Ha ha! Chẳng ngờ hôm nay tiểu đệ chẳng những không chết, mà lại được no nê. Còn gì sung sướng bằng, hở đại ca!


Rồi suốt ngày đó, cả hai cứ ăn, Phương Bửu Nhi thì ăn điềm đạm bởi hắn nhỏ vóc, hơn nữa lại là nhà văn, sự ăn uống điều độ thanh lịch, không như gã Ngưu thô bạo thành tánh, ăn no nốc đậm.


Đối với gã, trên thế gian này còn có sự việc trọng đại đáng làm đâu, ngoài ăn và ngủ? Ăn no rồi, gã ngủ, gã ngủ say như chết, thức dậy lại ăn.


Phương Bửu Nhi cũng buồn ngủ lắm song nằm xuống rồi thì tâm tư dao động với những ý niệm phức tạp, hắn nghĩ ngợi mãi không thể nào nhắm mắt nổi.


Đêm đến, hắn chỉ chợp mắt được một chút, còn Ngưu Thiết Oa thì ngáy đủ năm canh dài!


Qua hôm sau, xong bữa ăn sáng rồi, Ngưu Thiết Oa thốt :


- Đại ca hiện đang trong cảnh lui không nhà, tới không hướng định, chi bằng theo tiểu đệ phiêu dao trên sóng nước hải hồ, tuy có lúc thiếu cái ăn, nhưng được cái lợi là vô cầu vô thúc, không ai chọc cho mình sinh giận, không ai khó dễ cho mình, đói thì có gì ăn nấy, không có thì nhịn, mệt thì cứ ngủ, tùy ý ngủ bao lâu cũng được.


Phương Bửu Nhi cười khổ :


- Nếu ta được an nhàn như ngươi, thì còn nói làm gì!


Ngưu Thiết Oa trố mắt :


- Đại ca có sự việc gì phải bận lo?


Phương Bửu Nhi thở dài :


- Ngươi làm sao hiểu được!


Ngưu Thiết Oa cúi đầu, lộ rõ vẻ u buồn :


- Như vậy là đại ca không đi theo tiểu đệ! Đại ca bỏ rơi tiểu đệ à?


Giọng nói của gã bi thiết quá, Phương Bửu Nhi nghe gã nói mà xúc cảm vô cùng.


Hắn thở dài, thốt :


- Ta đâu có muốn ly khai ngươi? Song sự tình bắt buộc thì ta còn biết làm sao hơn? Khi nào công việc của ta hoàn thành rồi, ta sẽ trở lại vùng này, tìm ngươi!


Ngưu Thiết Oa vẫn cúi đầu, thấp giọng hỏi :


- Đại ca định đi đâu?


Phương Bửu Nhi lắc đầu :


- Ta cũng chưa định là mình sẽ về đâu, chỉ biết trong chuyến đi này ta cần tìm một người cho đến bây giờ, ta vẫn không hiểu người đó hiện đang ở địa phương nào?


Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn :


- Đã thế tiểu đệ xin tiễn đại ca một đoạn đường, từ đây đến vàm sông, nơi đó tiểu đệ có quen một số chủ thuyền, tiểu đệ sẽ gởi gắm đại ca cho một vị chủ thuyền nào đó, chở đi xuôi đòng sông, giúp đại ca bớt nhọc bôn ba trên con đường bô.....


Sở dĩ Ngưu Thiết Oa trước đó không dám ngẩng đau lên, là vì gã khóc. Chừng nguồn lòng lắng dịu, gã mới chường mặt, tuy nhiên gã không lau khô ngấn lệ còn in rõ nơi khóe mắt, nơi má...


Phương Bửu Nhi không tưởng là con người thuần phác, thô kệch như gã lại để cảm xúc đến phải rơi giọt vắn giọt dài, thì ra gã quả có tình thâm ý trọng đối với hắn thực sự.


Trong cơn bình thủy tương phùng; gã tỏ lộ một tấc chân thành như thế, nghĩ ra, cái nhiệt tâm của gã lớn hơn những kẻ ruột rà.


Phương Bửu Nhi dù muốn dù không cũng phải chấp nhận đề nghị của gã, đoạn cả hai nắm tay nhau đến tiến đến con thuyền bằng cành cây, Ngưu Thiết Oa đẩy nó xuống nước, kéo buồm lên tách bến ra khơi...


X Bên ngoài cửa Ngô Tùng, bãi chài khá rộng, cát, đất từ ngoài khơi đổ vào, từ dòng sông lùa ra, dồn ứ lại, làm dịu bớt đợt sóng biển ập vào, những con thuyền qua lại nơi đó được an toàn phần nào, khỏi bị dồn dập mạnh.


Nơi đó, nối liền thủy đạo từ Huỳnh Hà đổ đến, rồi xuôi về Trường Giang Nam cũng như Bắc, nhờ tư thế giao liên quan trọng mà địa phương trở nên phồn thịnh vô cùng.


Thuyền trăm, thuyền ngàn, xuôi ngược, buồm phơi trắng xóa to nhỏ bất đồng, xem nhộn nhịp lạ.


Nơi đó, có đảo Sùng Minh, dân cư trên đảo sống bằng nghề hạ bạc, một nghề truyền tử lưu tôn. Khi bình minh lên là rong thuyền ra khơi, lúc hoàng hôn xuống, thuyền từ trùng dương trở về, chen lẫn với ngư thuyền, còn có du thuyền, thương thuyền, ngày buồm lợp nước, đêm đèn rực rỡ như sao trời.


Những khi gió lặng, sóng im, chèo buông thuyền thả, tiếng ngư ca vang dội khắp nơi.


Đúng là một cảnh thanh bình, dân cư an lạc trong cái mộc mạc của dân phong.


Sau mấy hôm bềnh bồng trên mặt biển, thuyền của Ngưu Thiết Oa đã vào Trường Giang, tìm bến đỗ.


Ngưu Thiết Oa định tìm thuyền chủ quen, gởi gắm Phương Bửu Nhi.


Nhưng, có lẽ đã suy nghĩ kỹ trong mấy ngày qua, Phương Bửu Nhi thốt:


- Bây giờ, ta thay đổi ý kiến, chỉ muốn noi theo đường bộ mà đi!


Ngưu Thiết Oa kêu lên :


- Tại sao?


Phương Bửu Nhi thở dài :


- Cái người ta định đi tìm, có lưu địa chỉ cho ta, nhưng vì tánh tình cổ quái, người đó không nêu đúng địa điểm, cho nên muốn tìm đến tận nơi, phải lắm công phu, phải hỏi thăm đường từng chặng, từng chặng, do đó, cần phải đi đường bộ mới xong, chứ ngồi trên thuyền còn biết hỏi ai?


Ngưu Thiết Oa trố mắt :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Đơn xin cầu hôn

Đơn xin cầu hôn

(khotruyenhay.gq) Và, anh, xin anh, anh hãy nghe cho rõ nhé.... Em sẽ chỉ dũng cảm được 1

30-06-2016
Nắng ấm trở về

Nắng ấm trở về

(khotruyenhay.gq) Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin

27-06-2016
Ô xanh, chiều tím

Ô xanh, chiều tím

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016
Tàn phai

Tàn phai

Ðã hơn một tháng nay, Giao cố sức chống lại với cái sức mạnh của ái tình, nó như

29-06-2016