Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 10 - Mưa gió vô tình

↓↓

- Bần tăng chịu khó cứu người nào phải do hảo ý đâu? Ngươi chẳng nên lấy làm lạ.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thủy Thiên Cơ chụp cơ hội, bắt chuyện ngay:


- Đã không do hảo ý, vậy cứu người để làm gì?


Già Tinh Pháp Vương bĩu môi đáp:


- Bắt buộc hắn phải cung khai chỗ dấu bí lục võ công của Tử Y Hầu.


Nếu không cần hiểu việc đó, dù hắn có chết trăm lần, ngàn lần, bần tăng cũng chẳng hề lưu ý đến hắn!


Trước đó vì nàng quá lo ngại, nàng sơ suất đến độ tiết lộ bí mật, nên nhà sư mới biết là Hồ Bất Sầu hiểu Tử y Hầu dấu những pho sách quí tại đâu. Giờ đây, nhà sư cứu y để chất vấn, bắt buộc y phải chỉ chỗ, cái lỗi do nàng, nàng hối hận vô cùng.


Đôi mắt chớp đảo mấy lượt, bỗng nàng cười lớn:


- Có lẽ nào Tử Y Hầu chọn một người như vậy mà truyền cái sở học kinh thiên động địa sao? Pháp vương nhìn kỹ xem y có nhân tướng cao quý đáng cho Hầu gia lưu ý chăng?


Già Tinh Pháp Vương hừ một tràng:


- Thì chính ngươi đã nói thế kia mà!


Thủy Thiên Cơ bật cười dòn:


- Thì trong lúc khẩn cấp, tôi buột miệng bịa nhảm, cho đại sự buông tha y, những lời hồ đồ như vậy đại sư cũng tin được à? Chẳng lẽ đại sư mù mờ đến thế?


Già Tinh pháp Vương biển sắc, thừ người ra một lúc lâu, bỗng cười lạnh từ từ thốt:


- Phải, những lời đó do ngươi trong lúc quá khẩn trương mà thốt ra.


Nhưng theo ta nghĩ, trong lúc con người hoang mang lo sợ làm gì còn giữ được tâm trí sáng suốt mà bịa chuyện cứu người? Con người càng gặp khẩn cấp càng để lộ sơ hở. Có lẽ ngươi biết mình sơ hở, bây giờ tìm cách lấy lại lời nói đó chứ gì? Chắc ngươi hối hận lắm?


Thủy Thiên Cơ nghĩ thầm:


- Lão này lợi hại thật!


Nhưng bên ngoài, nàng giữ vẻ thản nhiên, buông lững lờ:


- Thực thực hư hư, tùy đại sư muốn tưởng sao cũng đựợc!


Già Tinh Pháp vương nhóng ý:


- Nếu vậy bần tăng nghĩ, có tra vấn cũng chỉ phí công thôi! Tốt hơn nên quẳng hắn xuống biển cho xong!


Hai tay vươn ra, định chụp lấy Hồ Bất Sầu.


Thủy Thiên Cơ kinh hoảng kêu lên:


- Hãy khoan!


Già Tinh pháp vương nhìn nghiêng sang nàng:


- Ngươi muốn gì?


Thủy Thiên Cơ ấp úng:


- Ỵ..y...


Pháp Vương cười lạnh:


- Y làm sao?


Thủy Thiên Cơ thở dài:


- Chính y biết chỗ Tứ Y Hầu tàng trữ những pho bí lục võ công!


Già Tinh pháp vương gằn giọng:


- Thật hay bịa đấy?


Thủy Thiên Cơ thốt nhanh:


- Trăm lần thật! Nghìn lần thật!


Già Tinh Pháp Vương bật cười ha hả:


- Tiễu liễu đầu còn bé bỏng mà đã học thói lừa người rồi. Nhưng đối với bần tăng, ngươi đừng hòng giở trò quỷ! Đừng lầm tưởng lừa nổi bần tăng!


Bình sinh, Thủy Thiên Cơ từng hí lộng không biết bao nhiêu nhân vật trên giang hồ, nhưng chưa một lần bị ai bắt bí đến đuối lý, rồi bị mắng đến cứng lưỡi như hôm nay, trước Già Tinh Pháp Vương.


Dĩ nhiên, nàng hết sức uất hận đành nuốt hận chứ chẳng nghĩ ra được một phản ứng nào.


Vừa lúc đó, Hồ Bất Sầu tỉnh lại.


Già Tinh Pháp Vương chụp hỏi liền:


- Tử Y Hầu tàng trữ thơ sách của y tại đâu, ngươi biết chứ?


Hồ Bất Sầu nhìn lão, rồi nhìn Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Biết!


Thấy Hồ Bất Sầu đáp nhanh quá, Già Tinh Pháp Vương trố mắt nhìn sững y, trong ánh mắt ngời lên niềm hoài nghi rõ rệt.


Hồ Bất Sầu nói:


- Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, trừ ra ta có chết ngay thì thôi chứ còn sống sót lại, chẳng sớm thì muộn ta cũng phải nói, nói để cầu sống. Nói gấp có cái lợi là nắm hy vọng sống sót sớm một chút. Đừng lấy làm lạ sao ta đáp nhanh.


Già Tinh Pháp Vương mỉm cười gật đầu:


- Thông minh đấy! Thảo nào mà Tử Y Hầu chẳng chọn ngươi làm kẻ truyền nhân. Lão ấy cũng có nhãn lực khá lắm? Vậy lão dấu những pho sách ở chỗ nào ngươi chỉ cho bần tăng đi!


Hồ Bất Sầu gật đầu:


- Được rồi! Ta chịu chỉ!


Rồi cả ba đi đến trước vọng cửa gian phòng bí mật của Tử Y Hầu.


Đột nhiên, Hồ Bất Sầu vận tận lực bình sinh, co chân đá mạnh vào cánh cửa.


Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa chẳng rung chuyển chút nào. Hồ Bất Sầu nghe đau nhói bàn chân, cơ hồ không đứng vững.


Già Tinh Pháp vương cau mày:


- Ngươi điên à?


Thủy Thiên Cơ không để cho Hồ Bất Sầu đáp lại lão, nàng cười nhẹ thốt:


- Thời thường y nổi cơn điên như thế đó, đừng để ý làm gì?


Hồ Bất Sầu nhìn sang Thủy Thiên Cơ, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.


Dĩ nhiên, Thủy Thiên Cơ đã hiểu ý tứ của Hồ Bất Sầu như thế nào khi co chân đá vào cánh cửa.


Cả hai đúng là một cặp bài trùng, người này làm gì thì người kia đoán biết ngay.


Rồi họ nhìn nhau, miệng không cười song ánh mắt cười, họ cảm thông chẳng khác nào đôi tri kỷ.


Nhưng ý tứ của Hồ Bất Sầu như thế nào?


Già Tinh Pháp Vương có nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi!


Lão cười lạnh hỏi:


- Tử Y Hầu đã chọn ngươi, chắc lão ấy có giao cho ngươi chiếc chìa khóa mở phòng đó chứ?


Hồ Bất Sầu cúi đầu thở dài:


- Pháp Vương quả thật thông minh!


Già Tinh Pháp Vương lộ vẻ đắc ý, bật cười ha hả:


- Chẳng lý nào ngươi dám dối bần tăng!


Hồ Bất Sầu rút chìa khóa trên tóc ra:


- Đây, Pháp Vương tự tiện!


Già Tinh Pháp Vương cười hì hì, tiếp lấy chiếc chìa khóa, Hồ Bất Sầu từ từ lui ra xa, Thủy Thiên Cơ đã lùi xa hơn.


Già Tinh Pháp Vương bước tới trước vọng, chớp chớp mắt. Thấy cả hai bước xa, bất thần lão xoay người, vọt thẹo, một tay chụp y, tay kia nhét chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay y, đoạn lạnh giọng bảo:


- Ngươi bước tới mở cửa cho bần tăng!


Hồ Bất Sầu trầm giọng:


- Tại sao Pháp Vương không tự mở lấy?


Già Tinh Pháp Vương cười lạnh:


- Vọng cửa đó chắc có cái gì lạ, các ngươi cho rằng bần tăng không biết nên lừa cho bần tăng sa hố. Bình sinh bần tăng chưa hề mắc lừa ai!


Hồ Bất Sầu thở dài, cau mày, nhăn mặt, một lúc lâu thốt:


- Nếu vậy, xin Pháp Vương đứng đây đợi một chút, tại hạ mở cửa xong rồi hãy vào!


Y đưa mắt ngấm ngầm ra hiệu cho Thủy Thiên Cơ, đoạn cả hai bước trở lại vọng cửa phòng.


Già Tinh Pháp Vương bật cười hắc hắc:


- Biết mà! Ngươi đáp ứng nhanh chóng quá! Bần tăng biết thế nào ngươi cũng giở trò quỉ lừa bần tăng.


Thủy Thiên Cơ cười thầm, nhưng vờ thở dài tán:


- Pháp Vương quả thật là người thần!


Bỗng có tiếng y phục quét gió, Già Tinh Pháp Vương đã vọt đến nơi lôi Thủy Thiên Cơ ra xa.


Thủy Thiên Cơ biến sắc, vội hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Đắp mền mùa đông

Đắp mền mùa đông

 Một ngày cuối năm, nhóm hùn tiền lại, ra Chợ Lớn mua hơn trăm cái mền để tặng

28-06-2016
Tình cho không

Tình cho không

Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế

24-06-2016
Chàng trai mặc đồ đen

Chàng trai mặc đồ đen

Khi gặp một người, anh sẽ coi trọng người đó bởi những gì anh ta mặc, hay những gì

30-06-2016
Bà Ngoại của tớ

Bà Ngoại của tớ

(khotruyenhay.gq)Bà tớ có cái quán nhỏ lắm, gọi là quán cho oai chứ thật ra chỉ có cái

28-06-2016
Một đêm mùa xuân

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp. Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi

24-06-2016

Polaroid