Hôm ấy nàng ngồi yên trong thư phòng luyện cho xong chiêu thức "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc". Đây là một chiêu thức khó nhất trong pho "Đoạn hồn bí kíp", nên kẻ nào luyện thành chiêu thức này đến mức thượng thừa sẽ giữ mãi cho mình một nhan sắc xinh tươi, trẻ mãi không già, thân hình vĩnh cửu giữ được vẻ thon thả như thuở còn con gái, và mùi thơm "hương thể" sẽ có ma lực lôi kéo bất cứ người đàn ông nào vào bẫy tình đắm đuối, và bắt hắn phải trả giá bằng toàn bộ sinh lực của mình cho người bạn tình kỳ dị. Ngược lại nếu nàng không muốn giết hại kẻ yêu mình thì sẽ phải hy sinh lại cho hắn một phần xuân sắc của mình.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
− Bẩm Bang chủ, ngoài cửa cổng có hai người đàn bà bế trên tay đứa bé thơ xin được vào yết kiến.
Một ả tỳ nữ của nàng vào thông báo.
Hồ Diễm Thúy rời khỏi tấm gương soi, so với bây giờ, nhan sắc nàng lúc đó thua hẳn một bậc, vì hiện tại nàng đã luyện thành "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc", cau mày bực bội:
− Ai mà lại đòi gặp ta vào lúc này. Ra bảo họ cút đi.
− Dạ.
Ả tỳ nữ hốt hoảng đi ra rồi lại đi vào:
− Bẩm Bang chủ, bà ta nhất quyết đòi gặp người cho bằng được. Bà ta nhờ con trao vật này lại cho Bang chủ.
Ả tỳ nữ quỳ dâng cho Hồ Diễm Thúy một cành trâm vàng có khảm ngọc sáng lung linh. Vừa cầm lấy nhành trâm nàng đứng bật dậy hét lớn:
− Truyền đem họ vào đây lập tức.
Mệnh lệnh của nàng được thi hành ngay, những người đến đây xin để gặp nàng được lôi xềnh xệch vào như những kẻ phạm nhân.
Họ là một thiếu phụ xinh đẹp, đẹp cũng không kém chi nàng, một bà lão lớn tuổi với vẻ mặt hiền hòa ẵm trên tay một đứa bé trai nhỏ xíu, đứa bé đang mở to mắt ngơ ngác nhìn quanh. Họ đồng quỳ sụp dưới chân nàng, tia mắt len lét như một tội nhân.
Hồ Diễm Thúy cất giọng cười mai mỉa:
− Đúng là quả đất tròn, oan gia lại gặp oan gia. Dám hỏi Thái Ngân hoàng hậu đi lạc đâu vào chốn thâm sơn cùng cốc của kẻ tội nhân này.
Người thiếu phụ xinh đẹp co rúm người lại cất giọng van lơn:
− Dập đầu cúi mong được lượng trên rộng tình dung thứ, Hồ quý phi xin nghĩ thương giùm giọt máu của Quốc vương.
Hồ Diễm Thúy vỗ bàn nạt lớn:
− Ta không phải là Hồ quý phi năm xưa bị nàng mưu hại, mà ta là Hồ Diễm Thúy, Bang chủ "Đoạn Hồn Nhân" đang đòi ngươi phải trả oán thù.
Thái Ngân ngẩng đầu dậy, chan chứa giọt châu rơi, nàng đi bằng hai đầu gối đến gần Hồ Diễm Thúy cất giọng nghẹn ngào:
− Hồ Bang chủ, tôi cúi đầu trăm ngàn lạy dưới chân nàng, xin nghĩ chút tình xưa.
Dù sao chị em ta cũng từng sống cảnh chung chồng, dù ghét chị, nhưng em nỡ lòng nào nhìn ấu quân chết thảm.
− Ấu quân chết thảm?
Hồ Diễm Thúy hét:
− Ngươi van xin ta cứu lấy con ngươi, thế còn con ta đâu, nó có lỗi gì mà đành cách xa tình mẫu tử. Nó có tội tình gì?
Thái Ngân không biết trả lời sao đành gục đầu vào chân nàng òa khóc.
− Dang ra!
Hồ Diễm Thúy co chân đá mạnh. Thảm thương cho Thái Ngân, thể chất yếu mềm như một cánh hoa xuân bị mưa giông tơi tả, té ngã nhào lăn lông lốc, đập đầu vào cạnh ghế, máu chảy tràn đầy mặt.
− Quý phi, xin dừng tay!
Người nhũ mẫu già ôm lấy chân Hồ Diễm Thúy cất giọng thê lương, đứa bé nhỏ chẳng biết gì thấy mẹ bị người ta làm cho đổ máu nó òa lên khóc óe.
Hồ Diễm Thúy chộp xách đứa bé toan ném ra ngoài, Thái Ngân hốt hoảng chồm lên đoạt lấy con kêu khóc thê thảm:
− Hồ Bang chủ, thân tôi đây người muốn trả thù, hành hạ cách nào cũng được, xin tha cho giọt máu của Tiên vương.
− Tha à?
Một cái hất tay, Thái Ngân lại té lăng trên mặt đất, máu miệng trào ra nằm bất động.
Hồ Diễm Thúy sửng sốt đưa mắt nhìn kẻ nghịch thù của mình. Bao nhiêu hận thù biến mất theo tiếng khóc của đứa trẻ thơ bên xác mẹ. Bỗng dưng Hồ Diễm Thúy nghĩ đến con nàng. Nơi phương trời lưu lạc ai là kẻ hảo tâm ra tay cứu đỡ, nuôi nấng cho nó nên người? Bất giác đôi dòng lệ tuôn tràn trên má nàng.
Chương trước | Chương sau