Pair of Vintage Old School Fru
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 3

↓↓

Trúc Phi giật tay lão chẳng bằng lòng:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Ngoại, sao ngoại nói kỳ cục vậy?


Giang Lâm lật đật vòng tay:


− Thôi chúng ta vào dùng bữa đi, một lát xả thịt con cọp này ra, đoàn chúng ta lại có một phần thức ăn khá.


Sau khi ăn uống xong, xả thịt cọp ra thành từng mảnh nhỏ, đoàn người ngồi quanh đống lửa cùng nhau sấy cho thịt mau khô để dành ăn trong nhiều bữa.


Đang làm bỗng Sĩ Khải có ý kiến:


− Thưa lão tiền bối, tại hạ có một ý như thế này. Nơi đây cũng đã xa doanh trại giặc, vậy chúng ta hãy tháo gông xiềng cho nhẹ nhàng thân xác.


Lão già gật đầu:


− Lời công tử nói phải! Nhưng chúng ta chỉ có dao cùn, kiếm cụt làm sao chặt đứt nổi xích xiềng?


Sĩ Khải cười vui:


− Lão tiền bối quên rằng, tại hạ và Giang đệ đều là những người có võ công sao?


Nói xong chàng gồng tay dùng nội lực bức tan xiềng xích. Giang Lâm thấy vậy cũng vội làm theo. Rồi bước đến bên lão già cung kính:


− Xin tiền bối hãy để cháu bứt bỏ gông xiềng.


Lão già không đáp chìa tay cho chàng. Bên kia Sĩ Khải cũng bước đến gần Doanh Doanh, trìu mến:


− Doanh muội đưa đây huynh bứt xiềng cho.


Nàng bối rối vì từ nhỏ đến giờ chưa lần nào đưa tay cho ai nắm.


Giang Lâm vốn quen với những cử chỉ mạnh bạo của Thảo Sương liền cất tiếng nói vô tư:


− Kìa sao Doanh muội chẳng đưa tay cho Sĩ huynh tháo bỏ giùm cho, em còn luyến lưu nó lắm chăng?


Doanh Doanh đỏ mặt cúi đầu đáp lí nhí:


− Thôi muội chẳng dám làm phiền Sĩ huynh để tự muội tháo cho mình cũng được.


Nói xong hai bàn tay nhỏ đẹp của nàng xoay tròn linh động, rồi chẳng biết có cách nào nó bỗng dài ra mềm nhũn, chui tọt qua lỗ còng một cách dễ dàng.


Thủ pháp của nàng kỳ lạ quá làm cho Sĩ Khải và Giang Lâm phải ngẩn người ra vì kinh ngạc. Nhưng với đôi mắt tinh đời thì lão Trần Lãnh đã nhận ra và trong lòng lão thầm sợ:


"Trời! Miêu gia linh pháp, nàng ấy còn sống trên cõi đời này hay sao chứ?" Trong năm người chỉ có Trúc Phi là không bị trói nên nó cũng chẳng phải nhờ ai giải cứu. Nó chỉ biết trơ mắt ra mà ngắm mọi người, lão già lại cất tiếng thều thào:


− Lão xem qua, chư vị đây đều là người biết võ công thâm hậu, sao lại để bọn chúng bắt quá dễ dàng, và cam tâm sống đời tù tội.


Nghe lão nhắc, Giang Lâm bỗng chốc khơi động nỗi thương tâm khiến hai hàng châu rơi lả tả:


− Giang huynh, anh có chuyện gì buồn?


Không kiềm nỗi uất hận tuôn trào, Giang Lâm kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của mình. Nghe xong ai cũng phải thở dài cho số phận của chàng gặp phải vị sư phụ quá yếu hèn nhu nhược.


Sĩ Khải đặt tay lên vai chàng an ủi:


− Thái Bình phái, một giáo phái lớn, có nhiều uy tín trong giới võ lâm. Không hiểu sao lại có thái độ ươn hèn như vậy? Nếu gặp ngu ca thì thà chết chứ không giao nộp học trò.


Lão già trầm ngâm:


− Mỗi người một hoàn cảnh. Công tử chớ lấy lòng mình đặt vào chuyện của người khác. Còn công tử vì sao mà nên nỗi mang tù tội?


Sĩ Khải vòng tay:


− Thưa lão bá, tại hạ vô duyên nên không có chân trong bất cứ một giáo phái nào.


Một hôm tình cờ tìm được pho "Thái âm kinh", tại hạ đã cố tâm tìm hiểu mang một ít võ nghệ trong mình bất ngờ bị vu khống giết người nên đành bỏ dỡ cuộc luyện tập.


Lão già gật gù ngây ngô:


− Lão chưa nghe đến tên Thái Âm kinh bao giờ. Đây là lối võ công gì?


Doanh Doanh xen vào:


− Thưa lão bá "Thái âm kinh" là một trong năm pho võ công tuyệt thế, Sĩ huynh đây đã luyện thành một quyển, thì người cũng đã được xếp vào một trong ngũ hùnh của thiên hạ.


Lão già ngó Doanh Doanh trân trối:


− Ồ! cô nương cũng rành về việc võ công chứ?


Doanh Doanh cúi đầu:


− Tiện nữ chẳng biết gì về giới giang hồ, chỉ nghe người lớn nói chuyện với nhau như thế. Cháu còn nghe nói ngoài bộ "Ngũ âm chân kinh" trên giang hồ còn ba quyển nữa, đó là bộ "Cương nhu hóa thần công". Ai mà học được bộ sách này tất sẽ trở thành cao thủ vô địch võ lâm.


Sĩ Khải chợt la lên:


− Cương nhu hóa thần công? Ồ điều này thì đây là lần đầu tiên tại hạ mới nghe được đó.


Nãy giờ Giang Lâm mãi đắm nhìn trong cơn suy tưởng, chợt nghe Sĩ Khải hét lớn mới giật mình quay lại:


− Huynh nói cái gì mà "Cương nhu hóa thần công"?


Lão già cười hề hề vỗ lên vai chàng thân mật:


− Ôi, bọn họ nói chuyện võ lâm giang hồ, hơi đâu mà nghe cho mệt. Đi ngủ đi cháu.


Cả bọn vâng lời, mỗi người chọn cho mình một góc. Tội nghiệp cho Doanh Doanh vốn quen cảnh kín cổng cao tường nên tối nào trước khi đi ngủ nàng cũng tìm hái thật nhiều lá cây về làm vách ngăn mình với mọi người. Đêm khuya thật là khuya, từ nơi đoàn người bị lưu đày đang ngủ bỗng có một con sáo đen tuyền, không biết xuất hiện từ đâu, bay thẳng lên bầu trời đêm tĩnh mịch.


***


Từ sau đêm đốt lửa ngồi hong thịt cọp, đoàn người bị lưu đày như xích lại gần nhau. Họ đối xử với nhau có phần nào bớt e dè hơn trước. Ai cũng có mối cảm tình đặc biệt với Giang Lâm, nhất là Doanh Doanh. Nàng thường ngắm trộm chàng qua kẽ lá, rồi lòng lại bâng khuâng.


Nhưng dù cho họ có đem cho chàng bao nhiêu tình cảm chân thật, cũng không làm sao bù đắp được khoảng trống của con tim. Nỗi thương nhớ Thảo Sương cứ làm mắt chàng thường ngấn lệ buồn cứ mỗi buổi chiều. Chàng phải tách mọi người, ra bờ suối suối vắng ngồi tìm về kỷ niệm.


Chợt có tiếng hỏi:


− Giang Lâm, thiếp hiệp ngồi đây mà lão phu tìm kiếm mãi.


Giọng lão Trần Lãnh hôm nay thật lạ, chàng quay lại cung kính:


− Lão bá, người tìm cháu có việc chi?


Hôm nay lão đi đứng thật vững, không có vẻ gì ốm yếu bệnh hoạn cả. Lão ngồi xuống cạnh chàng:


− Thiếu hiệp đừng lo, lão không đến nỗi yếu đuối như thiếu hiệp lầm tưởng đâu.


− Ồ! Lão tiền bối, người có một võ công thâm hậu vô cùng.


Giang Lâm kêu lên thảng thốt:


− Vậy mà cháu cứ lầm tưởng...


Lão cười hề hề không đáp.


Chàng hỏi tiếp:


− Tiền bối, nếu tại hạ không lầm thì tiền bối cũng là một người có danh trong giới giang hồ?


Lão già cười vui nói:


− Ta là ai, điều đó không quan trọng. Cháu đừng nên tìm hiểu làm gì. Cứ biết ta là một người bạn rất thân của sư phụ cháu là đủ.


Giang Lâm mừng rỡ sụp quỳ xuống:


− Ồ, vậy thì đệ tử thất lễ vô cùng, sao đệ tử không thấy sư bá đến thăm sư phụ.


Lão trầm ngâm:


− Ta và sư phụ cháu là hai người bạn rất thân, có thể cho nhau sinh mạng của mình.


Nhưng đó là chuyện ngày xưa, của hơn hai mươi năm về trước. Còn bây giờ... thôi cháu à, hãy quên tất cả mà nhìn về tương lai trước mặt. Hôm trước nghe cháu buông lời oán hận sư phụ, ta buồn lắm. Lẽ nào lão đệ ta lại biến đổi nhanh đến thế sao? Ta không tin. Chuyện còn nhiều uẩn khúc. Ta khuyên cháu nên xem qua món quà của sư phụ ban tặng.


Giang Lâm buồn bã:


− Món quà của đại ca và sư phụ cháu ban tặng lúc chia tay cháu chẳng muốn nhìn đến làm gì? Nó chỉ gợi cho cháu nỗi đau buồn, căm hận mà thôi.


− Đừng nóng, hãy xem qua đi cháu.


Chàng cho tay vào túi hành trang uể oải lấy hai món quà ra. Đó là hai gói giấy vuông, Giang Lâm nói không sốt sắng:


− Nếu lão bá muốn coi thì cứ tự tiện chứ cháu đã hứa là không thèm nhìn đến. Cái gói đỏ là của sư phụ, còn cái gói xanh là của đại ca cháu đó.


Lão đặt hai gói quà vào lòng vui vẻ:


− Để ta xem tặng vật rồi nói cho cháu biết tình cảm của mọi người đối với cháu nhé.


Lão kêu lên kinh ngạc khi mở tung gói giấu màu xanh:


− Ồ! Cái gì thế này!


Giang Lâm không nén nổi sự tò mò quay qua nhìn chợt kêu lên thảng thốt:


− Trời! Kim sa tiền ngự hàn.


Lão vờ ngốc nghếch:


− Thì áo ngự hàn, có lẽ đại ca cháu sợ cháu bị lạnh đây chớ gì?


Giang Lâm luồn tay vào lớp áo lông, sắc vàng lóng lánh mà cứ ngỡ mơ ngủ. Chàng lẩm bẩm một mình:


− Kim sa tiễn ngự hàn! Vật mà đại ca quý hơn cả sinh mạng của mình, sao anh ấy lại tặng cho ta?


− Giang Lâm, đại ca cháu có gởi thơ cho cháu nữa đấy!


− Ôi! Anh ấy gói vật gì trong đây vậy?


Lớp giấy gói được bóc ra. Lần này thì đến lượt lão già không kìm nổi tiếng kêu thảng thốt:


− "Ngũ linh châu", báu vật của võ lâm, tại sao Hồ Sơn lại có được?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ở bên cô ấy

Ở bên cô ấy

Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy

26-06-2016
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016
Tản mạn mùa thu

Tản mạn mùa thu

Tháng chín. Thu đã vào độ chín. Lá vàng xao xác ngõ quê. Sắc vàng đặc trưng của mua

24-06-2016
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Đi qua những ngày mưa

Đi qua những ngày mưa

(khotruyenhay.gq) Tôi không mong anh chạy theo, dỗ dành hay an ủi, vì tôi biết, anh đang nhớ

27-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

23-06-2016