Tích Thư Nhân bỗng xen vào :
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thiếu chủ có thể nói rõ hơn một chút được không?
Đông Phương Thanh Vân bèn nói :
- Được, Thiên Hoang là người trong cuộc và cùng với Hàn Đàm ma cung có quan hệ mật thiết, nhưng có lúc Thiên Hoang lại là người ngoại cuộc. Hiện tại chỉ cần đi gặp Thiên Hoang là có thể biết ngay điều này đúng hay sai.
Thạch Lan vội nói :
- Vậy ta đi ngay thôi?
Nói rồi lão nhân dợm đứng lên, Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Hãy khoan, còn có điều phải nói rõ, kẻ có hình dáng yêu kiều xinh đẹp kia là ai, tiền bối thực không biết sao?
- Không biết?
- Tiền bối thử nghĩ kỹ lại xem.
- Không có gì để nghĩ cả, với nữ nhân lão phu luôn không ưa?
- Nhưng điều này rất quan trọng.
Thạch Lan nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu bỗng kêu lên :
- Ồ? Thị lại là... lại là...
Đông Phương Thanh Vân đáp :
- Phải, người đó chính là Di nương của Tuệ Mẫn, tại Tung sơn Thiếu Lâm tự chúng ta đã thấy.
Thạch Lan chau mày nói :
- Chẳng trách khi đó thị không hề ép ngươi phải bỏ mặt nạ, thì ra thị đã sớm biết chân tướng của ngươi rồi?
- Phải, càng có thể là mọi hành động của ta cũng đã bị chúng phát giác rồi.
- Vậy làm sao đây?
- Hiện tại không thể khinh xuất, đợi khi chúng ta gặp Thiên Hoang và Ngũ Nguyên thần công đã có chút thành tựu rồi hãy ứng phó cũng chưa muộn. Hiện tại chúng ta phải động thân rồi?
Trời vừa sẩm tối, trăng treo giữa trời, núi đen mây xám, tiết trời giá buốt. Phía bắc dãy Thiên sơn, giữa hai ngọn cao phong có một tòa cốc, vì địa thế ở cao nên tuyết phủ dầy hơn thước, khắp mọi nơi trồng toàn mai, đương khi khai hoa nở nhụy, gió nhẹ khẽ đưa, có thể thấy trong gió mùi hương hoa mê hồn.
Dưới bóng trăng ảm đạm bỗng xuất hiện năm bóng người đang lướt nhanh tới sơn cốc. Một người vận hắc y, vai mang một cỗ quan tài, một người thân hình phì nộn lưng đeo một cái gùi, một người lại tựa tử thi, chỉ còn da bọc xương, hai người còn lại một già một trẻ, tất cả là năm người.
Đông Phương Thanh Vân lên tiếng nói sau khi đã đứng lại cách sơn cốc hai mươi trượng :
- Ba vị tùy tùng hãy phân tán ra, ta cùng tiền bối đây sẽ nhập sơn cốc gặp Thiên Hoang Đế Quân, nếu ta chưa lên tiếng báo hiệu các vị không được thiện tiện xuất đầu lộ diện.
Tích Thư Nhân cùng hai người nọ đồng thanh trả lời :
- Tuân mệnh Thiếu chủ.
Nói rồi lap?tức mỗi người tản ra một hướng.
Đông Phương Thanh Vân lại nói :
- Tiền bối, chúng ta đi thôi.
Lời vừa dứt cả hai đã thi triển khinh công tiến vào sơn cốc, không lâu sau đã tới, chỉ thấy một tòa sơn động lớn, ngoài động có một cây mai quấn quít lấy một gốc cổ tùng. Cả hai còn đang đứng ngoài xem phong cảnh, đã thấy có người bước ra, người này là một lão nhân râu tóc bạc phơ, thần thái phi phàm, Thạch Lan Dật Tiên cười nói :
- Lão quỷ, vẫn luôn hưởng phước chứ?
Thiên Hoàng Đế Quân sa sầm mặt :
- Ngươi tới đây làm gì?
- Ngươi tự biết rồi, Thiên sơn u cốc chẳng phải đất của vua, lẽ nào ta không được tới sao? Hãy nói...
Thiên Hoang Đế Quân trừng mắt nhìn Thạch Lan, đoạn quay qua quan sát Đông Phương Thanh Vân từ đầu tới chân một lượt nói :
- Hãy nói cái gì?
Thạch Lan đáp :
- Hãy nói tới trước đây chúng ta ước hẹn thế nào đã?
Thiên Hoang Đế Quân khẽ hừ một tiếng bước lại gần Đông Phương Thanh Vân, nói :
- Tiểu tử, ngươi là người muốn đảm đương trọng trách của võ lâm hả?
Ngay từ đầu, Đông Phương Thanh Vân đã lưu tâm xem nhị tiên nói gì, hiện tại chàng cũng hiểu đôi chút về Thiên Hoang. Đúng như chàng tiên liệu, Thiên Hoang là người cao ngạo, hành sự chỉ dựa vào lý do của mình mà bất cần thiên hạ. Nghe Thiên Hoang hỏi vậy, Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Đúng vậy?
Thiên Hoang nói :
- Tiểu tử, nhưng ngươi chỉ có thể đảm đương trọng trách của quỷ mà thôi.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Chí ít còn cao minh hơn Đế Quân lẩn trốn trong động.
Thiên Hoang gầm lên, thân hình khẽ động, lao tới công kích Thanh Vân, miệng không ngớt cười nhạt.
Đông Phương Thanh Vân đã tiên liệu Thiên Hoang sớm sẽ có hành động này, lập tức thi triển "Đạp Vân Thất Tinh bộ" thoát khỏi thế công của Thiên Hoang.
Tuy đã tránh thoát, song Đông Phương Thanh Vân không khỏi kinh hãi, bất giác mồ hôi lạnh túa đầy người. Thiên Hoang một chiêu vô dụng, biến sắc, cười nhạt :
- Thân pháp của ngươi khá đó?
Đông Phương Thanh Vân thản nhiên :
- Lãnh giáo cao chiêu?
Thiên Hoang Đế Quân lạnh lẽo nói :
- Tiểu tử, ngươi muốn lấy một viên bảo đan phải không?
- Đúng vậy?
- Được, có chí khí, những mong có thể tặng cho ngươi bảo đan, song...
- Có điều kiện phải không?
- Có hai điều kiện, thứ nhất hãy kêu lão quỷ kia cút đi, thứ hai tiếp ta một chiêu đủ mười thành công lực, dám không?
Thạch Lan Dật Tiên vội lướt tới, nói :
- Đừng trúng quỷ kế của lão.
Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Tại hạ đã có chủ ý thỉnh tiền bối tạm rời khỏi đây.
Thạch Lan Dật Tiên nói :
- Nhưng nếu ngươi có bề gì, lão phu thực ân hận.
- Tiền bối cứ an tâm.
Dứt lời Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :
- Quân tử nhất ngôn.
Thạch Lan đành chuyển thân mà bỏ đi.
Luc này, mặt lộ sát cơ, Thiên Hoang Đế Quân từ từ tiến tới, lạnh giọng cười nhạt :
- Tiểu tử, ngươi quả là to gan, thực không sợ chết sao?
Đông Phương Thanh Vân giọng cao ngạo :
- Bổn nhân sớm đã tiên liệu, nói thẳng ra tiền bối chẳng thể làm gì nổi bổn nhân.
- Ngươi có bao nhiêu bản lãnh?
- Chí ít cũng là nam tử hán đại trượng phu.
- Ngươi chửi lão phu à?
- Chửi kẻ nào không thủ tín.
Thiên Hoang gầm lên :
- Được, hãy tiếp lão phu một chưởng.
Đông Phương Thanh Vân giọng băng lạnh :
- Tiền bối thủ tín chứ?
Thiên Hoang gằn giọng :
- Tứ mã nan truy, chỉ là ngươi chết rồi thì ta không thể tặng bảo đan cho người chết.
- Tối thiểu tại hạ cũng phải nhận bảo đan xong mới chết được?
Đông Phương Thanh Vân vừa nói vừa thò tay vào bọc lôi ra tấm mặt nạ của Tuệ Mẫn cho chàng, nhanh chóng mang lên, đoạn ngấm ngầm vận công chờ đợi.
Thiên Hoang Đế Quân sững sờ, trợn mắt nhìn chàng, mặt biến sắc, gầm lên :
- Tiểu tử, ngươi...
Đông Phương Thanh Vân cuồng ngạo :
- Vì sao tại hạ có chiếc mặt nạ này, phải không?
- Chính vậy, mau nói ra cho lão phu biết.
Chương trước | Chương sau