- Vậy thì muội chờ nghe Phong ca nói đây.
bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phong Viễn Quy kể :
- Thuở nhỏ chỉ có mỗi một mình mẫu thân nuôi nấng vãn sinh. Rồi cũng đến lúc, như bao đứa bé khác, vãn sinh cứ nằng nặc đòi mẫu thân phải cho biết thân phụ là ai. Thật không ngờ chính vì câu hỏi đó, vãn sinh sau này phải qua quãng thời gian những hai mươi năm dài tự dằn vặt và luôn tự tìm cách chối bỏ bản thân.
- Lệnh đường đã nói thế nào?
Giọng của Phong Viễn Quy bùi ngùi :
- Rằng người chỉ là dưỡng mẫu, rằng song thân phụ mẫu của vãn sinh đã chết trước đó mấy năm.
- Lệnh tôn là...
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Dưỡng mẫu chỉ nói có bấy nhiêu, phải một năm sau nữa, trước lúc qua đời vì lâm bệnh, do vãn sinh cứ nằng nặc hỏi vì nghi vấn đã đè trĩu suốt một năm, dưỡng mẫu đành cho vãn sinh biết di ngôn và cũng là di huấn của tiên mẫu. Gồm ba điều.
- Thế nào?
- Thứ nhất, tiên mẫu dặn đừng bao giờ phí công truy tìm thân thế. Thứ hai đừng bao giờ dây vào hoặc tự dấn thân vào chốn giang hồ. Và thứ ba, nếu vì vạn bất đắc dĩ không thể xa lánh kiếp giang hồ và bị dòng xoáy của giới giang hồ cuốn vào thì hãy quay về làm người họ Phong. Tuy nhiên, tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù.
- Hãy quay về làm người họ Phong? Hóa ra Phong ca có tính danh Phong Viễn Quy là vì thế?
Phong Viễn Quy gật đầu.
- Dưỡng mẫu thú nhận chính vì lời căn dặn đó của tiên mẫu mới đặt tên cho vãn sinh là Phong Viễn Quy. Vậy còn chuyện báo thù? Là thù gì? Không lẽ Phong ca không nghi vấn.
- Vãn sinh cũng hỏi dưỡng mẫu chính câu hỏi đó. Người đáp, người chỉ bất ngờ nhận nuôi vãn sinh khi có một phụ nhân đường đột mang đến và kèm theo khá nhiều ngân lượng.
Đến khi nghe phụ nhân căn dặn như vậy, biết vãn sinh ở họ Phong, dưỡng mẫu cũng đã vặn hỏi tương tự. Và lời đáp chỉ là: song thân của vãn sinh vì điều nghĩa bất khả dung, vì việc nhân bất khả từ nên thà chết vinh hơn sống nhục. Tóm lại song thân của vãn sinh chết rất thảm.
Giọng của Phùng Quỳ Hoa ra chiều cảm thông :
- Phong ca bảo đã chối bỏ bản thân suốt hai mươi năm là ý gì?
Phong Viễn Quy đáp :
- Biết song thân thảm tử nhưng không rõ nguyên do, đến tính danh thật của song thân như thế nào cũng không biết, vãn sinh vừa không tin vừa vẫn phải tin đó là sự thật. Vậy là ngay từ khi lên bảy vãn sinh đã phải một mình đương đầu với bao nghi vấn dằn vặt, để sau này, càng lúc càng nhận rõ những tranh giành đố kỵ của giới giang hồ vãn sinh càng thêm kiên quyết, cứ tuân theo di huấn của tiên mẫu, không dây vào cũng không tự dấn thân vào chốn giang hồ.
- Nhưng dòng xoáy đó vẫn cuốn Phong ca vào? Là thiên ý chăng?
- Có nhiều người từng đề xuất thu nhập vãn sinh làm đệ tử. Vãn sinh vì lo sợ nên miễn cưỡng khước từ. Tuy vậy võ công họ luyện, những khẩu quyết họ ra rả giảng giải cho môn nhân họ nghe vẫn cứ đập vào mắt, lọt vào tai vãn sinh, thấm nhập vào tâm thức vãn sinh lúc nào chẳng hay. Buộc lòng vãn sinh phải nghĩ đến, nghiền ngẫm những thứ khẩu quyết võ công đó.
Phùng Quỳ Hoa chợt hỏi :
- Song thân phụ mẫu của Phong ca lẽ ra phải có di vật lưu lại cho Phong ca.
Phong Viễn Quy gật đầu :
- Tuy có nhưng không chắc giúp vãn sinh truy tìm thân thế lai lịch. Vì nếu có thể, vãn sinh đâu để phí hai mươi năm dài chẳng màng đến chuyện truy tìm xuất thân?
- Một vật không có phút giá trị nào sao?
Phong Viễn Quy đưa cho nàng xem một vật, nhỏ chi bằng nửa đầu ngón tay :
- Là một chữ Phong được khắc trên nửa mảnh kim tiền. Vãn sinh đoán có lẽ đây là vật định tình giữa song thân phụ mẫu thuở mới gặp. Và trên nửa mảnh kia, giả như vãn sinh có vạn phần may mắn tìm thấy, ắt chỉ là đại tính của tiên mẫu. Tìm nửa mảnh kim tiền bé nhỏ như thế này là đã khó, thì dễ gì chỉ qua mỗi một chữ Phong vẫn được vãn sinh giữ đây lại có thể phát hiện thân thế lai lịch bản thân? Vãn sinh tự chối bỏ bản thân là vì thế.
Phùng Quỳ Hoa chợt hạ thấp giọng :
- Phong ca chính thật là hậu nhân cốt nhục của Phong Dương Tử tiền bối.
Phong Viễn Quy giật mình :
- Sao có nương dám quả quyết?
Nàng vén cao ống tay áo bên tả, cho Phong Viễn Quy nhìn thấy một vòng dây thít chặt bắp tay trên của nàng. Sỏ vào vòng dây là một nửa mảnh kim tiền cũng không to hơn nửa mảnh do Phong Viễn Quy trao cho nàng xem là bao. Trên nửa mảnh đó có khắc chữ Phùng.
Nàng bảo :
- Ghép cả hai lại sẽ được một mảnh kim tiền nguyên vẹn. Phong ca có thể ghép thử nếu muốn.
Phong Viễn Quy sững sờ nhìn vào cánh tay trắng ngần của nàng :
- Nên hiểu mẫu thân của vãn sinh ở họ Phùng hay là...
Nàng kéo ống tay áo xuống :
- Muội và Phong ca không phải huynh muội đồng bào. Mẫu thân của Phong ca do xuất thân ở Tái Bắc nên có họ Tiền. Mẫu thân muội vì là yêu nữ của Bát động Tam tiên nên từ họ Kim bị đổi sang họ Hoa. Cả hai họ Kim và Tiền đều có phần xa lạ với người Trung Nguyên, vì thế không phải ngẫu nhiên phụ thân muội đã cùng phụ thân Phong ca chọn một mảnh kim tiền không chút giá trị gì để khắc vào đấy hai chữ Phong - Phùng. Còn tại sao phải bẻ làm hai, tại sao phải cột vào tay muội hoặc tay của Phong ca như thế này, nếu Phong ca thật sự muốn biết muội sẽ kể tiếp Phong Viễn Quy chấn động :
- Gia mẫu ở họ Tiền? Là nhân vật có xuất thân ở mãi vùng Tái Bắc xa xôi? Nào ai dám nghĩ thân thế của Phong Viễn Quy ta đều được định rõ mồn một chỉ trên nửa mảnh kim tiền như thế này? Cô nương mau giải thích đi. Có phải vì hai nhà Phong - Phùng hầu như đã đoán biết thế nào cũng có ngày ly tán, lo sợ vãn sinh và cô nương sau này khó mong truy tìm thân thế nên đây là việc duy nhất phải làm?
Nàng thở dài :
- Không ai có thể đoán biết ẩn ý của những đấng sanh thành có phải là như thế hay không? Muội được may mắn hơn Phong ca, nhờ gia sư bỏ công dò xét nên biết rõ tính danh muội là gì, song thân phụ mẫu là ai. Đồng thời qua nửa mảnh kim tiền phần của muội, gia sư đoán ắt hẳn hãy còn nửa mảnh nữa. Nhưng nửa mảnh đó ở đâu, có khắc chữ gì, hoặc hàm chứa một ẩn ý như thế nào thì muội và gia sư chỉ dám đoán chứ không thể nói chắc...
- Lệnh sư đã đoán như thế nào?
Nàng đỏ mặt :
- Muội có biết chắc đâu mà nói.
Phong Viễn Quy cũng bối rối :
- Cô nương có thể cho vãn sinh xem lại cả hai?
Nàng lại vén cao ống tay áo lên :
- Phong ca còn hồ nghi?
Không chỉ giọng của Phong Viễn Quy run mà cả hai tay khi tìm cách ghép hai nửa kim tiền lại cũng run :
- Vãn sinh đã sống quá nhiều năm trong những nghi ngờ dằn vặt. Nếu có cơ hội kiểm chứng, vãn sinh muốn càng minh bạch càng tốt.
Nàng kêu :
- Phong ca hãy nhanh nhanh cho. Động chạm mãi vào tay muội như thế.
Phong Viễn Quy bỏ tay nàng ra, trao cho nàng nửa mảnh kim tiền phần mình :
- Cả hai vốn từ một mảnh được bẻ ra. Và kỳ thực đấy là vật đính ước chuyện chung thân đại sự giữa hai nhà Phong - Phùng. Nàng hãy cất giữ nửa mảnh của ta nếu nàng thuận tình nhận ta là hôn phu.
Nàng rùng mình. Và khi đã nhận, nàng cúi đầu, lí nhí bảo :
- Nửa mảnh của muội Phong ca cũng có thể giữ. Tùy Phong ca.
Và lần này chính Phong Viễn Quy tự tay vén cao ống tay áo của nàng lên, vẫn run run khi gỡ ra để thu giữ nửa mảnh kim tiền có khắc chữ Phùng.
Đột ngột có nhiều loạt cười vang đến :
- Bọn ngươi vô liêm sỉ thế sao? Đừng quên ngay lúc này vẫn còn là thanh thiên bạch nhật, có muốn tình tự cũng, nên tìm chỗ kín đáo hơn mới phải. Ha... ha...
Phong Viễn Quy ngước mắt nhìn lên và lầu bầu tự trách :
- Chúng ta quá mãi chuyện trò, cỗ xe đã dừng lúc nào không hay, kể cả địch nhân đến đã gần cũng không phát hiện.
Cũng như Phong Viễn Quy, Phùng Quỳ Hoa vì theo phản ứng tự nhiên nên vẫn phải đưa mắt nhìn về phía đã phát ra những loạt cười cao ngạo.
Chợt ở sau xe có tiếng động bất ngờ vang lên.
"Soạt!"
Phong Viễn Quy giật mình, quay lại, vén rèm nhìn vào trong xe.
Đã có một bóng nhân ảnh từ trong xe lao ngược về phía sau mất hút.
Phùng Quỳ Hoa cũng có những phản ứng tương tự Phong Viễn Quy.
Nhưng ngay lúc đó, khi phát hiện đã có người bắt La Trúc Quỳnh và người đó suýt đi mất, Phùng Quỳ Hoa lập tức tung người đạp mạnh hai chân trên nóc cỗ xe và thần tốc lao bám theo nhân vật nọ :
- Muội sẽ đuổi theo. Phong ca cứ lưu lại đối phó họ.
"Vút!"
Thân pháp của Phùng Quỳ Hoa do quá ư thần tốc nên trong những địch nhân vừa xuất hiện có người kêu thất thanh :
- "Thiên Mã Hành Không"? Tuyệt kỹ này e người của Lục Trúc viện khó chạy thoát!
Phong Viễn Quy cũng đã nhận ra lai lịch của những nhân vật vừa đột ngột xuất hiện.
Phong Viễn Quy cười vang dậy :
- Không Động ngũ kiếm? Cổ Lâm nhị thi? Vãn sinh gặp lại chư vị lần này e sẽ khiến chư vị thất vọng. Vì chư vị dù có liên tay hên thủ e cũng không là đối thủ của vãn sinh. Vậy thì chư vị chỉ còn mỗi một cách là cùng nhau nạp mạng. Xem chiêu! Ha... Ha...
Vừa cười Phong Viễn Quy vừa thần tốc lao thẳng vào giữa vòng vây của năm lão nhân tuy cao niên nhưng vẫn tỏ ra còn nhiều linh hoạt qua năm thanh trường kiếm họ đồng loạt đưa lên phát chiêu.
"Ào..."
Năm thanh kiếm đã cất lên, cả năm lão nhân cùng nhất tề gầm thét :
- Ngông cuồng và cao ngạo như ngươi bình sinh bọn ta chưa hề thấy. Nhưng cứ chờ ngươi vượt qua Phong Vân kiếm trận hãy nói. "Phong Quyện Tụ Vân", đánh!
"Vù... Vù..."
Như Phong Viễn Quy vừa nhận định, bên ngoài hãy còn hai nhân vật nữa, đó là Cổ Lâm nhị thi của Cổ Lâm viện. Mụ Lâm Thi tuy cùng Cổ Thi tạm thời chưa xông vào nhưng đứng ở ngoài mụ chợt the thé cười độc ác :
- Ý định của tiểu tử là tốc chiến tốc thắng, ắt hẳn đang nôn nao lo lắng cho tiểu nha đầu vẫn đuổi theo người của Lục Trúc viện. Lão thân nêu rõ như thế có lẽ Ngũ lão hiểu phải làm gì. Nếu cảm thấy không thể thu thập hoặc chí ít cầm chân tiểu tử thì nên tự lượng sức cùng lùi cả lại, giao tiểu tử cho Cổ Lâm nhị thi này xử trí, được chứ? Ha... Ha...
Không Động ngũ kiếm vẫn giả tảng không nghe, cả năm vẫn bình chân như vại, chi trì chiêu kiếm "Phong Quyện Tụ Vân", quyết dùng Phong Vân kiếm trận đối đầu và vây hãm Phong Viễn Quy.
Chưa lần nào Phong Viễn Quy cùng địch nhân với sở trường thuận kiếm giao đấu, huống hồ đây còn là kiếm trận được triển khai bằng năm cao nhân kiếm thủ. Do đó, vầng chưởng phong dù mang uy lực cực kỳ lợi hại được Phong Viễn Quy xuất thủ với ý đồ ác chiến tốc thắng đúng như mụ Lâm Thi phát giác, nhưng ngay khi chạm phải chiêu kiếm "Phong Quyện Tụ Vân" thì bao nhiêu uy lực đó hầu như bị hóa giải toàn bộ, gây nỗi hoang mang tột cùng cho Phong Viễn Quy.
Cảm nhận uy lực của kiếm trận nếu cứ để kéo dài thì càng về sau càng lợi hại, Phong Viễn Quy đột ngột xuất phát kỳ chiêu.
- Phong Vân kiếm trận quả nhiên lợi hại. Nhưng chư vị đừng quên công phu Phụng Diệp kinh của vãn sinh cũng không phải hư danh. Đỡ.
"Ào..."
Phong Viễn Quy chỉ xuất phát tả kình, hữu kình còn hợm sẵn đó chực chờ cơ hội xuất thủ sau.
Chương trước | Chương sau