Pair of Vintage Old School Fru
Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương - Chương 12 - Hữu ưng bất biến, kiến vô ưng

↓↓

- Chớ nói nhảm. Ta không tin rằng vào niên kỷ như ngươi lại có...

bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phong Viễn Quy ngạo mạn ngắt lời :


- Nương nương nói như thế cũng phần nào đúng và vãn sinh thật nhảm nhí khi nói rằng Nương nương không đủ tư cách lấy mạng vãn sinh. Vì kỳ thực so về chiêu thức và sở học biến hóa khôn lường vãn sinh dĩ nhiên không là đối thủ của Nương nương. Chỉ tiếc một điều, hừ...


Hắc Ưng Nương Nương lo ngại khi thấy Phong Viễn Quy như đang cố tình nhịp nhịp bàn tay đang cầm giữ Kim Hoa Xà Trường Tiên :


- Còn điều gì nữa?


Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục nhịp nhịp trường tiên :


- Nương nương có lẽ đã nhận ra vãn sinh không phải ngẫu nhiên vừa xuất hiện đã đoạt ngay ngọn trường tiên này? Chất độc của Vạn Niên Hắc Tri Thù là thiên hạ đệ nhất kỳ độc. Nương nương nếu thật ý muốn động thủ xin hãy tiên liệu trước hậu quả sẽ như thế nào một khi vãn sinh nhờ liều mạng nên tình cờ để trường tiên này chạm vào Nương nương?


Hắc Ưng Nương Nương giật mình :


- Nghĩa là ngươi đoán biết thế nào ta cũng xuất hiện?


Phong Viễn Quy hất hàm, hướng về cái xác bất động của một con chim ưng cực to vẫn nằm cách đó không xa :


- Hắc Phi Ưng lão có lẽ là linh vật từng nhiều năm dài giúp Nương nương thoạt đến thoạt đi như đi mây về gió. Hắc Phi Ưng lão xuất hiện ở đây, lẽ nào Nương nương không đồng thời có mặt? Vãn sinh có đoán biết điều này cũng không có gì là khó.


Ả Thạch Thảo chợt kêu :


- Y suy đoán như thế cũng phải. Nhưng sao suốt đêm qua Nương nương vẫn cứ ẩn thân. Không một lần xuất hiện để gọi là chi viện cho thuộc hạ?


Hắc Ưng Nương Nương quay lại nhìn ả :


- Chuyện đó, đợi một lúc nữa ta sẽ giải thích.


Phong Viễn Quy bật cười :


- Nương nương không thể giải thích ngay được vì còn có sự hiện diện của vãn sinh ở đây ư? Thế thì lỗi quá, cũng đã đến lúc vãn sinh nói lời cáo từ vĩnh viễn. Hy vọng sau lần quy ẩn này vãn sinh sẽ không còn gặp lại bất luận ai. Vãn sinh phải đi để Nương nương tha hồ hỏi tội lệnh đồ chứ? Ha Ha...


Ả Thạch Thảo biến sắc :


- Hỏi tội? Nương nương định hỏi tội thuộc hạ thật sao? Về tội gì, Nương nương?


Phần vì thấy Phong Viễn Quy chưa bỏ đi, nghĩa là cơ hội chiếm lấy Phụng Diệp kinh vẫn còn, phần thì nghe ả Thạch Thảo chưa gì đã vọt miệng hỏi như thế, Hắc Ưng Nương Nương cứ thắng tuồn tuột đáp thật nhanh :


- Ngươi đừng giả vờ không biết. Lũ Ưng khuyển của ta vì nguyên nhân nào đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ? Còn Hắc Phi Ưng lão không phải ngươi thì còn ai vào đấy đã thi triển Lôi Công chỉ sát hại? Ngươi không cần biện minh cũng không cần tìm lời chối quanh, tội của ngươi thật khó buông tha. Hừ!


Ả càng thêm biến sắc, cố đứng lên nhưng không được :


- Nương nương đã định cho thuộc hạ tội chết?


Phong Viễn Quy cũng biến sắc, hỏi :


- Chỉ vì một lũ Ưng Khuyển ngu xuẩn, đã tự ý tìm chết, Nương nương định tội chết cho lệnh đồ thật sao. Vậy thì còn gì tình sư nghĩa đồ?


Hắc Ưng Nương Nương cười lạt :


- Ta chưa có ai thực thụ là truyền nhân, nhất là thứ truyền nhân bất tài vô dụng như ả. Ta giết ả thì sao nào? Liên quan gì đến ngươi mà chõ miệng xen nào?


Ả Thạch Thảo cố loạng choạng đứng lên :


- Thuộc hạ vì vô ý nên mới gây tai họa cho lũ Ưng Khuyển của Nương nương. Sau này thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực lấy công chuộc tội với Nương nương. Riêng cái chết của Hắc Phi Ưng lão, quả thật không do thuộc hạ gây ra. Mong Nương nương minh xét.


Hắc Ưng Nương Nương cười cay độc :


- Công phu Lôi Công, chỉ có ngươi là kẻ duy nhất được ta chỉ điểm. Ngươi không hạ thủ Hắc Phi Ưng lão, không lẽ kẻ hạ thủ chính là ta? Ha ha... Ý ta chưa muốn xử trí ngươi ngay lúc này, nhưng vì ngươi cứ khăng khăng không nhận tội, ta đành cho ngươi thấy bổn Nương nương là người thưởng phạt công minh như thế nào.


Vẫn đứng cách ả Thạch Thảo ngoài một trượng, Hắc Ưng Nương Nương chợt xạ tia chỉ Lôi Công vào tâm thất ả.


"Vù."


Chợt "rẹt" một tiếng, Phong Viễn Quy đã tung tiên pháp, quật vào Hắc Ưng Nương Nương một chiêu.


Hắc Ưng Nương Nương thất sắc, vụt đảo người và giận dữ nhìn Phong Viễn Quy :


- Ngươi ngỡ ta có thể nhân nhượng ngươi mãi sao?


Phong Viễn Quy nghiêm mặt, tuy thu trường tiên về nhưng vẫn hượm sẵn trong tư thế chuẩn bị quật ra ngay :


- Vãn sinh không cần Nương nương nhân nhượng và cũng không muốn Nương nương hạ thủ lệnh đồ. Vì thật ra, có một nguyên nhân khiến vãn sinh dám tỏ thái độ như thế.


Hắc Ưng Nương Nương lườm lườm nhìn ngọn trường tiên :


- Chất độc trên trường tiên là nguyên nhân của ngươi?


Phong Viễn Quy lắc đầu :


- Không đúng rồi. Mà đó là Phụng Diệp kinh!


Hắc Ưng Nương Nương chuyển mục quang thật nhanh, nhìn Phong Viễn Quy một cách kỳ lạ :


- Ý của ngươi là...


Phong Viễn Quy liếc nhìn ả Thạch Thảo :


- Trước khi quy ẩn vĩnh viễn, vãn sinh cũng muốn ân oán phân minh. Và vì chút ân tình, vãn sinh nghĩ, có hy sinh Phụng Diệp kinh để đổi lấy sinh mạng lệnh đồ một lần cũng không có gì quá đáng. Nương nương nghĩ sao?


Mụ phá lên cười :


- Ngươi định dùng chân kinh giả để lừa ta như đã lừa lũ ngu xuẩn lúc nãy?


Phong Viễn Quy bảo :


- Trước mặt Nương nương vãn sinh quả thật nào dám hí lộng. Và nếu cần, vãn sinh có thể cho Nương nương xem trước chân kinh, chỉ hy vọng sau đó Nương nương thuận tình tha cho lệnh đồ một lần.


Hắc Ưng Nương Nương ghi hoặc :


- Tại sao ngươi muốn cứu ả? Không lẽ chỉ mới vài ngày bên nhau, ngươi và ả kỳ thực nảy sinh tình cảm nam nữ?


Ả Thạch Thảo bật rít với Phong Viễn Quy :


- Ta không cần ngươi cứu ta. Vì bất luận thế nào sau này ta cũng giết ngươi.


Phong Viễn Quy nhún vai, cùng một lúc đáp lời cả hai :


- Nương nương không được hồ đồ. Trong chuyện này tuyệt đối không có chỗ cho tư tình nam nữ xen vào. Vì có câu "nhất tự vi sư bán tự vi sư", vãn sinh chỉ muốn đáp tạ bao công khó mà lệnh đồ đã giúp vãn sinh tự khảo luyện võ học. Dù cho đó là hành vì không hề có thành ý của lệnh đồ, vãn sinh cũng không hề vì thế mà xem nhẹ. Và quả vậy, sau lần chia tay nhau, ví thử lệnh đồ và vãn sinh bởi số mệnh vẫn gặp lại, chuyện long tranh hổ đấu e là điều khó tránh khỏi.


Hắc Ưng Nương Nương đáp ứng thật nhanh :


- Ta chấp thuận. Phụng Diệp kinh đâu?


Phong Viễn Quy với lấy tay nải đã cột dính ở thắt lưng, mở ra và cầm trên tay một tập sách mỏng đã bị xé mất một nửa theo chiều ngang :


- Vãn sinh đã chuẩn bị sẵn. Đây!


Chờ Phong Viễn Quy ném qua, Hắc Ưng Nương Nương chộp lấy và vội nói :


- Sao chỉ có một nửa?


Phong Viễn Quy cột tay nải lại :


- Chỉ là để Nương nương xem trước để tỏ tường chân giả. Nửa còn lại vãn sinh sẽ có biện pháp giao đủ cho Nương nương.


Hắc Ưng Nương Nương sau khi xem lướt qua chợt hắng giọng :


- Chỉ có một nửa e ta chưa đủ minh bạch đâu là giả kinh đâu là chân kinh.


Phong Viễn Quy giả tảng như không nghe. Nhưng chờ đến khi Hắc Ưng Nương Nương rồi cũng cất nửa tệp sách mỏng vào người, Phong Viễn Quy lấy tay chỉ về phía có một cội cổ thụ mọc chơ vơ khá xa :


- Nương nương có nhìn thấy tàng cây đại thọ có một nhánh như đã bị trụi lá?


Hắc Ưng Nương Nương nhìn theo và hoang mang :


- Thì sao?


Phong Viễn Quy mỉm cười.


- Phần còn lại của kinh văn Phụng Diệp vừa được Nương nương thu giữ, vãn sinh đã đặt sẵn ở đấy.


Hắc Ưng Nương Nương quắc mắt nhìn Phong Viền Quy :


- Người định giở trò gì đây? Nhất định ở đấy không có chân kinh, chỉ là kế của ngươi để ta nếu bỏ đi ắt sẽ là cơ hội cho ngươi đưa ả tẩu thoát.


Phong Viễn Quy chầm chậm lắc đầu :


- Có lẽ Nương nương vẫn quen lừa người nên lúc nào cũng đa nghi. Nhưng theo vãn sinh, Nương nương nên nhanh chân lên cho. Kẻo có người phỗng tay trên Nương nương muốn trách vãn sinh e cũng muộn.


Hắc Ưng Nương Nương còn tỏ ra chần chừ, thì bất chợt ở cách đấy không xa bỗng có một bóng nhân ảnh hối hả lao đến cây đại thọ.


Hắc Ưng Nương Nương phẫn nộ, lập tức vận dụng tột độ khinh công và hộc tốc lao bám theo.


- Cuồng đồ nào to gan? Dám tranh chân kinh với bổn Nương nương ư?


"Vút..."


Hắc Ưng Nương Nương vừa lao đi đủ xa, Phong Viễn Quy lập tức nhìn ả Thạch Thảo :


- Dù muốn dù không lệnh sư thế nào cũng quay lại hạ thủ cô nương. Đi hay ở là tùy cô nương quyết định. Cáo biệt.


Đến lượt Phong Viễn Quy cũng thi triển khinh công lao đi, dù rằng cước lực của Phong Viễn Quy so thế nào vẫn không thể nhanh và thần tốc như khinh thân pháp Hắc Ưng Nương Nương vừa mới thi triển.


Ở tàng cây đại thọ đã bắt đầu vang lên tiếng quát tháo của hai nhân vật đang tranh nhau nửa quyển Phụng Diệp kinh.


Những tiếng quát tháo này chính là động lực tối hậu khiến ả Thạch Thảo dù kiệt quệ chân lực vân vận dụng mọi tàn lực để bắt đầu bỏ chạy.


Ả cố ý chạy theo Phong Viễn Quy :


- Này đợi ta với. Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, ngươi cứu ta phải cứu cho trót.


Phong Viện Quy chạy đã chậm, lúc này càng chậm hơn vì phải đợi ả :


- Cô nương đi theo vãn sinh để làm gì?


Ả cuống cuồng bám theo, chỉ mong sao đừng bị Phong Viễn Quy bỏ rơi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Mình chia tay đi!

Mình chia tay đi!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Lý do

25-06-2016
Lòng tốt

Lòng tốt

Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một

30-06-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016