- Tạm thời chúng ta hãy đổi thù thành bạn được không?
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đổi thù thành bạn?
- Đúng vậy, chỉ cần trong Âm Dương động này, khi ra khỏi động tướng công có thể oán hận thiếp. Nhưng thiếp bảo đảm rằng sau này sẽ không gây khó dễ cho tướng công nữa, thiếp biết tướng công là người thà gãy chứ không cong, do vậy tiện thiếp sẽ không bức tướng công nữa.
Đông Phương Thanh Vân trầm tư không đáp. Hận Thiên Nữ lại tiếp :
- Tướng công ngoài việc thống hận vì tiện thiếp đã sát hại lệnh đường ra, chúng ta hoàn toàn không có ân oán gì khác, cừu đã có thể tạm quên vậy hận do đâu mà tới?
Đông Phương Thanh Vân không đáp mà hỏi :
- Vì sao ngươi hận hết người trong thiên hạ?
Hận Thiên Nữ thở dài :
- Vì người trong thiên hạ không có ai đồng tình với thiếp, hơn nữa thân thế của thiếp có thể nói là quá ư bi thảm, thê lương, nếu tướng công ở vào địa vị của tiện thiếp thì tướng công cũng sẽ hận hết thảy người trong thiên hạ vậy. Thỉnh cầu của thiếp tướng công có đồng ý không?
Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu :
- Được, nhưng chỉ giới hạn trong Âm Dương động mà thôi.
Hận Thiên Nữ vui mừng, cười qua hai hàng lệ châu, nàng nói :
- Đa tạ tướng công, hiện chúng ta hãy đi thôi.
- Đi đâu?
- Thiếp sẽ đưa tướng công đi tham quan toàn bộ tòa Tử Phủ mê điện này.
- Tử Phủ mê điện?
- Đúng vậy, nếu không lưu tâm quan sát mà đi lạc trong tòa điện này thì dù cho đi suốt đời cũng chẳng thể ra khỏi đây, cho nên tòa điện này được gọi là Tử Phủ mê điện.
- Làm sao ngươi biết?
- Một phần do gia sư nói, phần còn lại có trong Huyền Mê ma kinh.
Đông Phương Thanh Vân ngỡ ngàng :
- Huyền Mê ma kinh và Tử Phủ mê điện...
Hận Thiên Nữ tiếp lời :
- Giữa hai sự này, tuy không có quan hệ, nhưng lại có thể hợp làm một. Năm xưa Võ Khúc tiền bối, người soạn ra bộ Huyền Mê ma kinh bị giam cầm trong tòa điện này năm mươi năm. Chính trong năm mươi năm này, Võ Khúc tiền bối đã biên soạn ra Huyền Mê ma kinh Thượng hạ kinh.
- Thượng hạ kinh ư?
- Đúng vậy, truyền thuyết võ lâm nói Huyền Mê ma kinh phân làm năm phần. Phần một và hai là Âm kinh, phần ba và bốn là Dương kinh, và năm là tổng hợp của Âm Dương, tất cả những lời này đều là bịa đặt. Võ công tuyệt học chân chính có vài loại được coi là nhiều, hà tất phải phân loại nhiều phần. Thượng kinh có Hữu Hình Vô Ảnh thần công, Ma âm cùng hai luồng kinh mạch bí ẩn sẽ xuất hiện khi luyện công thành tựu, việc tiện thiếp huấn luyện được mười hai nhân ma chính là căn cứ vào những điều ghi trong Thượng kinh.
- Hạ kinh thì sao?
- Hạ kinh là tuyệt học tối cao của bàng môn tả đạo bao gồm hai môn là Thiên Ma vũ và Thiên Ma trận. Thiên Ma vũ và Thiên Ma trận là do tám mươi bốn nữ nhân hợp thành, những nữ nhân này phải hội đủ yếu tố, đó là nhan sắc tuyệt thế, võ công phi phàm, đã luyện thành tựu Hữu Hình Vô Ảnh thần công. Khi thi triển Thiên Ma vũ sẽ khiến một người có võ công cái thế, định lực như núi Thái sơn lập tức biến thành thường nhân...
Nói tới đây cả hai đã rẽ qua khúc quanh có đề ba chữ "Quì xuống đi". Hận Thiên Nữ lập tức quì xuống nói :
- Tướng công hãy quì xuống.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Bổn thiếu gia đường đường một nam tử hán, há lại đi bằng đầu gối, ngươi đã quì rồi thì cứ quì mà đi.
Dứt lời chàng cất bước hiên ngang tiến lên. Hận Thiên Nữ đành nói :
- Nếu vậy thỉnh tướng công lưu tâm phòng bị.
Đi chừng mười trượng gặp một khúc quanh, trên bức vách đồng lại khắc mấy chữ "Hãy tuân thủ nghi lễ, quì xuống mà đi." Hận Thiên Nữ biến sắc :
- Tướng công, tiện thiếp cầu xin...
Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn :
- Bổn thiếu gia đã quyết định thì không ai có thể ngăn trở được.
Hận Thiên Nữ cất giọng u sầu :
- Cũng được, tướng công đã quyết ý, tiện thiếp cũng không cản, mời.
Đi thêm hai trượng nữa, lại gặp một khúc quanh, trên vách đồng có hai hàng chữ đỏ như máu, viết rằng :
"Người quì hãy tiến tới, kẻ đứng hãy thoái lui."
Đông Phương Thanh Vân nhìn mà như không thấy vẫn cất bước tiến tới. Hận Thiên Nữ tuy kinh hãi nhưng nàng tự thị võ công cao siêu, trong bất kỳ tình huống nào, nếu muốn cứu Đông Phương Thanh Vân thì cũng chẳng có gì khó khăn. Đi thêm mười trượng nữa thì gặp một cánh cửa đúc bằng đồng đỏ chắn ngang, trên viết ba chữ đỏ rực: "Ly Hậu môn". Đã thấy Đông Phương Thanh Vân cất cao song thủ đẩy bật tung cánh cửa đồng. Cả hai cùng tiến vào, động lộ vẫn được đúc toàn bằng đồng, đi khoảng một trượng thì gặp một ngã rẽ, sau khi chuyển qua ngã rẽ Đông Phương Thanh Vân và Hận Thiên Nữ cùng đưa mắt trông đi, lập tức biến sắc.
Nguyên đây là một căn phòng rộng hơn mười trượng, có một bức vách bằng đồng ngăn căn phòng làm hai, một nửa cảnh tượng vô cùng rùng rợn tựa như cảnh trong địa ngục, nửa còn lại cảnh trí lại như trên thiên đường.
Nửa gian địa ngục cảnh tượng rùng rợn chính là do có hai mươi bốn tử thi treo lủng lẳng, phân thành hai hàng, mỗi tử thi lại có một tư thế chết khác nhau, nhưng thảy đều lưỡi thè dài tận cổ, máu tươi từ thất khiếu chảy ròng ròng tựa hồ chỉ mới chết cách đây nửa giờ. Nhưng tử trạng vô cùng thê thảm, cuối hai hàng tử thi có một cánh cửa, viết hai hàng chữ, hàng trên viết "Dương Quang đại đạo", hàng dưới viết "Âm tức dương, dương tức âm". Phía trên cùng một chữ đỏ như máu: "Dương".
Nửa gian thiên đường bày trí cực kỳ thanh nhã, hoa lệ, trong phòng có đặt một chiếc giường bằng ngọc, phía trên trải gấm, chăn gối tề chỉnh. Cạnh giường là một chiếc bàn trang điểm, trên bàn có đặt một tấm gương đồng, đối diện chiếc giường là một cánh cửa viết một chữ đen sì: "Âm", phía dưới lại viết "Âm phủ tiểu kinh".
Điều khiến Đông Phương Thanh Vân kinh hãi hơn cả chính là trạng thái thảm tử của hai mươi bốn tử thi, vì mỗi tử thi lại có một cách chết riêng, kẻ giơ tay, người nhấc chân, nhưng tất cả lại đều là tư thế trong Giao Long chưởng. Theo như Đông Phương Thanh Vân được biết Giao Long chưởng chỉ có ba chiêu chín thức, thì tư thế của chín tử thi bên hàng tủ thi mé tả đã diễn hết rồi, vậy Giao Long chưởng thực phải có tám chiêu hai mươi bốn thức hay sao?
Hận Thiên Nữ thấy vậy bèn nói :
- Tướng công, đây chính là Giao Long chưởng, tám chiêu hai mươi bốn thức.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :
- Vì sao ngươi biết?
- Cứ nhìn thái độ của tướng công thì biết tướng công đã luyện thành Giao Long chưởng, bằng không thử hỏi khắp thiên hạ võ lâm, ai là người có thể xuất chưởng kích phá vách đá dày gần mười trượng bên ngoài.
- Nhưng vì sao ngươi lại biết đây chính là Giao Long chưởng?
- Thiên hạ võ công tuy chia làm nhiều môn phái, nhưng tiện thiếp hầu như đều đã học qua.
Lúc này Đông Phương Thanh Vân mới biết Hận Thiên Nữ quả là võ học uyên thâm, chả trách vì thế mà ngạo thị võ lâm, chàng lạnh lùng nói :
- Tổng giáo chủ Ma cung, Quỷ lâm thực không thể khinh thị.
Hận Thiên Nữ cười tươi như hoa :
- Tướng công quá khen, xin hỏi tướng công có thấy trong số hai mươi bốn tử thi này có ẩn chứa điều gì kỳ lạ không?
- Đúng vậy, hai mươi bốn tử thi này dường như mới chết cách đây nửa giờ, lẽ nào trong Tử Phủ mê điện còn có người ư?
- Vì sao tướng công không lại gần xem thử?
Đông Phương Thanh Vân vội bước tới, thò tay ra bỗng chàng giật mình biến sắc, thì ra hai mươi bốn tử thi này đều được đúc bằng đồng, phía ngoài phủ một lớp da.
Chàng lại đưa tay hứng những giọt máu đang chảy ròng ròng thì thấy lạnh như nước đá và hoàn toàn không có mùi vị của máu. Đông Phương Thanh Vân bất giác nhìn nhìn lên thì thấy sợi dây treo tử thi lớn bằng ngón tay, lập tức chàng hiểu rằng bên trong sợi dây ắt có lỗ thông mà huyết chính là do nước suối trên núi tạo ra. Chàng quay lại nói :
- Tổng giáo chủ, vì sao ngươi biết điều này?
Hận Thiên Nữ dịu dàng nói :
- Kỳ thực tất cả những điều này đều có ghi trong Huyền Mê ma kinh.
Đông Phương Thanh Vân vì muốn biết rõ chân tướng của Tử Phủ mê điện, nên hỏi tiếp :
- Ngươi có thể nói rõ hơn được không?
Hận Thiên Nữ gật đầu :
- Tướng công muốn biết, tiện thiếp há dám trái lệnh, mọi sự liên quan tới Tử Phủ mê điện, Huyền Mê ma kinh đều ghi lại. Thoạt đầu, Vô Khúc tiền bối thuật lại thân thế bi thảm, sau ngẫu nhiên du ngoạn trong vùng núi Võ Đang mà bắt gặp cánh cửa dẫn vào Âm Dương môn, bèn động lòng hiếu kỳ mà tiến vào, sau khi đi khắp Tử Phủ mê điện. Theo lời ghi thì nơi đây gồm có Ly Hận môn, Âm Dương môn, Dương Nam thất, Âm Nữ thất. Tại Ly hận môn, Vô Khúc tiền bối học được Giao Long chưởng cùng Vô Hình Hữu Ảnh thần công. Tại Âm Dương môn học được Ma âm, tại Dương Nam thất học được Thiên Ma trận, tại Âm nữ thất học được Thiên Ma vũ.
Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :
- Vô Khúc tiền bối ở đây bao nhiêu năm?
- Năm mươi năm.
- Làm sao có thể sống được?
- Điều này tiện thiếp không rõ, ắt hẳn nơi đây có chứa lương thực, chúng ta hãy xem xét tỉ mỉ có thể phát hiện thêm được bí mật gì chăng?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu im lặng, đoạn bước qua gian phòng bày trí hoa lệ, cảnh tựa thiên đường. Nơi đây hoàn toàn không có gì khác lạ, chàng chau mày bước tới trước tấm gương, thấy rõ trong gương thân hình của mình. Đông Phương Thanh Vân cúi người tìm kiếm khắp chiếc giường xem có gì lạ thường không, đến khi chàng đứng thẳng người lên, nhìn vào tấm gương, bất giác giật mình, nẩy người thoái lui hai bước, mắt trợn tròn kinh hãi.
Lúc này trên tấm gương không phải là hình bóng của chàng nữa mà thay vào đó là một thiếu nữ dung mạo đoan trang.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc kêu lên :
- Cô nương là ai?
Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng từ trong gương vọng ra :
- Báo Ân sứ giả.
Đây quả là một sự đã kỳ lại quái, nhưng Đông Phương Thanh Vân lập tức trấn tĩnh, cười nhạt :
- Xin hỏi cô nương muốn báo tin gì?
Thiếu nữ trong gương nói :
- Khi xưa Vô Khúc tiền bối vào Tử Phủ mê điện cũng phải quì xuống mà đi, vì sao ngươi dám vô lễ ngang nhiên đi vào như vậy?
Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :
- Như vậy thì cô nương muốn xử trí thế nào?
- Đến đây phải dừng bước, ta truyền lệnh của Điện chủ rằng vì ngươi tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn nên tha tội chết, nếu còn tới đây ắt sẽ phải chết. Hãy nhớ lấy.
Thanh âm vừa dứt thì trong gương lại xuất hiện bóng ảnh của chàng, tất cả những điều này thực khiến chàng bất ngờ.
Chương trước | Chương sau