Pair of Vintage Old School Fru
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 16

↓↓

Giang Lâm giận dữ vỗ bàn:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Phản đồ! Ngươi phải chết!


Chàng vận công lên toan vỗ ra một chưởng, chợt nghe nội kình không có, cơ thể rã rời, mặt mũi tối sầm lại, kinh hãi trong lòng từ từ buông thỏng ngọc chưởng xuống.


Thảo Sương xô ghế đứng dậy thét:


− Phản đồ! Ngươi dám đầu độc Giang ca ca.


Nàng vỗ ra một đạo kình nhằm ngay tâm huyệt Châu Đạt.


Châu Đạt xê mình ngang một trượng, quát:


− Hạ thủ!


Tức thì một tấm lưới to lớn từ trên trần tòa đại sảnh chụp xuống nhốt Giang Lâm và Thảo Sương trong đó.


Đồng thời Hữu Lễ và mười tên đại đầu mục ào ra vây chặt tấm lưới như sợ Giang Lâm trốn thoát.


Châu Đạt cười khà:


− Giang Lâm! Quả báo nhãn tiền. Giờ ngươi đã biết số phận của ngươi chưa?


Ngươi đã cướp chức vị chưởng môn nhân của tên tặc tử Hồ Sơn, thì có lẽ nào ta không cướp lại trên tay của ngươi chứ?


Giang Lâm trợn mắt suýt rách cả khóe:


− Châu Đạt! Thế ra ngươi đã chủ mưu ...


− Ha ha ... ta khen ngươi cũng khá thông minh đó, nhưng giờ đây đã quá muộn rồi, có hối cũng chẳng còn kịp nữa.


Thảo Sương thét:


− Thế chính ra ngươi đã giết phụ thân ta?


− Ta không giết. Nhưng lão già bất lực bất tài đó có sống nữa cũng chẳng ích lợi gì.


Lão chỉ là một bộ xương khô nằm trong cỗ quan tài.


Thảo Sương giận run người trong chiếc lưới:


− Ngươi đã chiếm đoạt pho bí kíp Thiên nhu thần công phải không?


− Phải! Pho bí kíp "Thiên nhu thần công" hiện đang ở trong tay ta. Ta sẽ tìm pho "Thiên cuơng thần công", luyện chiêu "Âm dương thái cực" thì ... ha ha ... ta sẽ trở thành đệ nhất nhân thiên hạ, còn ai dám chống lại ta.


Thảo Sương phẫn hận đến nghẹn ngào, hai dòng lệ tuôn ra như suối.


Sự tình đã quá rõ, đến đây nàng tự hối mình đã lầm về chuyện nghĩ oan cho Hồ Sơn và đã tin theo lời giảo hoạt của Châu Đạt, nên bây giờ phải mắc cạm bẫy.


Nàng trừng mắt:


− Châu Đạt! Bây giờ ngươi định làm gì chúng ta đây?


Trỏ tay vào Giang Lâm nằm trong chiếc lưới, Châu Đạt cười khỉnh:


− Làm gì à? Trước nhất ta nhốt tên này vào tuyệt ngục cho hắn đói khát, chết dần mòn để hắn sám hối về cái tội phản bạn và tham quyền cố vị của hắn.


Ngưng lại rồi hắn tiếp:


− Còn Thảo muội thì ta còn cần cho chuyện khác ...


− Ngươi cần ta?


Châu Đạt gật đầu:


− Phải! Thảo muội xinh đẹp như nàng tiên, ta nỡ lòng nào giết được. Nàng sẽ làm chưởng môn phu nhân suốt đời ở bên ta. Ta sẽ coi nàng như trân châu, bảo ngọc.


Thảo Sương giận dữ thét:


− Ác ma! Ngươi dám chạm tới ta là ta sẽ tự tử ...


Châu Đạt cười hắc hắc:


− Cô bé ngu ngốc kia ơi! Làm sao nàng tự tử được. Ta sẽ điểm huyệt nàng, dùng "Nhất độ xuân tình" cho nàng uống. Nàng sẽ lồng lộn lên vì cơn dục vọng hoành hành.


Nàng sẽ quỳ lạy khẩn cầu ta ban bố cho nàng một trận ái ân, hoan lạc. Ha ... ha ...


ha ...


Thảo Sương giận quá thét lên một tiếng ngất đi.


Giang Lâm trợn mắt rực lửa căm thù nhìn Châu Đạt:


− Ác tạc, ngươi hãy giết ta đi.


Châu Đạt cười ha hả:


− Giang Lâm, ngươi chết vội làm gì? Rồi ta sẽ cho ngươi trông thấy cái cảnh ái ân giữa ta và Thảo muội. Ngươi sẽ thấm nhuần sự đau khổ rồi chết từ từ.


Giang Lâm hét lớn, tung song chưởng vào chiếc lưới. Nhưng hiện giờ nội lực của chàng đã tản mác vì độc tửu vừa rồi nên đành phải xuôi tay.


Đúng là cảnh anh hùng mạt lộ, hổ dữ sa hầm.


Châu Đạt trổ loạt cười tự đắc:


− Chớ có điên cuồng. Giang Lâm, ngươi hãy vào tuyệt ngục nằm đó để có đủ thời gian sám hối tội lỗi đã làm, rồi vài hôm nữa sẽ được chứng kiến ta và Thảo muội ái ân.


Hắn quay sang Hữu Lễ:


− Hữu đệ, mau đưa hai người này vào tuyệt ngục, chờ ta.


Hữu Lễ ứng thanh, cùng mười tên đại đầu mục tháo chiếc lưới ra, áp giải Giang Lâm và Thảo Sương nhốt vào tuyệt ngục phía trái tổng đàn Thái Bình giáo.


Tuyệt ngục là một hang đá vô cùng kiên cố ở sâu dưới lòng đất ...


***


Chia tay Lỗ Hải, Tường Oanh, Tuấn Anh, Hồ Sơn và Doanh Doanh quay trở lại con đường cũ.


Trong lòng hai người thắc mắc về chuyện Sĩ Khai và chiếc bóng bí mật kia.


Đương nhiên chiếc bóng bí mật mới là thủ phạm chính trong vụ sử dụng chiêu "Thiết sa thần chưởng" gieo rắc tai họa cho giang hồ từ bấy nhiêu lâu nay. Sĩ Khai chỉ là tay sai của hắn nay bị bại lộ nên hắn phải giết đi để diệt khẩu.


Nhưng hắn là ai?


Bí mật hoàn toàn!


Doanh Doanh sát lại Hồ Sơn:


− Hồ ca ca, anh có nghĩ gì về tên hung thủ vừa ám sát Sĩ Khai không?


Hồ Sơn đáp:


− Cứ theo thiển ý của ngu ca thì tên hung thủ sát hại Sĩ Khai cính là kẻ đã chủ mưu sát hại nhiều người trong mấy năm qua. Doanh muội có nghĩ thế chăng?


Doanh Doanh gật đầu:


− Chính tiểu muội đã nghĩ ra như thế. Hồ ca ca, có thể chuyện rối loạn trong Thái Bình giáo cũng là do bàn tay của tên hung thủ bí mật kia nhúng vào không? Bỗng nhiên em có cái cảm giác hắn đã xúi giục Giang huynh ra tay ác độc với anh đó.


Hồ Sơn giật mình tỉnh ngộ, kéo Doanh Doanh đáp xuống bên đường. Cặp mắt chàng sáng ngời:


− Lời muội có thể không sai, Giang đệ đã lầm vào quỷ kế của người nên mới hành động mù quáng như thế. Chắc chắn đã có bàn tay nhúng vào nội bộ của Thái Bình giáo rồi.


Doanh Doanh lo lắng:


− Hồ ca ca, giờ chúng ta định lẽ nào?


Hồ Sơn đáp:


− Chúng ta cũng nên trở về Thái Bình giáo xem tình hình thế nào rồi sau đó sẽ liệu toan.


Doanh Doanh giục:


− Vậy thì chúng ta hãy đi mau.


Hai người nắm tay nhau giở khinh công hướng về phía tổng đàn Thái Bình giáo thẳng tới.


Trời mờ sáng, Hồ Sơn và Doanh Doanh đã tới thị trấn Chiêu Dương, còn cách tổng đàn Thái Bình giáo khoảng năm mươi dặm.


Hồ Sơn và Doanh Doanh vào một thưc điếm, ăn uống xong, hai người thuê một gian phòng nghỉ ngơi. Họ đã mỏi mệt vì đã trải qua một cuộc hành trình dài và suốt đêm qua không ngủ.


Ngủ đi một giấc thật dài đến chiều, Hồ Sơn và Doanh Doanh mới tỉnh.


Nhìn ngoài trời ánh nắng chiều chỉ còn thoang thoảng trên những tàng cây cổ thụ, Hồ Sơn bảo Doanh Doanh:


− Doanh muội! Chúng ta đi thôi.


Cả hai rời khỏi khách điếm tiếp tục cuộc hành trình.


Hoàng hôn xuống. Hồ Sơn, Doanh Doanh vừa tới một cánh rừng chợt trông thấy một người từ xa phóng tới như bay.


Hồ Sơn nói mau:


− Doanh muội, chúng ta mau dừng lại xem gã kia là ai.


Giây lát người kia đã tới, đáp xuống đứng trước mặt Hồ Sơn và Doanh Doanh.


Chợt hắn sửng sốt rồi kêu lên:


− Hồ huynh! Anh còn sống đây sao?


Hồ Sơn bước tới nắm tay hắn:


− Triệu Trung! Hiền đệ vẫn khỏe mạnh đấy chứ?


Triệu Trung rơi hai giọt nước mắt:


− Đệ vẫn mạnh. Hồ huynh, ngày huynh mất tích rồi bản giáo xảy ra biết bao nhiêu là biến cố.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Tình cho không

Tình cho không

Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế

24-06-2016
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Yêu thương mãi mãi

Yêu thương mãi mãi

Dành tặng cho những ai biết trân trọng những gì họ đang có và biết giữ gìn cho điều

01-07-2016