Polly po-cket
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 4

↓↓

Cha nàng lắc đầu:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Chữ tín làm đầu, con đừng nên thất hẹn. Hãy đi đi kẻo bạn mong chờ.


Doanh Doanh cúi đầu:


− Dạ con xin từ giã song thân.


− Khoan.


Mẹ nàng đúng dậy khoác chiếc áo lên vai con căn dặn:


− Trời mới mưa xong còn lạnh, con khoác thêm chiếc áo này cho ấm.


Nàng nhoẻn miệng cười:


− Con cám ơn mẫu thân.


− Doanh nhi, con đến đây cho cha hôn một cái.


Nàng nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cha. Ông ôm khuôn mặt nàng vào hai bàn tay già nua, cứng ngắt, đặt một chiếc hôn âu yếm lên vầng trán thanh tú của nàng. Nụ hôn nồng nàn ấm áp, nhưng sao hôm nay trong nụ hôn bình thường bỗng chứa đựng bao yêu thương da diết. Bởi nước mắt đã đẫm bờ trán đứa con gái yêu. Doanh Doanh ngẩng lên bàng hoàng:


− Phụ thân, sao người lại khóc? Có ẩn tình gì mà người giấu con chăng?


Viên ngoại lắc đầu:


− Không, chỉ tại cha có cảm tưởng đây là cái hôn cuối cùng dành cho con trẻ, chữ biệt ly làm ngấn lệ trào tuôn.


Nàng sợ hãi lùi lại:


− Phụ thân, người vừa nói gì? Con không hiểu?


Ông vuốt tóc nàng:


− Con đừng nên hiểu làm gì? Hãy đến với bạn con đi, phụ thân chúc con luôn vui vẻ.


Nàng quay lưng lưu luyến:


− Con từ giã song thân.


Rồi nàng bước đi, lòng hoang mang khó hiểu. Khi bóng nàng đã khuất thì mẹ nàng mới lên tiếng:


− Phu quân, như vầy có nghĩa là... ?


Ông bước đến đặt tay lên vai vợ:


− Phải, phu nhân à... ta đã chọn. Gia nhân đâu? Châm trà đó nhé.


Bình "Bạch cúc" được bưng lên. Ông nâng ly mời bà như lần đầu tiên hợp cẩn, giao bôi:


− Mời hiền thê, uống cùng ta chén trà này để cùng nhau đón chờ cơn giông bão.


Và cũng như mười mấy năm về trước, bà là cô dâu trẻ, nâng chén rượu đào:


− Đa tạ phu quân, thiếp xin uống cạn.


Và hai vợ chồng già đã bình thản ngồi uống với nhau cho đến chung trà cuối. Khi giông bão ập đến, trong tay nhau, môi họ vẫn nở nụ cười.


***


- Sư phụ, người chờ con có lâu không?


Doanh Doanh hỏi ngay khi vừa gặp mặt Tuyết Hoa Nương. Bà nghiêm mặt:


− Cũng hơi lâu đó Doanh Doanh, sao hôm nay con ra trễ vậy?


Doanh Doanh phủi khỏi vai sư phụ một chiếc lá mai, nói như ân hận:


− Thư sư phụ! Tại cơn mưa đến và cũng tại vì có một tên ma đầu xuất hiện nữa.


Tuyết Hoa Nương chau mày:


− Tên ma đầu nào? Hắn muốn gì?


Doanh Doanh liền đem câu chuyện của mẹ vừa kể, thuật lại cho sư phụ. Nghe xong Tuyết Hoa Nương bậm môi ra chiều suy nghĩ. Giây lâu nàng nói:


− Con cũng đừng quá lo lắng. Ngày mai ta sẽ tìm gặp song thân của con để bàn định mọi việc. Còn bây giờ ta dạy con chiêu thức cuối cùng của "Miêu gia linh pháp".


Doanh Doanh mừng rỡ:


− Ồ, nói vậy là con đã học gần xong rồi ư?


Tuyết Hoa Nương nhìn nàng vui vẻ:


− Chưa hẳn đâu. Doanh nhi nghe ta nói đây. "Miêu gia linh pháp" là một trong năm pho võ công kiệt tác của thiên hạ. Năm pho võ công đó là "Thái âm chân kinh", "Thái dương chân kinh", "Miêu gia linh pháp", "Âm Dương nhật nguyệt" và "Đoạn hồn bí kíp". Năm pho võ công này chỉ thua duy nhất pho "Cương, nhu, hóa thần công", nhưng pho "Cương, nhu, hóa thần công" này khó học vô cùng. Nghe đồn nó có tất cả ba quyển. Quyển thứ nhất là "Thần cương đại pháp", quyển thứ hai là "Thần nhu đại pháp", còn quyển thứ ba đến nay giang hồ chưa một ai biết tên nó là gì? Có lẽ nó đã bị thất truyền mất rồi.


Doanh Doanh lẩm bẩm:


− "Cương, nhu, hóa thần công"!


Tuyết Hoa Nương nói tiếp:


− Nhưng con hãy yên tâm, chưa một ai luyện thành pho võ lâm chí bảo ấy đến mức thượng thừa. Theo lời sư mẫu của ta nói lại thì thần lực của "Cương, nhu, hóa thần công" rất khủng khiếp, kẻ nào học được sẽ trở thành bá chủ võ lâm.


Doanh Doanh chen vào:


− Thế sư phụ có trông thấy pho bí kíp ấy bao giờ chưa?


Tuyết Hoa Nương gật đầu:


− Ta đã thấy và thậm chí đã cầm hai quyển, còn quyển thứ ba thì chưa nhìn thấy bao giờ.


Doanh Doanh thích thú:


− Như vậy, sư phụ có quen với chủ nhân có pho bí kíp kia?


Tuyết Hoa Nương bỗng trở giọng trầm ngầm:


− Kẻ đó có xa lạ gì với con, còn với ta kẻ đó là... Mà thôi con đừng hỏi nữa, hãy nghe sư phụ giảng tiếp về "Miêu gia linh pháp" đây.


Nghe sư phụ bảo kẻ có hai quyển bí kíp không xa lạ với mình, Doanh Doanh ngạc nhiên quá, nhưng nhìn vẻ mặt trang nghiêm của sư phụ nàng không dám hỏi lại, nên để hết tâm trí vào lời thầy giảng:


− "Miêu gia linh pháp" chỉ có một chiêu gọi là "Miêu sát thủ", một khi đã ra tay là không ai tránh được cái chết. Một cái chết nhẹ nhàng êm ái, dù kẻ đó có nội lực cao thâm cũng không tránh được. Nên giới giang hồ rất kinh sợ gọi nó là "Độc chiêu sát thủ" và chẳng bao giờ hiểu được huyền diệu của nó ngoài ta và con.


Chỉ có một chiêu nhưng muốn học được nó phải thuộc tất cả một trăm lẻ tám động tác mới có thể xuất chiêu một cách hiệu quả được. Hôm nay ta dạy con động tác cuối cùng.


Doanh Doanh mở to mắt:


− Toàn bộ võ công của sư phụ chỉ có mỗi một chiêu thôi ư?


Tuyết Hoa Nương mỉm cười:


− Phải, một chiêu nhưng dễ mấy ai là địch thủ? Con nên nhớ chỉ khi nào cấp bách lắm mới được sử dụng kẻo giết lầm người nhé. Thôi bây giờ con hãy ôn lại một trăm lẻ bảy động tác ta đã dạy đi.


Doanh Doanh đứng dậy. Bàn tay nàng uyển chuyển dưới ánh trăng. Trông như những chiếc vòi của con bạch tuộc, dịu dàng như một con rắn, uốn éo những động tác dị kỳ. Nếu là kẻ yếu bóng vía trông thấy hẳn là sẽ té xỉu ngay tại chỗ. Vì cứ ngỡ đó là những bàn tay ma quái, một thành trăm, trăm thành ngàn, không biết đâu là thật, không biết đâu là ảo, cứ chập chờn ẩn hiện như những cánh bướm đêm.


Tuyết Hoa Nương nở nụ cười mãn nguyện:


− Khá lắm, hãy xem tiếp động tác thứ một trăm lẻ tám đây.


Bàn tay Tuyết Hoa Nương làm một động tác không khác gì hoa nở, đôi bàn tay đẹp của nàng như phát quang lấp lánh lân tinh.


Do đã học qua một trăm lẻ bảy động tác nên động tác này đối với Doanh Doanh không khó lắm, nhưng làm gì thì làm bàn tay nàng vẫn không thể phát quang lấp lánh như sư phụ được, nên Doanh Doanh dừng tay hỏi ngớ ngẩn:


− Sư phụ, sao tay con không lấy lánh?


Tuyết Hoa Nương phì cười:


− Muốn tay phát quang, con phải có một nội lực cao thâm, chứ hiện nay con chưa có nội lực thì làm sao bì với ta cho được.


Doanh Doanh nhướng mắt:


− Thế bao giờ con mới có nội lực?


Tuyết Hoa Nương trầm ngâm:


− Thông thường khi học võ công, cái mà người ta chú ý đầu tiên là nội lực, nhưng đối với "Miêu gia linh pháp" thì lại khác, kẻ có nội lực cao thâm bao nhiêu càng khó luyện thành bấy nhiêu. Đó là một trong những bí quyết vì sao khách võ lâm không học được "Miêu gia linh pháp", còn thể chất yếu đuối, tay chân mềm mại lại rất thích hợp với việc luyện môn võ công này. Ta định sau khi con học xong một trăm lẻ tám động tác này, sẽ dạy cho con cách vận khí đề công. Với sự cố gắng của ta, ít nhất là ba năm nữa con mới có thể xuất chiêu hạ thủ được.


− Sao lâu vậy?


Doanh Doanh kêu lên ngỡ ngàng làm sư phụ nàng phải phì cười:


− Ba năm mà con bảo là lâu ư? Trong lúc có người bỏ cả một đời để say mê luyện tập mà chẳng đạt được gì? Học xong một trăm lẻ tám động tác là xong giai đoạn một, ngày mai ta sẽ chuyển sang giai đoạn hai là tập cho con cách vận khí, khi nào con có được một nội lực tương đối khá rồi ta sẽ bước sang giai đoạn ba là xuất chiêu.


Doanh Doanh rùn vai:


− Vậy mà lúc nãy nghe sư phụ bảo là học động tác cuối cùng con cứ ngỡ là xong.


Không ngờ chỉ một chiêu thôi mà rắc rối vô cùng.


Tuyết Hoa Nương đưa một ngón tay lên nói:


− Một chiêu nhưng là độc thủ, con nên nhớ, càng gian nan luyện tập bao nhiêu kết quả sẽ cao bấy nhiêu. Giai đoạn một là giai đoạn khó nhất, con đã vượt qua rồi, thì hãy kiên nhẫn đừng nóng mà hư việc. Thôi đêm đã quá khuya, con hãy trở về kẻo song thân mong đợi.


Doanh Doanh vòng tay:


− Giã từ sư phụ.


Tuyết Hoa Nương tiễn nàng đến tận cuối đường giọng thì thào âu yếm:


− Doanh nhi, sau khi con đã luyện thành "Miêu gia linh pháp" ta sẽ kể cho con nghe cuộc đời ta, lúc đó con sẽ hiểu ta là ai? Vì sao lại chọn con làm truyền nhân duy nhất, thôi con hãy về đi.


***


Đi một quãng xa rồi, Doanh Doanh vẫn nhìn thấy sư phụ mình đứng đó nhìn theo. Hôm nào cũng vậy, người cứ đứng đấy, đứng mãi cho đến khi bóng đứa học trò khuất hẳn mới chịu quay lưng.


Vừa bước qua cánh cổng trang viên, Doanh Doanh đã cảm thấy lòng bứt rứt không yên. Cái không khí yên lặng lạ thường như bảo trước một điềm chẳng lành. Nàng đẩy mạnh cửa bước vào, không kìm nỗi tiếng rú kinh hoảng.


Bởi trước mặt nàng là tử thi của hai thị tỳ quen thuộc. Vấp mạnh vào ngạch cửa, nàng lồm cồm đứng dậy rồi tuôn mình chạy về phòng của song thân. Trên đường đi ngổn ngang xác của gia đinh, ngôi viên trang đắm chìm trong biển máu:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016
Về thăm thầy

Về thăm thầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tiếng thầy

27-06-2016
Orange

Orange

Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa

24-06-2016
Nhưng tôi không yêu em...

Nhưng tôi không yêu em...

Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn

29-06-2016
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Hắn đi chậm

24-06-2016
Love

Love

Bố mẹ, lấy nhau như thế là đã 26 năm. 25 năm mình có mặt trên đời là khoảng hơn 20

25-06-2016