80s toys - Atari. I still have
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 2

↓↓

Chàng vụng về lau lệ cho nàng:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Ngu ca có muốn vậy đâu? Sao em lại trách ngu ca chứ?


Thảo Sương vùng ra khỏi người chàng:


− Tại vì đại ca yêu em rồi đại ca ghét nhị ca, đại ca muốn đày nhị ca đi xa cho chết chứ còn gì nữa.


Hồ Sơn lắc đầu buồn bã:


− Đại ca không tầm thường như muội nghi vậy đâu? Tại sao đại ca phải lưu đày Giang Lâm chứ? Nghe tin này, từ sáng đến giờ ngu ca cũng chết cả người đây, muội hãy bình tĩnh đừng có những cử chỉ lời nói kkhông hay mà làm buồn lòng sư phụ.


Thảo Sương đưa tay lau nước mắt:


− Cả cha em nữa! Người cũng giống anh thôi. Ai cũng thù ghét nhị ca cả.


− Thảo Sương, muội còn nông nổi lắm. Có người sư phụ nào mà đi ghét đệ tử. Có người anh nào ghét bỏ em của mình đâu?


Thảo Sương đứng dậy:


− Thôi, đại ca đừng có giở trò đạo đức giả nữa. Nhị ca mà bị lưu đày muội thề không bao giờ nhìn mặt đại ca nữa đâu?


Nói xong nàng ôm mặt chạy vào trong. Hồ Sơn đứng nhìn theo xuôi tay bất lực.


***


Đêm đã khuya lắm rồi, ánh trăng hạ tuần vượt cao lên khỏi ngọn núi, cả bầu trời đắm chìm vào giấc ngủ đê mê. Không gian nín lặng chỉ có tiếng quạ kiếm mồi vang lên trong đêm vắng nghe buồn não ruột.


Lâm Bình nhẹ bước vào thạch động. Ngọn nến nhỏ trên tay phát ra luồng ánh sang lập lòe, làm lũ dơi hoảng hốt bay loạn xạ.


Trên nền đá lạnh, Giang Lâm đang ngủ mê man. Gương mặt trẻ hồng lên vì hạnh phúc, khóe miệng trễ xuống như thể đang cười giữa giấc mơ hoa.


Người sư phụ già đặt ngọn nến lên ghềnh đá, ngồi xuống cạnh bên đệ tử, nhẹ tay vuốt lên mái tóc bồng, mân mê từng đường nét than quen trên khuôn mặt đẹp sáng ngời mà không cầm được nước mắt tuôn rơi.


Trừng phạt học trò, lòng người đâu muốn, nhưng để chuyện lớn xảy ra thì đại sự không thành, bởi võ lâm trong thời kỳ loạn lạc. Giang Lâm ơi! Con hãy còn nông nổi lắm, tuổi trẻ ngôn cuồng, hiếu thắng để giờ đây phải trả một giá đắt, và bị lưu đày, còn lòng thầy thì quá xót xa.


Tình thương dâng trào trong tâm tưởng, không hiểu vì sao trong hàng trăm đệ tử, Lâm Bình chỉ đem lòng ưu ái ban tặng cho hai người là Giang Lâm và Hồ Sơn. Có lẽ tại chúng thông minh, tư chất hơn người. Với Hồ Sơn tình thương của người mênh mông như phẳng lặng. Còn với Giang Lâm, ngoài tình thương còn có một cái gì như nỗi âu lo, bởi vì so với Hồ Sơn, Giang Lâm hãy còn quá trẻ.


Mãi suy tư, bàn tay của Lâm Bình dừng lại hơi lâu trên cánh mũi của Giang Lâm.


Chàng khẽ cựa mình mở mắt, chợt nhận ra sư phụ, chàng hốt hoảng ngồi dậy:


− Sư phụ....


Lâm Bình đưa tay cản lại, nói yêu thương:


− Giang nhi, ta muốn xem qua thương tích của con.


Giang Lâm quay lưng vạch áo cho sư phụ xem những vết roi bị phạt. Được Thảo Sương tận tình chăm sóc nên đã bắt đầu lành miệng, nhưng cũng không ngăn sư phụ thốt lên lời thương cảm:


− Tội nghiệp con ta!


Giang Lâm quay lại ôm lấy sư phụ cảm động:


− Sư phụ, con gần lành rồi không sao đâu, người đừng lo.


Lâm Bình đặt tay lên vai chàng như nói với một đứa con:


− Giang nhi, chuyện con làm đã gây ra hậu quả không lường. Sáng mai này con sẽ phải bị lưu đày lên tận miền rừng núi Miêu Cương.


Đôi mắt chàng mở to kinh ngạc rồi chuyển thành giận dữ:


− Lũ ác ma ngông cuồng, chúng đừng hòng bắt được con.


Lâm Bình lắc đầu:


− Ngày mai chính tay ta sẽ trói con nộp cho bọn chúng.


Giang Lâm bật khóc:


− Sư phụ. Người không còn thương con nữa hay sao?


Lâm Bình cố lấy giọng lạnh lùng:


− Biết làm sao được? Ta đã hứa rồi.


Mắt Giang Lâm ngầu đỏ:


− Con nguyện sống chết cùng bọn chúng, xin sư phụ hãy để cho con trốn khỏi nơi này.


Giọng Lâm Bình cứng rắn:


− Không, bổn phận ta là phải bắt nộp nghịch đồ giao cho công tử.


− Nhưng con không phải nghịch đồ, con không vi phạm môn qui. Con chỉ tự vệ vào cứu em Thảo Sương thôi.


Lâm Bình quắc mắt:


− Ta không cần ngươi cứu nó, nếu công tử muốn ta sẽ đem dâng con cho người làm tì thiếp.


Giang Lâm bật dậy hét lớn:


− Sư phụ! Con không ngờ người lại hèn nhát như vậy.


− Câm ngay! Nghịch tử Lâm Bình cũng đứng dậy:


− Nếu ngươi còn một câu lộng ngôn nào nữa, hay có một tiếng xúc phạm đến bọn chúng, ta sẽ đòi lại những gì ta đã dạy.


− Đệ tử không cần! Xin trả lại cho sư phụ những gì đã học. Từ nay con sẽ không phải là người của Thái Bình phái, một giáo phái hèn nhát đã bán rẻ học trò cho kẻ khác.


Nói xong, Giang Lâm đưa tay lên cao định tự phế võ công nhưng Lâm Bình đã nhanh tay bế cứng huyệt đạo của chàng:


− Nghịch nhi, hãy đứng đó mà nghiền ngẫm tội của mình.


Nói xong, người quay quả bước đi, nét mặt bừng bừng sắc giận, nhưng đôi mắt lại chan chứa ân tình.


Bị sư phụ điểm cứng huyệt đạo nên Giang Lâm không tài nào nhúch nhích được.


Chàng đành phải đứng yên nhìn sư phụ bước đi, thầm giận mình quá nóng đã nặng lời cùng sư phụ.


Chợt có tiếng động nhẹ ở sau lưng, Thảo Sương hiện ra như một con mèo, mắt đỏ hoe vì mới khóc xong, giờ thấy Giang Lâm nàng lại bật lên nức nở.


− Nhị ca, nhị ca ơi, sáng maị..


Rồi nàng nghẹn ngào không nói được.


Giang Lâm đưa mắt nhìn, nói đắng cay:


− Muội khỏi cần nói, sáng mai này, ngu ca sẽ bị lưu đày lên tận vùng rừng núi Miêu Cương. Để lại nơi này muội cùng đại công tử vui duyên cầm sắc.


Thảo Sương giật mình:


− Nhị ca, anh nói gì lạ vậy? Ồ! Ai điểm huyệt anh vậy?


Nàng vừa nói vừa vung tay giải huyệt cho chàng.


Giang Lâm ngồi xuống phiến đá:


− Sư phụ đã nói với anh như vậy, muội còn đến đây để làm gì? Thương hại tôi chăng?


Nàng lạ lùng quá quên cả khóc:


− Ồ! Nhị ca đừng nói bậy chớ. Hay là... đúng rồi, nhị ca khinh em, cho em là hạng gái hèn hạ chứ gì? Được rồi, để em chết cho nhị ca tin.


Thảo SƯơng nhảy dựng lên đầu đập vào cột đá, Giang Lâm hốt hoảng ôm cứng nàng vào lòng, sung sướng nói:


− Muội dữ quá, mới thử một chút đã tự vận rồi.


Nàng rúc đầu vào ngực chàng:


− Ai bảo nhị ca xúc phạm tiểu muội chi? Muội đã nói rồi, yêu ai là yêu hoài đến chết, nhị ca không yêu em, em cũng còn yêu mãi.


Chàng phì cười, vuốt chiếc mũi thanh thanh:


− Hiểu rồi mà, bây giờ hai đứa mình ngồi đây tâm sự cho hết canh tư. Muội cho nhị ca ôm như vậy hoài nhé! Mai xa nhau rồi, nhớ em nhị ca biết phải làm sao?


Thảo Sương rưng rưng:


− Muội vừa mới mắng đại ca xong và đã thề trọn đời không thèm nhìn đến mặt.


Cũng tại đại ca mà hai đứa mình xa cách.


Giang Lâm lắc đầu:


− Nhị ca thì khác, anh không giận đại ca mà chỉ trách sư phụ. Người chẳng thương anh.


− Không phải đâu, cha em thương nhị ca lắm đó.


Chàng cười buồn:


− Thương anh mà người không cho anh bỏ trốn, người bắt anh phải bị lưu đày để đẹp lòng tên công tử Hắc Chiêu.


Nàng thở dài:


− Em không biết, mà thôi mình đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện của chúng mình đi.


Chàng cúi nhìn nàng âu yếm:


− Chờ anh em nhé.


Nàng nói trong lúc giọt châu thánh thót tuôn rơi:


− Vâng! Chờ anh đến trọn đời trọn kiếp.


Tiếp theo đó ngôn ngữ được dẹp bỏ một bên, nhường lại cho họ những hương nồng tình ái, tay trong tay không nói một lời, ánh mắt chứa chan lệ nồng cùng bờ môi nóng bỗng giao kề, còn hơn ngàn câu ước hẹn. Từ nụ hôn đầu của hai trẻ biết yêu, họ đã lớn lên thành cặp tình nhân trước phong ba bão tố.


Tiếng gà giục giã phía rừng xa, báo hiệu giờ yêu đương đã hết, sóng gió đã bắt đầu.


Trong vòng tay lưu luyến, những nụ hôn vội vã trao nhanh và tiếng hẹn thề không nói được thành câu. Họ rời nhau trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Cứ yêu đi đã

Cứ yêu đi đã

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Yêu một con ma

Yêu một con ma

Mãi đến một lúc sau Hoàng mới tới nơi như trong tờ giấy ghi địa chỉ. Điều bất

30-06-2016
Chờ để yêu

Chờ để yêu

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất

23-06-2016
Chỉ có thể là yêu

Chỉ có thể là yêu

(khotruyenhay.gq) Một lần nữa anh lại cờ bạc thua nặng nề và tất nhiên người anh tìm

29-06-2016