- Hiện thời, khi hai ta tranh luận ở đây, Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân đều đang ở trong kia gặp Tứ tiên, đã là hung đa cát thiểu. Tứ tướng quân bọn ta trấn giữ nơi này để đoạt Vương kiếm và Lục Giáp chân kinh. Khôn hồn giao nộp ngay, kẻo thịt nát xương tan tức thời.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nực cười.
Tích Thư Nhân nói và vung tay, hai ngón điểm nhanh tới huyệt Cự Phong và Thích Hội của đối phương.
Đồng tướng quân tay hữu vung kiếm công kích thượng, trung và hạ bàn của Tích Thư Nhân.
Một người từ phía sau chạy tới. Đông Phương Thanh Vân nhận ra Thần Quan Tú Sĩ. Phía trước thêm ba bóng đen choàng hắc y cùng vọt ra.
Đoạn lộ này chỉ rộng hơn một trượng. Tích Thư Nhân và Đồng tướng quân giao đấu đã chật chỗ, khó ai có thể xuyên qua chỗ họ.
Bỗng "bốp bốp" hai tiếng, Tích Thư Nhân và Đồng tướng quân đều thối lui cách xa hai trượng.
Một tiếng nói dịu dàng : "Tướng công? Tướng công?"
Hận Thiên Nữ đã tới bên Đông Phương Thanh Vân, đưa mắt nhìn bốn gã hắc y, đoạn bước lên mấy bước, lạnh lùng nói :
- Ta đếm từ một đến ba, kẻ nào không xéo đi, ắt bỏ mạng.
Đông Phương Thanh Vân cảm thấy dư sức đối phó với địch nhân, liền bước lên chắn phía trước Hận Thiên Nữ, nói :
- Kẻ nào cả gan thì lại gần đây?
Đồng tướng quân trông thấy Hận Thiên Nữ đã khiếp vía, vả lại hắn vừa giao thủ với Tích Thư Nhân, sức lực chưa hồi phục. Kẻ dám bước ra ắt không phải hắn.
Chỉ thấy Ngân tướng quân vung tay lao tới điểm hai huyệt Kỳ Môn và Thất Khảm của Đông Phương Thanh Vân.
Đông Phương Thanh Vân cười khảy, thi triển Giao Long chưởng. Luồng kình lực mãnh liệt cuồn cuộn ập tới trước ngực Ngân tướng quân. Gã vội hít một hơi chân khí, đảo người né tránh, nhưng đã cảm thấy đau nhói bên mạng sườn.
Đồng tướng quân kinh ngạc, thấy chàng thiếu niên vừa đấu chưởng ban nãy sao lúc này lại thi triển võ công mạnh gấp bội, vội vung song chưởng công kích chàng.
Chàng dồn toàn lực vào Giao Long chưởng đẩy mạnh ra.
Hai tiếng hự cùng vang lên. Đông Phương Thanh Vân lảo đảo lui ba bước mới đứng vững, Đồng tướng quân chỉ lùi lại một bước.
Hận Thiên Nữ lạnh lùng đếm :
- Hai?
Đông Phương Thanh Vân kinh dị, cảm thấy nội lực bị tiêu tán. Tích Thư Nhân vội nói nhỏ :
- Kính thỉnh Thiếu chủ ngồi xuống vận công để độc khí không phát tác.
Đông Phương Thanh Vân biến sắc :
- Sao ngươi biết?
- Bẩm Thiếu chủ, tuy thần công của Thiếu chủ có thể tạm thời trấn áp độc khí Anh Túc, nhưng nếu dụng lực quá nhiều, độc khí sẽ thừa cơ lan rộng toàn thân. Nếu để nó tấn công vào tâm mạch, sẽ rất khó trị.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu.
Hận Thiên Nữ nói :
- Ta đã đếm đến ba, bốn vị chưa trốn chạy là có ý muốn chết. Vậy hãy lượng thứ cho Hận Thiên Nữ đại khai sát giới.
Nói đoạn liên tiếp búng ra bốn đạo hồng quang công kích bốn tướng quân.
Đồng tướng quân sớm đã có ý rút lui, hiềm vì ba vị tướng quân kia còn ở lại, hắn không thể bỏ chạy một mình, đành chú mục theo dõi nhất cử nhất động của Hận Thiên Nữ. Khi nàng búng ngón tay, hắn vội tung chưởng ngăn cản, nhưng một đạo hồng quang nhắm trúng ngay huyệt Khí Hải của hắn, hai tay hắn thõng xuống bất lực.
Ba vị tướng quân kia cùng chung số phận.
Hận Thiên Nữ nói :
- Lần này ta nể tình, chỉ tước bỏ võ công của các vị, mà để cho mạng sống. Từ nay đừng để ta thấy mặt các vị. Thôi xéo cả đi?
Đông Phương Thanh Vân hỏi Tích Thư Nhân :
- Nếu độc khí không tan, hậu quả khôn lường ư?
Tích Thư Nhân nói :
- Đúng vậy, nhưng sau khi Thiếu chủ luyện thành Lục Giáp chân kinh thì sẽ giải được độc khí.
Hận Thiên Nữ quay sang hỏi :
- Độc khí gì vậy?
Tích Thư Nhân đáp :
- Thiếu chủ bị trúng Anh Túc độc khí của Địa Mộ giáo đã hơn mười ngày nay, hiện tại độc khí đang phát tác, tùy tùng muốn Thiếu chủ tạm ngồi vận công đợi khi nào luyện xong Bát Nhã thần công trong Lục Giáp chân kinh sẽ không lo gì nữa.
Hận Thiên Nữ biến sắc, cầm tay chàng nói :
- Tướng công mau ngồi xuống vận công đi. Tiện thiếp sẽ bảo vệ tướng công. Tạm thời đừng tiến sâu vào Thanh Chủng vội, đề phòng mọi bất trắc.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu, ngồi xuống.
Hận Thiên Nữ liền đặt hai tay lên sau lưng chàng, vận công truyền nguyên khí vào cơ thể chàng.
Đông Phương Thanh Vân thấy Hận Thiên Nữ làm như vậy thì cảm động vạn phần.
Được một lát, chợt có tiếng rú thảm vang lên. Rồi một bóng người từ phía trong lảo đảo bước ra, cách chỗ Đông Phương Thanh Vân chừng bốn trượng, yếu ớt gọi :
- Bẩm Thiếu chủ...
Đoạn ngã vật xuống.
Đông Phương Thanh Vân cả kinh thất sắc. Thụ Thi Chiêu Hồn võ công cao minh vậy mà bị hại, ắt người trong kia mạnh biết chừng nào. Chàng lướt tới bên Thụ Thi Chiêu Hồn, cúi xuống sờ mạch, thấy mạch đã tắt. Chàng choáng váng như muốn ngất đi. Đúng lúc ấy một bóng đen lướt qua như tia chớp cắp Thụ Thi Chiêu Hồn bay vọt qua đầu mọi người.
Đông Phương Thanh Vân định phát chưởng, lại một bóng người bay vút qua và gọi, giọng sang sảng :
- Quái Sấu, lão mang sư đệ của ta đi đâu?
Quái Sấu đáp :
- Thụ Thi Chiêu Hồn bị trúng Tiêu hồn đoạn mạch chỉ riêng lão phu chữa trị được thôi? Chẳng lẽ ngươi không biết điều đó?
Giọng sang sảng nói :
- Lão tưởng ta không chữa trị được ư? Để đó cho ta?
Quái Sấu nói :
- Thụ Thi Chiêu Hồn không thể tái hiện thân võ lâm? Kìa, kìa, ngươi lại truy đuổi lão phu, có Thiếu chủ kia, sao ngươi không trị độc cho Thiếu chủ của ngươi, lại cứ bám theo lão phu.
Đông Phương Thanh Vân chẳng hiểu ra sao, hai lão nhân kia đang giở trò gì?
Quỷ Tinh Linh hỏi :
- Bẩm Thiếu chủ, phải làm sao đây?
Đông Phương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, chưa biết hai lão nhân kia thật giả thế nào, không thể để họ mang Thụ Thi Chiêu Hồn đi, bèn nói :
- Đuổi theo?
Tích Thư Nhân liền nói :
- Bẩm Thiếu chủ, đuổi không nổi đâu.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :
- Tại sao?
- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ chưa luyện thành thần công, hơn nữa đã có Bạch Sa lão nhân đuổi theo. Quái Sấu không dám công nhiên đối đầu với môn hạ của Tam Bí đâu?
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Vấn đề là hai lão ấy thật hay giả.
- Bẩm Thiếu chủ, Bạch Sa lão nhân từng dùng mật ngôn, tùy tùng có thể chứng thực là thật. Lão mong Thiếu chủ lượng thứ cho lão, vì lão chưa thể kiến diện trực tiếp với Thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Được, nhưng người đang giữ Thụ Thi Chiêu Hồn lại là Quái Sấu. Quái Sấu là chân hay giả?
Tích Thư Nhân đáp :
- Bẩm Thiếu chủ, Bạch Sa lão nhân từng sống nhiều năm với Quái Sấu, ắt biết là chân hay giả? Bạch Sa lão nhân được lệnh của chủ nhân là phải luôn luôn bám sát Quái Sấu cho đến khi nào Thiếu chủ luyện xong thần công. Lão cứ đuổi theo Quái Sấu không ngừng là vì lẽ đó. Nay Thiếu chủ có thể an tâm vào Thanh Chủng, nhưng phải quan tâm đến hai Thiếu chủ phu nhân, nhất là với Tiêu cô nương.
- Tại sao?
- Bạch Sa lão nhân bảo rằng Quái Sấu chú ý đến Tiêu cô nương, còn Hận cô nương võ công quán thế, Quái Sấu đương nhiên không dám bất kính.
Hận Thiên Nữ nghe vậy, bèn sa sầm mặt nói :
- Vừa rồi ta bận giúp tướng công vận công, nếu không ta đã đánh ngã Quái Sấu.
Lần sau gặp lão, ta sẽ làm cho lão sống dở chết dở, to gan thật, xem lão có còn dám động tới thê thiếp của tướng công nữa hay không Tiêu Phụng Hoàng cảm động nhìn Hận Thiên Nữ, không ngờ nữ nhân hiểm độc này cuối cùng lại bảo hộ cho nàng và mọi việc của Thiếu chủ.
Tích Thư Nhân nói :
- Bẩm Thiếu chủ phu nhân, không đơn giản như vậy.
Đông Phương Thanh Vân hỏi :
- Chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?
Tích Thư Nhân gật đầu :
- Tùy tùng không rõ, nhưng nghe chủ nhân từng nói rằng nếu gặp môn hạ của Thần Bí Nhân thì không được xuất thủ đả thương họ, nếu bị họ công kích nhất thiết chỉ được né tránh.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :
- Không được xuất thủ ư?
- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy?
- Nếu bị họ công kích, chiỉ được né tránh?
Chương trước | Chương sau