Tiểu Hoa xuất hiện lần này trong y phục tuy dung dị nhưng không bẩn cũng không rách rưới và vá thành nhiều mảnh như có lần nàng xuất hiện trong thân phận đệ tử Cái bang. Nàng vẫn che kín nửa mặt, xạ đôi mắt lấp loáng thần quang nhìn Phong Viễn Quy :
- Sau này đừng bao giờ gọi ta như thế nữa. Nói đi, ngươi quen thói gạt người, ngươi và ta gặp nhau hai lần có phải là hai lần ngươi cũng lừa dối ta?
Phong Viễn Quy ngơ ngác :
- Vãn sinh gạt cô nương bao giờ? Hoàn toàn không hề có.
bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu Hoa cười khẩy :
- Bản lãnh ngươi thật sự rất cao minh. Cao đến độ ngươi vẫn nghiễm nhiên bình thản với lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân vốn là cao nhân có võ học thượng thừa. Ngươi bảo xem, phải mất bao nhiêu lâu thời gian để một người bình thường có thể đạt mức sở học như ngươi lúc này? Mười năm hay phải mất nhiều hơn?
Phong Viễn Quy vỡ lẽ :
- Cô nương có ý bảo vãn sinh mười hai năm trước, vào lần đầu gặp gỡ cô nương, vãn sinh đã am hiểu võ học?
Tiểu Hoa nhún vai :
- Điều đó ngươi tự am hiểu thì hơn. Ta chỉ nhận là đã để ngươi lừa, khiến ta bây giờ hầu như thân phận đã bị lộ. Phải chi lần trước ta đừng quá bi lụy, đừng vì tình cố cựu mà ra tay cứu ngươi thì hay biết mấy. Ta sẽ ghi mãi mối hận này.
Thấy Tiểu Hoa toan bỏ đi, Phong Viễn Quy vội kêu :
- Cô nương bất ngờ xuất hiện, chỉ để oán trách và nghi ngờ vãn sinh thế thôi?
Tiểu Hoa quắc mắt :
- Thế ngươi còn muốn gì nữa? Muốn giết ta ư? Rất tiếc, vào thời điểm này tuy ta chưa đủ bản lãnh hạ thủ ngươi nhưng ngươi muốn lấy mạng ta cũng không dễ. Ngươi có muốn thử không? Mời!
Phong Viễn Quy thở dài :
- Cô nương đã quá ngộ nhận rồi. Kỳ thực, vãn sinh vẫn ước mong được cô nương xem là hảo bằng hữu, là thanh mai trúc mã thuở niên thiếu như Quái Diệt Ma Nương có lần gọi. Nhưng, tiếc thay...
Tiểu Hoa liếc nhìn ả Thạch Thảo :
- Tiếc thay bên ngươi lúc này đã có hồng nhan tri kỷ chứ gì? Cũng tốt thôi, vì ta chưa bao giờ xem Tiểu Phong ngươi là bằng hữu cố tri, càng không thể là thanh mai trúc mã, cáo biệt!
"Vút!"
Ả Thạch Thảo giận giữ nhìn theo bóng dáng khuất dần của Tiểu Hoa :
- "Thiên Mã Hành Không"? Chính là ả? Ả mấy phen vì muốn kiếm tìm ngươi nên cố tình hí lộng ta. Sau này nếu có cơ hội ta sẽ cho ả nếm mùi lợi hại. Hừ!
Phong Viễn Quy thì bần thần nhìn theo mãi, miệng lẩm bẩm :
- Nàng đã bị ngộ nhận? Nàng nào biết bấy lâu nay Tiểu Phong ta vẫn luôn nhớ và cảm kích nàng. Làm sao để nàng đừng ngộ nhận nữa đây?
- Nhớ? Vậy Phong ca không còn nhớ gì đến Trúc Quỳnh muội của Phong ca nữa sao?
"Vút..."
Tiểu Hoa vừa đi thì đến lượt La Trúc Quỳnh xuất hiệu.
Phong Viễn Quy kinh nghi, nhìn La Trúc Quỳnh :
- Quỳnh muội đến từ lúc nào?
La Trúc Quỳnh liếc nhìn ả Thạch Thảo :
- Bên cạnh thì có tri kỷ hồng nhan, một mỹ nhân vào loại trầm ngư lạc nhạn, Phong ca lại vừa tiếc ngẩn tiếc ngơ vì phải chia tay quá sớm với một kỳ nữ khác. Phong ca còn tâm trí đâu để nhận biết Trúc Quỳnh này đến từ lúc nào.
Ả Thạch Thảo cũng lườm lườm nhìn lại La Trúc Quỳnh :
- Ả là ai? Sao với ngươi, ả xưng muội gọi Phong ca nghe thân mật vậy?
Phong Viễn Quy toan đáp, chợt nghe La Trúc Quỳnh hừ lạt :
- Ngươi yên tâm đi, yêu nữ Bát động. La Trúc Quỳnh này xưng hô như vậy đã là thói quen suốt mười hai năm qua, và hoàn toàn không có tà ý gì khác như có kẻ đã cố tình bịa chuyện.
Phong Viễn Quy cau mày, cảm nhận ý mai mỉa của La Trúc Quỳnh trong câu nói.
Phong Viễn Quy bảo :
- Bấy lâu nay ta vẫn lo cho muội. Nhưng gặp lại thế này dường như ý muội không vui?
La Trúc Quỳnh diện đối diện với Phong Viễn Quy và cật vấn :
- Phụng Diệp kinh đang được lưu truyền hầu như rộng khắp võ lâm, vì sao?
Phong Viễn Quy tươi dần nét mặt, vội tìm lời giải thích :
- Có nhiều tình huống đã xảy ra khiến ta không thể không tìm biện pháp thích ứng đối phó. Giả dụ như...
La Trúc Quỳnh cướp lời :
- Giả dụ như Phong ca ngoài mặt thì giả vờ không màng đến việc luyện công, luôn xử sự như kẻ không am hiểu võ công nhưng kỳ thực Phong ca vẫn ngấm ngầm khổ luyện, đúng không?
Thái độ của Trúc Quỳnh quá giống thái độ ngộ nhận vừa có ở Tiểu Hoa, Phong Viễn Quy nhăn nhó :
- Sao Quỳnh muội không chờ nghe ta giải thích tường tận? Chưa gì đã...
La Trúc Quỳnh xua tay :
- Phong ca bất tất giải thích. Muội tìm đến Phong ca là có hai điều cần đề xuất.
Phong Viễn Du thở ra nhẫn nại :
- Di ngôn của lệnh đường ủy thác ta chăm sóc Quỳnh muội. Mọi đề xuất của muội, ta nguyệt đáp ứng.
La Trúc Quỳnh đưa ra hai ngón tay và bây giờ xếp một ngón vào trong :
- Thứ nhất, Phụng Diệp kinh là sở học La gia, muội hy vọng đừng bao giờ Phong ca vận dụng đến.
Phong Viễn Quy ngơ ngác :
- Sao Quỳnh muội bỗng dưng có đề xuất này? Đừng quên, chính lệnh đường từng cho ta quyền lựa chọn, luyện hay không luyện.
La Trúc Quỳnh hất hàm :
- Phong ca đáp ứng hay không?
Phong Viễn Quy nhẫn nhục chịu đựng :
- Được ta đáp ứng.
Sắc mặt của La Trúc Quỳnh chợt đanh lại khi xếp ngón tay còn lại vào lòng bàn tay :
- Điều thứ hai là một câu hỏi. Phong ca có ý gì khi trâng tráo quả quyết với Bạch Thiếu Vân rằng Phong ca là hôn phu của muội đã được song thân muội chỉ phúc kết giao từ nhỏ?
Phong Viễn Quy giật nảy người :
- Ta không hề nói như thế.
La Trúc Quỳnh phẫn nộ :
- Đương nhiên đó không phải từng lời từng chữ do tự miệng Phong ca thốt ra, nhưng ý tứ của Phong ca thì vẫn vậy. Đã thế, Phong ca còn mặt dày mày dạn, nhận bừa với Bạch Thiếu Vân rằng Phong ca có được Phụng Diệp kinh vì đấy là một phần hôn lễ đã được song thân muội giao trước cho Phong ca. Có chuyện như thế thật sao, Phong ca? Hay Phong ca do quen lừa người, bản tánh thì gian ngoa xảo quyệt, tự Phong ca đã bịa ra chuyện này, chủ ý là cản trở không cho Bạch Thiếu Vân cơ hội một khi cảm nhận ngoài Phong ca đã có thêm Bạch Thiếu Vân quan tâm đến muội?
Đến lượt Phong Viễn Quy cũng phẫn nộ :
- Họ Bạch đâu? Ta muốn gặp y. Thử xem lần gặp gỡ trước là y đã gây bất lợi cho ta hay ta thật sự có những lời lẽ thô bỉ như Quỳnh muội vừa nói.
La Trúc Quỳnh cười lạt :
- Phong ca có gặp được Thiếu Vân huynh cũng vô ích. Muội biết rằng bản lãnh ca Phong ca dù cao minh, không còn che giấu như trước kia nữa, nhưng vị tất Phong ca đã là đối thủ của muội, so làm gì với Thiếu Vân huynh đã được muội chỉ điểm công phu Phụng Diệp.
Phong Viễn Quy lo ngại cho La Trúc Quỳnh :
- Quỳnh muội sao lại tùy tiện chỉ điểm công phu cho người?
La Trúc Quỳnh cười khanh khách :
- Khác với Phong ca vẫn luôn là ngoại nhân đối với La Trúc Quỳnh này, Thiếu Vân huynh đã là hôn phu danh chánh ngôn thuận và là người của La gia. Tại sao ta không chỉ điểm công phu Phụng Diệp cho hôn phu?
Phong Viễn Quy thêm lo ngại, nhất là khi La Trúc Quỳnh vừa bất ngờ thay đổi lối xưng hô.
- Cả hai đã là phu thê? Y đã lừa và chiếm hữu trinh tiết muội?
La Trúc Quỳnh bật lao đến :
- Không được hồ đồ. Ta không phải phường mèo mả gà đồng. Tội thất ngôn của ngươi đáng bị xử phạt. Đỡ!
"Ào..."
Không thể ngờ La Trúc Quỳnh ra tay và Phong Viễn Quy càng bất ngờ hơn khi bị nàng xuất kỳ bất ý vận dụng chiêu "Phụng Diệp Lạc Dực", tuyệt kỹ Phong Diệp Kinh để hạ thủ.
"Ầm!"
Phong Viễn Quy tránh không kịp đành bị hơn một nửa chiêu công của La Trúc Quỳnh quất vào làm cho hai khóe miệng rỉ máu.
La Trúc Quỳnh đắc ý, đe dọa Phong Viễn Quy :
- Nhớ đấy, đừng bao giờ nghĩ Bạch Thiếu Vân luôn dùng những thủ đoạn như ngươi. Lần này ta tạm lưu mạng ngươi lại đấy mai hậu chớ để ta bắt gặp ngươi và Phụng Diệp kinh lại có liên quan. Bằng không, đừng trách ta không kể gì công lao ngươi đã bảy năm hoạn dưỡng. Ta thừa tuyệt tình để lấy mạng ngươi. Hừ!
Dứt lời, La Trúc Quỳnh quay lưng đi thẳng, nàng còn tìm dịp trút hận bằng cách quật thêm một kình làm cho tảng thịt duy nhất do dự tay Phong Viễn Quy nướng bị bay đi một đỗi xa.
Chờ nàng đi khuất, ả Thạch Thảo tiến lại gần Phong Viễn Quy :
- Ngươi quá khinh suất hay đã nhân nhượng do ả là muội muội ngươi?
Phong Viễn Quy bước tránh qua một bên không những không đáp mà còn loay hoay tìm chỗ đào cho lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân một huyệt mộ.
Lúc đào xong, khí Phong Viễn Quy toan đặt thi thể lão xuống lòng mộ thì chợt thấy Thạch Thảo vì không có việc gì làm nên đã tự ý di chuyển và đang khom người định nhặt lại tảng thịt.
Phong Viễn Quy thất kinh kêu lên :
- Đừng chạm vào. Tảng thịt đó có độc! Đừng...
Quá may, ả Thạch Thảo ngừng tay kịp lúc. Ả đứng lên, quay mặt lại, ngơ ngác nhìn Phong Viễn Quy cũng đang vội vã chạy đến :
- Ngươi muốn nói chính ả Trúc Quỳnh đã hạ độc lúc tung kình đánh vào tảng thịt?
Chương trước | Chương sau