Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương - Chương 21 - Loạn Cái Bang phát từ Dĩ Hận

↓↓

Tả bổng hữu kiếm, Phùng Quỳ Hoa thi triển khinh công thượng thừa, lao chếch vào lão Ngô.

bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chợt có tiếng quát lồng lộng :


- "Phụng Diệp Lạc Dực", tuyệt kỹ Phụng Diệp kinh? Phùng cô nương mau tránh.


Và có một bóng nhân ảnh từ một chỗ khuất lao thẳng vào giữa vùng ảnh do lão Ngô quyết ý hạ thủ Phùng Quỳ Hoa.


"Ào..."


Diễn biến xảy ra càng tăng thêm náo loạn khi ai ai cũng nghe có nhiều loạt hô hoán vang lên :


- Là Bang chủ Cái bang, lại đang ấn chứng võ học để minh bạch thân thế của hậu nhân Phùng bang chủ, sao Bang chủ lại dùng tuyệt kỹ không phải của Cái bang toan lấy mạng người? Đó còn là tư cách của một Bang chủ nữa không?


- Ngô Chí Đường càng không đáng là Bang chủ bổn Bang khi tùy tiện giam giữ đến năm trong số bảy trưởng lão luôn trung thành với Cái bang. Còn không mau dừng tay chờ nghe Cái bang trưởng lão hội định tội!


Lũ thuộc hạ của Ngô Chí Đường lúc bấy giờ mới cùng nhau kêu gào thất thanh :


- Những trưởng lão bị giam sao bỗng dưng được thả?


- Nguy rồi. Hóa ra phạm nhân bấy lâu bị giam giữ lại là những trưởng lão ư? Ôi chao, sao lại có chuyện kỳ quái thế này?


Có tiếng chạm kình chấn động vang lên.


"Ầm!"


Ngô Chí Đường chợt hiện thân, đôi chân hãy còn lảo đảo bước lùi. Phùng Quỳ Hoa từ đâu xuất hiện, đặt ngay thanh đoản kiếm kề vào cổ lão họ Ngô.


Từ phía ngoài lại có hai bóng nhân ảnh lao vào :


- Mau mau cấp báo Bang chủ, Tiểu Hoa mạo lệnh Vi trưởng lão, cố ý đột nhập giải cứu phạm nhân.


Vì có hai người cùng một lúc lao vào nên cũng có thêm loạt hô hoán thứ hai :


- Nha đầu Tiểu Hoa mau mau thu kiếm. Tội sát hại Bang chủ là trọng tội nặng nhất đối với bổn Bang!


"Vút!... Vút!..."


Hai bóng nhân ảnh đó hiện thân, một người là Thẩm đà chủ, lão còn lại thì lập tức bị Phùng Quỳ Hoa cao giọng cật vấn :


- Vậy còn tội tự ý bắt giữ người, nhất là bắt giữ các vị trưởng lão mà không cần triệu tập Đại hội Cái bang, cũng không qua Cái bang trưởng lão hội thư Vi trưởng lão đã thực hiện thì được xếp vào loại trọng tội nào đây?


Dần dần xuất hiện đứng phía sau và vây quanh Phùng Quỳ Hoa là tám nhân vật Cái bang. Những nhân vật này dù niên kỷ có chênh lệch nhau, người cao niên kẻ kém hơn, nhưng họ vẫn có cùng một điểm chung là tất cả đều hốc hác, tóc râu lởm chởm.


Tuy vậy, họ dám xuất hiện và biểu lộ thái độ đồng tình với hành vi uy hiếp sinh mạng Ngô Chí Đường do Phùng Quỳ Hoa đang tiến hành, chỉ vì họ đều khôi phục nguyên vẹn công phu, và có một nhân vật cao niên trong số họ chợt hiên ngang tiến đến đối diện với Vi trưởng lão là một trong hai bóng nhân hình vừa từ bên ngoài lao lướt vào. Lão khất cái này xạ đôi mục quang lấp loáng, khinh khỉnh nhìn lão Vi :


- Kể cả Chấp Pháp trưởng lão cũng bị lũ vô sỉ các ngươi dùng âm mưu thủ đoạn đê hèn bắt giừ. Bang quy của bổn Bang bị bọn ngươi cố tình chà đạp, kẻ nào cố tình chủ sử việc này ắt kẻ đó muốn đẩy Bổn Bang vào chỗ diệt vong. Thạch mỗ bây giờ đứng đây, giữa mọi người, hoặc ngươi, lão Vi, hoặc họ Ngô có tham vọng thấp hèn kia, bọn ngươi hãy nói đi, Thạch mỗ phạm phải tội gì để bọn ngươi âm thầm bắt giữ? Cứ thẳng thắn nói ra. Thạch mỗ bình sinh quen tánh cương trực, chỉ cần bọn ngươi định rõ tội danh và đúng là tội Thạch mỗ đã phạm, thì trước mặt mọi người đây Thạch mỗ sẽ lập tức tự xử để không phải làm nhơ uế thanh danh những vong linh của bao Liệt Tổ Liệt Tông đã gầy dựng và bảo toàn Cái bang đến tận hôm nay. Thế nào? Hãy nói đi, lão Vi. Hãy định tội Thạch mỗ đi Ngô Chí Đường.


Những lời lẽ hùng hồn và đầy nhiệt huyết của lão Thạch làm toàn trường lắng đọng và xúc động.


Cũng có thể hiểu mọi người lắng đọng như thế là chờ nghe hoặc Vi trưởng lão hoặc Bang chủ Cái bang Ngô Chí Đường lên tiếng hỏi rõ tội danh của lão Thạch.


Nhưng không ai trong hai nhân vật này lên tiếng.


Ngô Chí Đường không lên tiếng có thể là vì sinh mạng lão đang bị Phùng Quỳ Hoa uy hiếp. Có lẽ lão sợ chỉ một lời thất ngôn thôi, lỡ có lời nào đó làm phật ý Phùng Quỳ Hoa thì chắc chắn sinh mạng lão chẳng còn. Lão không dám nói còn có thể thông cảm.


Nhưng còn lão Vi?


Cảm nhận sự chờ đợi của mọi người, lão Vi chợt đưa tay chỉ vào Ngô bang chủ :


- Vi mỗ chỉ là hạ nhân. Mọi mệnh lệnh buộc Vi mỗ phải tuân thủ đều xuất phát từ họ Ngô. Và Vi mỗ thừa nhận Ngô Chí Đường vì cố tình thực hiện những hành vi đi ngược lại Bang quy, họ Ngô không xứng đáng là Bang chủ.


Ngô Chí Đường rúng động. Lão phẫn nộ quát ngược lại lão Vi :


- Vi trưởng lão! Bổn tọa không hề chờ đợi thái độ này của lão. Và nếu lão tham sinh úy tử là thế, vì sợ chết nên cố tình trở mặt, lão có biết hậu quả sẽ như thế nào chăng một khi hành vi bội phản này của lão sẽ đến tai...


Chợt có tiếng lão Thạch gầm vang :


- Lão Vi to gan! Đỡ!


Phùng Quỳ Hoa đang chờ nghe Ngô Chí Đường nói tiếp, tiếng quát và tiếng phát kình của lão Thạch làm nàng không thể không đưa mắt nhìn. Và Phùng Quỳ Hoa thấy lão Thạch xuất thủ, vì trước mặt lão Vi trưởng lão đã đột ngột xuất phát kỳ chiêu.


Vì lẽ đó Phùng Quỳ Hoa càng thêm chấn động do phát hiện kỳ chiêu của lão Vi hoàn toàn giống như chiêu thức được Ngô Chí Đường khi nãy vận dụng lần cuối cùng. Đó là chiêu "Phùng Diệp Lạc Dực", tuyệt kỹ Phụng Diệp kinh như nàng đã nghe có tiếng người hô hoán đề tỉnh khi nãy. Và người hô hoán đó, nàng thừa hiểu, tuyệt đối không phải ai khác ngoài gã Cái bang hai túi đồng hành với nàng.


Nàng lo lắng cho sinh mệnh lão Thạch nếu như lão không đủ lực đối phó kỳ chiêu.


Nàng liền bật kêu to lên, phát thành tiếng gọi cầu viện ngoài ý muốn của chính bản thân nàng :


- Phong ca! Hãy mau cứu lấy lão Thạch, nhanh lên Phong ca!!


Và nàng đoán đúng, đã có một bóng nhân ảnh thần tốc lao đến, cũng vận dụng kỳ chiêu, đỡ vào kỳ chiêu của lão Vi giúp lão Thạch trong cơn nguy khốn.


"Ào..."


Lão Vi bi ngăn trở. Thay vì phẫn nộ, lão Vi bất ngờ cao ngạo cười vang lên :


- Lại là ngươi, Tiểu Phong? Lẽ ra ta phải sớm nghĩ đến ngươi mới đúng. Nhưng dù là ngươi thì đã sao? Bởi ta hoàn toàn không có ý cùng ngươi giao đấu lúc này. Và đây mới là chủ ý thật sự của ta. Ha Ha...


Lão Vi quay quắt người và đột ngột xạ vào khoảng không một tia chỉ kình không rõ chủ đích.


"Ào..."


Phong Viễn Quy đang xuất kỳ chiêu chặn lão Vi, phát hiện lão đột ngột có hành vi vô thường này, Phong Viễn Quy vỡ lẽ vụt quát vang :


- Phùng cô nương tránh mau. Lão Vi đang nhắm vào cô nương đấy!


Tuy quát như thế nhưng vì sợ Phùng Quỳ Hoa có thể bất ngờ nên khó lòng tránh, Phong Viễn Quy lập tức dốc tàn lực, vừa bám theo lão Vi vừa quật một kình chí mạng vào lão.


"Ào..."


Phùng Quỳ Hoa kịp nghe tiếng Phong Viễn Quy hô hoán, nàng thi triển khinh công "Thiên Mã Hành Không" thượng thừa, vừa lách người vừa thoái bộ một quãng xa, kinh tâm nhìn ngọn chỉ kình của lão Vi vẫn giữ nguyên phương vị cũ cứ bằng bặng lướt đến.


"Vù..."


Lão Vi bị Phong Viễn Quy áp sát, kế "Vây Ngụy Cứu Triệu" của Phong Viễn Quy có phần nào làm lão nao núng.


Lúc lão Vi đang hoang mang lưỡng lự nửa muốn thu chiêu đào tẩu, nửa toan cuồng nộ cùng Phong Viễn Quy chạm kình, chợt có tiếng Phùng Quỳ Hoa kinh hãi thét vang :


- Nguy cho sinh mạng lão Ngô. Là lão Vi cố tình ám hại Ngô bang chủ, không phải nhắm vào muội, Phong ca, chớ để lão Vi thoát.


Tiếp đó là tiếng Ngô Chí Đường gào rống thật to, thật thê thảm :


- Vô Ưu chỉ pháp? Họ Vi ngươi nỡ sát nhân diệt khẩu? A... a...


Những loạt hô hoán liên tiếp vang lên làm Phong Viễn Quy có một thoáng khựng người vì chấn động. Và khi đã hiểu quả nhiên lão Vi cố tình sát hại Ngô Chí Đường, đồng thời vì Phùng Quỳ Hoa khi nãy đứng cận kề họ Ngô nên Phong Viễn Quy nhận định lầm, cho rằng lão Vi chỉ muốn đoạt mạng Phùng Quỳ Hoa, Phong Viễn Quy động nộ vì bị lão Vi qua mặt, lập tức lao tiến đến, nhấn thêm chân lực vào ngọn kình đã phát ra :


- Thì ra lão là người của Dĩ Hận cung! Lão đáng chết! Đỡ!!


Và đến lúc này Phong Viễn Quy càng thêm rõ, lúc nãy lão Vi lưỡng lự không phải vì lo lắng hay sợ sệt. Trái lại chính là lão đang chờ kết quả từ ngọn chỉ kình Vô Ưu của lão.


Đã có tiếng Ngô Chí Đường kêu gào, nghĩa là ngọn chỉ kình ám toán lão Ngô của lão Vi đã thành sự. Lão Vi bật cười vang và bất ngờ lao thoát đi.


"Vút!"


Phong Viễn Phong lần này nào dám lỡ cơ hôi, cũng lập tức lao theo và tận lực quật cho lão Vi Một kình chí mạng.


- Lão chạy được sao? Đỡ!


"Ào..."


Như lão Vi biết lão không thể chạy thoát. Vì thế, lão chợt có một hành vi hoàn toàn không ai ngờ. Đó là lão thần tốc chộp vào một người ném người đó ngược vào chưởng kình của Phong Viễn Quy, dùng người đó thế mạng cho lão.


"Vụt..."


Phong Viễn Quy cũng quá bất ngờ. Vì thế, Phong Viễn Quy hoàn toàn khựng người, nhất là khi nghe kẻ bị lão Vi dùng làm vật thế mạng cũng kêu thảm thiết như Ngô Chí Đường vừa rồi đã kêu :


- Lão Vi! Lão cũng muốn giết họ Thẩm ta để diệt khẩn ư? A... a...


"Bùng!"


Tiếng kêu gào của kẻ đó vụt tắt nghẽn do thân thể y đã bị chưởng kình của Phong Viễn Quy hủy diệt.


Mọi người nhìn lại thì thấy lão Vi đã tẩu thoát.


Phong Viễn Quy phẫn nộ toan đi tìm lão Vi, chợt nghe tiếng lão Thạch thở dài :


- Tiểu hữu đừng đuổi theo vô ích. Nơi này còn nhiều cơ quan mai phục, kẻ có ý tẩu thoát như lão Vi sẽ càng thêm nguy hiểm nếu bị dồn đuổi vào tuyệt lộ, hãy giao phó việc đó cho Cái bang nếu quả thật tiểu hữu đã giúp bọn ta tìm được hậu nhân đích thực của Phùng bang chủ đã quá cố.


Phong Viễn Quy quay lại nhìn mọi người, nhất là nhìn Phùng Quỳ Hoa :


- Vãn sinh hoàn thành xong lời đã hứa. Thạch trưởng lão, đây là Phùng Quỳ Hoa, cũng chính là hậu nhân đích thực của Phùng bang chủ.


Phùng Quỳ Hoa ngượng ngập đến thi lễ với những trưởng lão.


- Tiểu nữ Phùng Quỳ Hoa, nhiều năm qua cũng vì tâm huyết của gia tổ nên đã nhập Bang và ngấm ngầm dò xét hư thực. Xin chư vị trưởng lão lượng thứ, đừng vội trách tiểu nữ nhiều năm dài đành che giấu thân phận thật.


Lão Thạch ngắm nhìn nàng :


- Cô nương quả có sáu phần giống lệnh tôn. Chỉ có đôi mắt và môi miệng kia là giống lệnh đường như khuôn đúc.


Phùng Quỳ Hoa kinh ngạc :


- Thạch lão bá có biết tiên mẫu?


Lão Thạch gượng cười :


- Nào chỉ biết không thôi. Trước kia ta còn tuân lệnh Phùng bang chủ, bằng mọi cách phải chia uyên rẽ thúy để lệnh tôn đừng bị lệnh đường mê hoặc nữa. Nhưng sau đó...


Phùng Quỳ Hoa lo ngại :


- Sau đó thì sao? Có phải vì thế mà chỉ vài năm sau song thân tiểu nữ đều bị sát hại?


Lão Thạch lắc đầu :


- Phùng bang chủ tuy tính tình cương liệt nhưng không độc ác. Ý ta muốn nói chính ta sau đó cũng được tính tình ôn nhu thuỳ mị của lệnh đường thu phục. Ta đã kháng lệnh Phùng bang chủ, xui bảo đôi uyên ương nên tìm chỗ lánh thân. Ta thật không nỡ chia cắt họ. Và đó là lý do giúp ta có thể quả quyết cô nương có đôi mắt và môi miệng giống hệt lệnh đường.


Phùng Quỳ Hoa cau mày :


- Vậy ai là hung thủ toan sát hại toàn gia tiểu nữ? Nếu chính đêm bi thảm đó, tiểu nữ không được trời Phật độ trì xui khiến gia sư tình cờ đi ngang và kịp dập tắt ngọn lửa đã phủ kín khắp người tiểu nữ, có phải Phùng gia đã bị tuyệt hậu rồi sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Trò đùa trẻ con

Trò đùa trẻ con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Nơi mùa xuân chưa đến

Nơi mùa xuân chưa đến

Anh tin rồi mùa xuân sẽ lại đến trên cánh đồng hoang dại. Chỉ cần ta gieo những hạt

24-06-2016
Hai người bạn thân

Hai người bạn thân

Khi ấy tôi mới 5 tuổi, còn mẹ tôi đang ngồi lau sàn bếp. Tôi kể cho bà nghe về

30-06-2016
Mẹ, con và mùa lũ

Mẹ, con và mùa lũ

Sáng nay, bầu trời âm u xám xịt với những đợt gió quần vũ như khiến ông trời muốn

28-06-2016
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương

Teya Salat